A ∑(°△°) Lão Đại

Chương 18




“Nếu chỉ biết muộn phiền, chi bằng về nhà ngủ một giấc thật ngon”, một nam tử phong lưu tiêu sái, chiết phiến trong tay, hắn dõng dạc nói. Xoay người lại, nàng nhăn mày nói “Huyền Vũ huynh, chuyện của tiểu nữ, nào cần huynh lắm lời?”

Mày kiếm gương lên, hắn đi một vòng quanh Thượng Quan Đan Đan rồi nói “Cường nữ nhân, đừng tưởng khẩu khí cứng rắn thì muốn che đậy”

Khi nãy hắn đều chứng kiến tất cả mọi chuyện, nói ra thật xấu hổ, sở dĩ hắn chán ghét Thượng Quan Đan Đan là vì hắn hiểu lầm nàng giết người vô tội, lạm sát bừa bãi, không hề giống ‘thục nữ danh môn khuê các’ mà giống như ‘sát thần đòi mạng’.

Ân oán của hắn và nàng bắt đầu từ lúc nàng tìm được chứng cớ thì ra chính giả làm cướp, tàn nhẫn cướp hết ngân lượng, lương thực của bá tánh đang bị nạn ở vùng tây bắc, nhất thời không kìm được lòng, nàng liền ‘đại khai sát giới’, giết hết những người tự xưng mình chính nhân quân quân tử, thật chất họ chẳng bằng những tên cầm thú, là cẩu đội lớp người.

Ngay đúng lúc đó thì người của Thiên Cơ Các đã đến để thu thập thông tin, thấy chuyện bất bình Huyền Vũ Lăng – hắn liền ra tay nghĩa hiệp, cùng nàng giao chiến, bất cẩn nàng bị hắn đánh rớt cả mặt nạ, nhân lúc hắn đang kinh ngạc,nàng liền tẩu.

Nàng cứ sợ hắn sẽ khai tên nàng ra, nào ngờ hắn không có làm thế, nhưng hắn đối xử với nàng lãnh đạm, thậm chí là nhạt nhẽo, tùy hứng giễu cợt, khiến cho nàng cực kỳ chán ghét hắn, thế là cả hai liền trở thành cừu nhân không đội trời chung, ‘có ngươi không có ta’ chính là giao hiệp của hai người.

Cho tới khi hắn nhận được tin nguyên lại là chính là kẻ tiểu nhân, hắn đã hiểu lầm Thượng Quan Đan Đan trầm trọng, cần phải xin lỗi, nhưng mỗi lần chạm mặt, không cắn nhau là đấu khẩu thật kịch liệt, căn bản không thể ‘hòa giải’.

Nàng cứ như một nữ vương uy quyền cao ngạo, còn hắn thì vẫn cứ làm một phong lưu công tử, nhưng khi hắn chứng kiến được nàng có thể hạ thấp thân phận quỳ rối trước đường muội chỉ vì lệnh muội của mình, thì hắn rất khâm phục nàng.

“Ta cường nữ thì sao, liên quan gì ngươi” mắt phượng bốc hỏa, nàng thô lỗ đẩy hắn ra, cáu kỉnh nói, thật ra là nàng chột dạ vì hắn nói rất đúng, liền thẹn quá hóa giận.

Hắn cười khanh khách lên nói “Cường nữ sẽ không cư xử như vậy” hắn vờ xoa xoa vết thương vừa bị nàng đẩy đi, đụng vào bức tường lạnh lẽo

“Ngươi, lão nương hôm nay không có nhã hứng cùng ngươi đùa cợt, hừ” nghẹn họng nàng nói không được, đành phải cáo biệt ra đi

“Xin lỗi”, một tiếng ‘xin lỗi’ của cái nam nhân đằng sau làm nàng xém chút là hôn thân mật với đất mẹ linh thiêng, cả người đều dựng đứng lại, hắn biết nói ‘xin lỗi’ sao?

Thấy nàng bất động, hắn cắn răng nói thêm một lần “Chuyện lần trước thật xin lỗi”, dẫu sao hắn cũng là một nam nhân ‘đầu đội trời chân đạp đất’ có lỗi thì phải nhận, không nên tỏ ra ích kỷ, nhỏ mọn như vậy, một câu ‘xin lỗi’ thì có gì to tát chứ?

Hắn không phải ăn trúng bã đậu liền nói bừa chứ? Hắn luôn tỏ ra mình cao cao tại thượng, vậy mà nói ‘xin lỗi’ với nàng?

Xoay người lại, nàng hỏi “Ngươi khẳng định ngươi không ăn trúng thứ gì đó không sạch sẽ?”

‘Rầm’ một đạo sấm sét lướt ngang đánh thẳng vào người hắn, cả người hắn đều bất động, khuôn mặt thối cực điểm, hắn tỏ ra quân tử hướng nàng ‘xin lỗi’ nàng làm tiểu nhân quẳng hết tôn nghiêm của một nam nhân vô ưu hỏi, mím môi lại hắn xoay người đi, bỏ lại nàng đang cười lăn cười bò ở hậu viên.

Chung quy Huyền Vũ Lăng da mặt rất mỏng!!!

Dẫm chân thật mạnh xuống đất, phồng môi nàng thô kệch nói “Lão cha thật là bậy hết sức” dám bảo nàng ‘nối dõi tông đường’ chỉ cần làm thế thì có thể ‘ngăn chặn’ miệng khẩu thiên hạ, xem Hạo là ngựa đực nối dõi?

Aiz, nàng bất quá chỉ mới qua sinh thần lần thứ 16 thôi, liền tính tới chuyện sinh con uổng phí cả tuổi thanh xuân ư?

Lắc đầu, có đánh chết nàng cũng không nguyện ý thử, sinh con hảo đau, vả lại chưa hưởng hết ‘hạnh phúc’ nàng mới không sinh, đành rằng tuổi thật của nàng là 23 nhưng mà, nàng thật chưa muốn có con.

“Sương nhi” thanh âm trầm thấp vang lên, hai bàn tay lực lưỡng liền kìm chặt ta, ta hoảng loạn nói “Dâm tặc, đại hỗn đản buông ta ra”

“Sương nhi, không nên tuyệt tình như thế”, hướng tới nàng nói, hắn càng siết chặt nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn ‘sức trâu’ nàng là ‘ngựa non’ làm sao có thể đẩy hắn ra “Buông tay ra, giáo chủ, người không nên làm thế”

“Sương nhi, muội cuối cùng cũng nhận ra ta”, xoay người nàng lại, mặt đối mặt, nàng kinh hoảng, tuấn nhan lộng lẫy của hắn có chút xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn chan chứa muôn vạn tình ái, nàng cắn răng nói “Giaó chủ, người không nên làm thế, không hợp lễ giáo”

“Chẳng lẽ đồng gường với đại ca mình là hợp lễ giáo?” mím môi, hắn lạnh lùng nói, hai con mắt nàng tròn xoe, kinh hách nói “Ngươi….ngươi….”

“Sương nhi, ta mặc kệ nàng có phải cùng đại ca gian luân, ta vẫn yêu thương nàng, sủng ái nàng, chỉ cần nàng theo ta, ta không bạc đãi nàng” hắn thành khẩn hướng tới nàng nói, siết chặt nàng lại không cho nàng cơ hội từ chối hắn muốn hạ xuống cánh môi nàng một nụ hôn

Sở dĩ hắn không còn mềm mỏng là từ hôm hắn đánh mất nàng để chúng yêu nữ bắt nàng đi ngay trước mặt cũng không thể cứu nàng, hắn tự trách mình vô dụng, nhưng khi nghe được tin nàng bình an trở về, cho dù có thịt nát xương tan hắn cũng nhất quyết xông vào Huyền Vũ sơn trang, nào ngờ, nào ngờ người ngoài đồn thổi đều là sự thật!

Hắn cả kinh sợ hãi, liền phi thân đi, uống thật nhiều rượu chỉ mong sầu, càng uống càng sầu, nhưng hai người là huynh muội, hắn vẫn còn cơ hội, hắn không bận tâm, hắn rất thương yêu nàng, chỉ cần như thế là đủ rồi.

“Ngô…” thấy hắn muốn chiếm ‘tiện nghi’ nàng, nàng vùng vẫy, dùng tay chặn lại miệng hắn, nhưng hắn càng quá đáng ép sát nàng vào tường, muốn làm nhục nàng “Không”

Một luồn sát khí từ đằng sau hướng tới, hắn liền ôm nàng tránh xa một bên “Phập”, một cây cung với tốc độ hỏa tiễn, cắm sâu vào tường khiến cho xung quanh bức tường liền bị lún sâu xuống, đủ biết nội lực kẻ này thâm hậu tới mức nào “Liễu Thất, cứu…”

Thấy hắn, nàng cứ như gặp được cứu tinh, nàng hướng tới hắn cầu cứu “Còn không buông, ngươi không biết ‘thương hoa tiếc ngọc’ sao?” ngồi trên mái nhà, thanh âm đõng đạc tiêu sái châm chọc kẻ phía dưới.

“Ta không bận tâm, chỉ cần ta yêu nàng là đủ rồi”, hắn quả quyết nói, đánh giá cái nam tử trước mặt, giọng trong trẻo, dù đang là thanh thiếu niên nhưng mà tướng tá tráng kiệt, dũng mãnh, dáng vẻ bất cần đời càng làm cho tên Liễu Thất này nổi bật trước đám đông.

“Yêu một người, không nhất thiết phải chiếm đoạt, cũng không phải là cách yêu bá đạo như vậy, ngươi có từng hỏi nàng yêu ngươi chưa, nàng có tình nguyện theo ngươi? Dù rằng ngươi chiếm được thân thể nàng, nhưng ngươi có chiếm được trái tim nàng? Ngươi có chắc sẽ cho nàng hạnh phúc? Ngươi chắc rằng ngươi sẽ không đau khổ?” từng câu nói được bật ra từng miệng Liễu Thất, khiến cho Hàn Tuyết Khuyết nhăn mày lại, hắn chưa từng hỏi, cũng không biết?

Còn nàng thì kinh ngạc, hắn nói cứ như hắn rất thấu hiểu tình ái lắm vậy?

Nói một cách triết lý, đủ tấn công vào nhược điểm của Hàn Tuyết Khuyết, hít một hơi nàng liền nói “Hảo ý của ngài, tiểu nữ xin nhận, nếu có kiếp sau tiểu nữ tình nguyện làm trâu làm bò để trả ân tình của ngài”

Câu nói của nàng, làm hắn buông tay nàng ra, đau khổ nhìn nàng “Buông tay sớm chi bằng đau khổ dài, sớm ngày dứt bỏ, trên đời cái gì cũng có thể, chỉ cần thời gian sẽ sớm quên được, không nhất thiết phải cố chấp nắm giữ thứ không thuộc về mình” Liễu Thất nhanh nhẹn nhìn ra và hảo tâm nói.

Hàn Tuyết Khuyết lắc đầu, ra đi không nói được lời nào, còn nàng cảm thấy mình rất xấu xa làm tổn thương một người, bất chợt nàng cúi đầu trầm ngâm, Liễu Thất liền phi thân xuống, hai tay chấp lại đằng sau, ôn tồn nói “Tình cảm không ai đúng cũng không ai sai, không nên cư xử quá cứng nhắc, tự đổ tội cho bản thân mình”

Ta gương mắt nhìn hắn, ta cầm lòng không được liền ôm chặt lấy Liễu Thất, khóc lên một trận “Ô….ô….ô….”

“Nếu tình ái khổ tâm như vậy chi bằng quên đi” vỗ vỗ vai nàng, cứ như thể nhìn thấu tim nàng, nghe Liễu Thất nói, nàng tròn mắt nhìn hắn, nàng ngạc nhiên còn hắn chỉ nở nụ cười yếu ớt với nàng.

Hắn làm sao biết nàng đau lòng vì chuyện của Hạo, dù rằng nàng rất yêu Hạo, nhưng nàng vẫn tự ti, vẫn không thoát khỏi bóng ma của mình, làm sao hắn biết?

Chân run run muốn mình nhìn lầm đi, nhưng mắt hắn như muốn đốt cháy hai người đang tình tứ, nam ôm thắt lưng của nữ, nữ thì nhìn nam một cách ôn nhu cả hai ‘tình chàng ý thiếp’ mặn nồng xem hắn là ‘vô hình’, mím chặt môi lại, siết chặt tay hắn rống lên “Cẩu nam nữ”

“Á”, nàng kinh hách hét lên, đẩy Liễu Thất ra nhân lúc này Liễu Thất liền bắn vào họng nàng một thứ gì đó, nuốt vào nhưng nàng không muốn nói với Liễu Thất, muốn giải thích với Hoàng Bá Hạo Minh mọi việc chỉ là hiểu lầm thì Hoàng Bá Hạo Minh kéo tay nàng lại để mình che chắn cho nàng “Nam nhân chết tiệt dám câu dẫn nữ nhân của bổn công tử”

Nhếch môi mỏng một cách gợi tình “Nàng tình nguyện, ngươi không ghen tỵ được đâu!”

Ta há miệng tới độ muốn sái cả quai hàm, thiếu điều rớt xuống đất, hắn khi nãy chẳng phải rất quân tử phong độ, mới chớp mắt một cách liền biến thành yêu nghiệt hại dân hại nước?

“Ngươi….được lắm, nam nhân kia, hôm nay ngươi không chết thì bổn công tử chết”, nghe xong câu nói giễu cợt của Liễu Thất, Hoàng Bá Hạo Minh căn bản không còn giữ được vẻ bình thản mà bị Liễu Thất kích tới độ muốn phóng hỏa giết người.

Buông tay nàng ra Hoàng Bá Hạo Minh liền hướng tới Liễu Thất giao thủ, xoay người đi, Liễu Thất hờn hợt nói “Nếu nhà ngươi cứ không nói lý lẽ, sớm muộn gì nàng cũng bỏ ngươi theo ta”

Mắt ta muốn lòi cả ra, kháng nghị “Liễu công tử, ngươi….” nhưng lại nói không nên lời, nàng có nên gọi hắn là – Liễu yêu nghiệt chứ?

“Câm miệng”, Hoàng Bá Hạo Minh ‘nổi trận lôi đình’ muốn bóp chết cẩu nam trước mặt, ăn mặc dáng vẻ phong trần, hở ngực, lộ chân, mặc dù là nam nhân nhưng lại có chút phong tình giống nữ nhân, phong thái dõng dạc, tiêu sái hơn người đã đánh bại nét nữ tính của hắn, thấy hắn ‘dáng mạo hơn người’ Hoàng Bá Hạo Minh càng giận dữ.

Huyết sáo phi tới muốn xuyên qua ngực của Liễu Thất, nàng sợ hãi nhắm mắt hét lên “Á”, Liễu Thất rất lợi hại, chỉ giơ hai ngón tay liền chộp được cây sáo của Hoàng Bá Hạo Minh một cách nhẹ nhàng như bắt ruồi vậy!

Toàn bộ nội công trong huyết sáo liền bị Liễu Thất áp chế và hóa giải, sáo trong tay liền bị phóng trở về, Liễu Thất nói “Tiểu mỹ nhân, không nên sợ, bổn đại gia không sao, bái biệt, hắc hắc”

Nói xong liền nhẹ nhàng, phi thân đi giống một tinh linh xuất trần biến mất dạng, “Tiểu nhân”, nàng hét lên khi thấy Liễu yêu nghiệt biến mất, bất chợt chạm mặt của Hoàng Bá Hạo Minh, hai tay nàng liền đưa lên miệng cắn lấy, run cầm cập lùi sát mép tường một cách sợ hãi

Thấy hắn như sát thần bước tới, nàng sợ hãi nhắm mắt lại chuẩn bị nhận lấy sự giận dữ của hắn, di???

Lấy lại huyết sáo được cắm trên tường, Hoàng Bá Hạo Minh lạnh lùng bước ra đi không thèm nói với nàng nửa câu nào, nàng cứ tưởng hắn sẽ trách mắng nàng, sẽ đánh nàng một bạt tay, sao lại hiền tới mức này???

Hắn mắng nàng thì hắn còn quan tâm nàng, hắn im lặng chứng tỏ hắn thật sự dỗi

“Nguy”, nàng vội chạy theo hắn níu kéo hắn “Hạo”

“Buông”, bạc môi lạnh lùng, hắn hất tay nàng ra đi, ngồi xập trên đất, nàng khóc không ra nước mắt, hình ảnh nhão nhòe mờ ảo bóng lưng hắn đi mất dạng, bấy giờ nước mắt liền chảy xuống như hạt trân châu, bộ dạng thảm thương của nàng liền thu hấp tầm mắt của một người, xoay người đi nở lên một nụ cười thập phần mỹ mãn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.