A ∑(°△°) Lão Đại

Chương 1




Bất chợt khuôn mặt nàng có dấu hiệu biến đổi lớn đến không ai ngờ tới, tình huống lãng mạn hoàn toàn bị cắt đứt tại đây “Cút” Đôi mắt kiên quyết, thanh giọng nàng lạnh lùng hất bỏ bàn tay to lớn kia mà nói.

Hắn bị nàng hù đến sửng cả mình mẩy, như thế nào mà sắc mặt nàng có thể thay đổi một cách chóng mặt đến như vậy?

Xoay người đi, mái tóc dài hất vào mặt hắn vươn tay mở cánh cửa, di, như thế nào mà không bước ra được?

Nguyên lai là do hai bàn tay cứng như gọng sắt từ lúc nào quấn ở thắt lưng nàng, làm cho nàng có thể mở cửa được, nhưng không đi ra được.

Sự bá đạo của nam nhân này khiến cho nàng giận điếng người, từ nhỏ nàng đã ngoan cố cứng đầu, muốn cái gì phải có bằng được cái đó, trời sinh nàng ra có khí chất nữ vương thích độc lai độc vãn, không thích sống gò bó, bị kẻ khác chói buộc.

Hắn muốn buông tay từ bỏ cho đến khi nàng lộ ra bản chất hung tàn của mình, không tính nàng là nữ nhân đầu tiên hắn thương yêu, chỉ tính cá tính mạnh mẽ của nàng đã thu hút hắn, chưa từng có nữ nhân nào dám đối xử với hắn như vậy, tôn nghiêm của một nam nhân đã bị hủy trong tay nàng!

Vốn dĩ hắn từng thề rằng nếu gặp lại nàng lần hai thì sẽ không buông tha cho đến khi lần thứ hai hắn gặp nàng trong lăng mộ của sư muội, mới biết nguyên lai nàng chính là ái nữ của nàng ta.

Hắn không thích trò chơi nhìn bóng nhớ người, hắn tôn trọng nàng không muốn nàng biết nàng chính là kẻ ‘thay thế’ cho tiểu sư muội của hắn, vì thế hắn không hề muốn đụng vào nàng, chỉ âm thầm theo dõi nàng, bảo hộ nàng, trong phút chốc ngu ngốc hắn tự suy nghĩ, từ khi nào mà hắn đổi nghề làm thần bảo hộ?

Hắn biết từ khi đó hắn không còn là hắn, tâm hắn hoàn toàn thuộc về duy nhất chỉ mình nàng mà thôi!

Cá tính của nàng không giống tiểu sư muội của hắn, nhu mỳ, thùy mị, có lẽ nàng giống phụ thân nàng Thần Hầu Nguyên Lập cố chấp và cương ngạnh!

Có lẽ vì khá giống với phụ thân mình nên nàng bị mẫu thân ghét bỏ, không ai biết bí mật của hắn chính là có thể đọc ra suy nghĩ có kẻ khác, hắn đã đọc được thông qua suy nghĩ của Thiên Tình, suy nghĩ của tất cả mọi người hắn đều biết rõ ngoại trừ nàng – Yêu Hồn

Không vì hắn không đọc được suy nghĩ của nàng mà sinh ra hứng thú, chỉ vì hắn biết rõ ngay ánh nhìn đầu tiên, hắn đã âm thầm yêu nàng, yêu nàng lúc nào không hay……

“Buông”, hít một ngụm khí lạnh, nàng nghiến răng nghiến lợi chậm rãi phun ra một chữ

Nếu yêu nàng đến vậy, vì sao hắn phải buông tay? Khóe môi tà nghễ nhếch lên, thì thào sau gáy tai của nàng “Nếu không buông?”

Nàng giận đến độ mình mẩy run liên hồi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, miêu trảo bắt đầu càn gỡ cào lấy tay hắn, phát hiện đằng sau kẻ vô lại kia dám cười nàng, nàng càng phát hỏa, đẩy hắn ra nhưng đẩy không được, ngược lại còn hại thân mình.

“Á”, bị hắn đảo một vòng, nàng nằm chọn trong vòm ngực rắn chắc của hắn “Mới thế đã lưu luyến bổn vương sao?”

Giọng nói tràn ngập ái muội, nàng cắn môi nói “Đồ vô sỉ, mặt dày, vô lại” ai thèm lưu luyến cái kẻ bá đạo, gian manh như hắn ta cơ chứ!

Nhếch mép hắn cười một cách tà mị, nụ cười đủ điên đảo chúng sinh “Nếu không vô sỉ, không mặt dày thì làm sao có thể ‘chơi’ cùng dã mỹ nhân?”

Bất chợt mặt nàng nóng bừng bừng, nàng đẩy hắn ra không được đành phải ngoan ngoãn cho hắn ôm, vì lấy trình độ võ công nàng so bì cùng hắn thì nàng hoàn toàn thảm bại, thậm chí còn tổn thương về da thịt, chuyện hại mình như vậy nàng mới không làm!

Thấy nàng giãy giụa một hồi liền ngoan ngoãn tựa vào người hắn như một sủng vật thì hắn có cảm giác vui sướng, cho tới khi nghe được câu nói của nàng “Vương, cầu mong ngài hãy buông tha cho tiểu nữ”

“Không thể”, hắn bá đạo tuyên bố, ngước mắt lên nhìn lấy khuôn mặt hại dân hại nước của hắn nàng nói “Kiếp sau nguyện làm trâu làm bò cho ngài để đền đáp lại ơn đức cứu mạng của tiểu nữ, vì thế….”

Hắn không cho phép ai cự tuyệt hắn, nhất là – nàng, vì thế không nên mơ mộng hảo huyền rời khỏi hắn, để mặc nàng lải nhải, hắn liền hạ xuống môi nàng một nụ hôn mãnh liệt.

Vốn dĩ muốn trừng phạt nàng nhưng khi đụng chạm tới thân thể huyền nhuyễn của nàng liền không muốn buông, thiên, thì ra ngoại trừ xinh đẹp nàng còn có cơ thể mê chết vạn nam nhân, mặc dù hôm qua hắn đã biết không ngờ khi thử nàng lại có lực hấp dẫn lớn đến như vậy.

Một luồn điện từ đâu xuyên tới, làm mình mẩy nàng run một hồi, không nghĩ tới tên nam nhân này có thể hôn nàng? Dựa vào mình là chủ nhân của thành trì này có thể bá đạo chiếm tiện nghi của nàng, còn ăn đậu hủ của nàng?

Không dễ đâu!

Mày kiếm nhăn lại, buông môi của nàng ra “Dám cắn ta!” nữ nhân này thật là to gan tày trời, từ chối hắn thì thôi đi, còn dám cắn hắn, nếu dung nhan hắn bị tổn hại thì sao đây, nàng có đền nổi không? ( ==’’ )

Nghe giọng của hắn thì nàng biết hắn đã nổi điên lên, đôi mắt bán nguyệt nheo lại, bộ dạng hung tợn như hổ báo, sẵn sàng cắn chết nàng bất cứ lúc nào, xoay người nàng liền nhắm thẳng ngay cửa mà chạy.

“Á” bàn tay của hắn thêm một lần túm chặt lấy thắt lưng của nàng, vội quăng nàng lên gường ngọc được phủ một lớp gấm mềm mại, chính hắn cũng leo lên và đè nàng xuống nói “Không cho phép nàng cự tuyệt ta”

“Ta với ngươi đích thị chỉ gặp mặt hai ba lần, ngươi không thể làm vậy với ta được”, nằm trên gường hắn, ở cái loại tư thế ái muội này khiến nàng sợ hãi một chập, liền nghẹn ngào nói.

“Chỉ riêng nàng thôi, còn ta ngày nào cũng gặp nàng”, hắn thành thật khai hết mọi chuyện cho nàng nghe, chính xác là nàng gặp hắn mới hai ba lần khi nàng mở mắt, lúc nàng nhắm mắt nàng không biết có một người luôn âm thầm theo dõi giấc ngủ của nàng sao?

Đến đây nàng liền giật mình, làm thế nào mà nàng quên được có mấy đêm nàng nằm ác mộng khi muốn thức giấc thì vớ được một đồ vật ấm áp bây giờ nàng mới nhận ra đó là tay của hắn, thiên, hắn căn bản là đồ bỉ ổi “Hạ lưu”

“Ân, ta hạ lưu, ta đê tiện, ta cũng chưa thừa nhận ta là chính nhân quân tử, ta chính là gian manh vô lại” sờ sờ lấy khuôn mặt trắng nõn mượt mà của nàng, tựa như trêu ghẹo, tà nghễ buông miệng nói

“Ngươi…” hắn căn bản không phải là người, làm sao hắn có thể thẳng thắn tới vậy, làm cho nàng á khẩu không biết nói như thế nào với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.