A Lan Ở Xứ Sở Tí Hon

Chương 7




Dịch giả: aluco

Còn sống nếu có thể so sánh với đã chết rõ ràng có ý tứ hơn nhiều!

Thân ảnh Diệp Vân xuất hiện trên không trung, Hắc Bạch đan vào hào quang ngăn trở Trương Nhất Thành tự sát.

"Ngươi là ai?" Trương Nhất Thành hỏi một cách đầy oán hận, Vân Hoa Tông trong lòng của hắn là niềm vinh dự to lớn, từ nhỏ đến lớn hắn đều lấy vinh dự của Vân Hoa Tông đặt ở vị thứ nhất, muốn cho hắn trơ mắt nhìn xem đệ tử Vân Hoa Tông tự giết lẫn nhau, hắn không thể nào làm được.

"Ngươi là người phương nào? Có biết chúng ta là ai hay không?" Sở Hạo Nhiên cũng hỏi giống như thế.

Tám gã Vân Hoa Tông đệ tử đồng loạt nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên mặt Diệp Vân, có chút chờ mong, có chút nghi hoặc, có chút tức giận.

"Chỉ là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng "cùi bắp", làm thế nào tiến vào Lạc Lôi Cốc được? Cho dù có Tị Lôi Phù cũng cực kỳ khó khăn." Dịch sư huynh lạnh lùng quát, hắn coi như Trương Nhất Thành nhất định phải chết rồi, như vậy chỉ cần chết thêm hai người trong bọn hắn nữa là hắn có thể sống sót, sự xuất hiện bất ngờ của Diệp Vân hoàn toàn quấy rối hy vọng trong lòng của hắn.

"Trúc Cơ Cảnh tứ trọng? Quả là thế. Cái thằng "cùi bắp" này ở đâu chui ra thế? Cho dù Tị Lôi Phù cũng không cách nào bảo vệ ngươi chu toàn a? Đúng rồi, chẳng lẽ ngươi tu luyện thành lôi linh khí, nếu không làm sao có thể trong Lạc Lôi Cốc đi được đến đây." Lông mày Sở Hạo Nhiên chau lên, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.

"Lôi linh khí?" Trong ánh mắt Trương Nhất Thành đột nhiên hiện lên một tia chờ mong, lôi linh khí tại Lạc Lôi Cốc đại biểu cho cái gì, trong lòng của hắn rõ ràng.

Diệp Vân lười biếng liếc mắt nhìn bọn hắn, nói: "Ta nói các ngươi ở chỗ này đánh nhau chết bỏ đến cùng là vì cái gì? Bảo vật gì mà có thể quan trọng hơn so với tính mạng? Đã không còn tính mạng, nếu cho ngươi bảo vật mạnh nhất trên đời này thì có thể dùng được hay không?"

Trương Nhất Thành chỉ vào Sở Hạo Nhiên tức giận quát: "Chúng ta sao lại không biết tính mạng trọng yếu, cũng do ba tên ác đồ của Huyền Nguyên Tông này, muốn xem đệ tử Vân Hoa Tông chúng ta tự giết lẫn nhau, còn nói cái gì chỉ có thể lưu lại sáu người. Kỳ thật trong nội tâm của ta rất rõ ràng, cho dù chúng ta tự giết lẫn nhau sau đó còn lại sáu gã đệ tử, bọn hắn cũng không có khả năng buông tha, dù sao việc này nếu truyền đi, vậy thì không phải là ân oán của vài tên đệ tử nữa, mà là tử chiến giữa tông môn với nhau."

"Trương Nhất Thành, ngươi đừng có nói nghiêm trọng như vậy? Nghĩ rằng chúng ta là bảo bối của tông môn sao? Nếu quả thật là bảo bối thì cũng không bị phái đến Lạc Lôi Cốc rồi." Dịch sư huynh lạnh lùng quát.

"Dịch Tinh Thận, chớ có ăn nói bậy bạ." Trương Nhất Thành tức giận quát.

Dịch Tinh Thận cười ha ha, nói: "Chẳng lẽ Trương Nhất Thành ngươi thực cho rằng mình là thiên tài được tông môn bồi dưỡng tỉ mỉ? Thiên tài chính thức căn bản sẽ không tới Lạc Lôi Cốc, Lôi Mộc tuy trân quý, nhưng mà ở trong mắt của cao tầng tông môn cũng không trọng yếu như ngươi nghĩ. Lần này hành trình vào Lạc Lôi Cốc chính là để khảo hạch đệ tử mà thôi, nếu như có thể còn sống trở về mới tính là có tư cách được tông môn tỉ mỉ bồi dưỡng. Ngươi không suy nghĩ kỹ mà đơn giản lựa chọn bỏ mặc tính mạng, thật sự là ngu không ai bằng."

Trương Nhất Thành trợn mắt nhìn hắn, nói: "Vân Hoa Tông tại sao có thể có loại đệ tử như ngươi? Nếu như ta hôm nay không chết, sau khi trở về chắc chắn bẩm báo Đại trưởng lão, trục xuất ngươi khỏi tông môn."

Dịch Tinh Thận nhún nhún vai, nói: "Vậy cũng không sao, trước tiên có thể sống sót để trở về rồi hãy nói."

Diệp Vân híp mắt nhìn hai người cãi nhau, âm thầm lắc đầu, bỗng nhiên lên tiếng nói: "Các ngươi nhao nhao đủ chưa? Nhao nhao xong rồi thì ai có thể nói cho ta biết, đến cùng là bảo vật thế nào lại khiến cho các ngươi phản ứng như vậy."

Dịch Tinh Thận hừ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là tiểu tử Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, ta khuyên ngươi nhanh chóng rời đi, bằng không nếu chọc giận ta, đưa tay ra là giết chết ngươi."

Mặt mũi Diệp Vân đầy vẻ tò mò, chỉ vào đám người Sở Hạo Nhiên, nói: "Không phải là bọn hắn muốn giết các ngươi sao? Các ngươi không hoàn thủ thì thôi, đã vậy còn muốn giết ta? Thật là có chút ý tứ."

Sở Hạo Nhiên đi lên một bước, cười nói: "Vị tiểu huynh đệ này, ngươi vậy mà lại là người xuất chúng mang lôi linh khí, bọn người vụng về như heo này làm sao có thể lý giải được, không cần cùng bọn họ nói nhảm, ngươi tạm thời đứng ở bên cạnh nhìn xem, xem bọn hắn tự giết lẫn nhau, sẽ rất có hứng thú đấy."

Diệp Vân nhìn hắn một cái, cười nói: "Sở huynh nói chuyện ngược lại là có chút ý tứ, như vậy tốt rồi, các ngươi đem bảo vật nơi đây cho ta, ta lập tức quay đầu rời đi, tuyệt đối không tham dự vào ân oán giữa các ngươi."

Sở Hạo Nhiên khẽ giật mình, sắc mặt lập tức âm lãnh xuống, bọn họ cùng Vân Hoa Tông trở mặt, chính là vì gốc Lôi Vân Thảo này, làm sao có thể cho ngươi chỉ là một tên tiểu tử Trúc Cơ Cảnh tứ trọng?

"Ngươi đã tu luyện lôi linh khí thành công, cần gì phải đến đây tham dự tranh đoạt Lôi Vân Thảo làm gì? Lôi Vân Thảo này đối với ngươi đã không có tác dụng quá lớn, ta nói đến thế thôi, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ." Sở Hạo Nhiên lạnh lùng nói ra.

Có thể chỉ mới đến tuổi này đã tu luyện thành công lôi linh khí, hơn nữa được đưa vào Lạc Lôi Cốc, còn trẻ như vậy tuyệt đối không tầm thường, sau lưng có lẽ có thế lực rất mạnh, nếu như Diệp Vân bỏ qua cho Lôi Vân Thảo mà nói, Sở Hạo Nhiên cũng không nghĩ đắc tội hắn, nếu như vẫn khư khư cố chấp mà nói, Huyền Nguyên Tông cũng không phải là dễ trêu đấy.

"Được rồi, để ta suy nghĩ xem." Diệp Vân cười tủm tỉm nhìn hắn, chẳng qua là nửa ngày, hắn mãnh liệt mở to hai mắt, nghiêm trang mà nói: "Ta nghĩ kỹ, nếu là Lôi Vân Thảo, ta đây muốn nó rồi."

Câu trả lời của Diệp Vân đã hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của Sở Hạo Nhiên, Lôi Vân Thảo tuy rằng ẩn lôi linh khí, nhưng mà đối với tu sĩ đã tu thành lôi linh khí mà nói cũng không có trợ giúp gì nhiều, tối đa cũng chỉ là khôi phục một ít lôi linh khí mà thôi.

Nhưng mà đối với những tu sĩ không có tìm hiểu lôi linh khí như đám người Sở Hạo Nhiên mà nói, có thể đem Lôi Vân Thảo luyện thành đan dược, sau đó tìm hiểu tinh tế lôi linh khí trong đó, nói không chừng có cơ hội một lần hành động đã hiểu thấu đáo.

Đối với gốc Lôi Vân Thảo này, bất kể là Sở Hạo Nhiên hay là Trương Nhất Thành, khi bọn hắn nhìn thấy nó, lập tức trong đầu đã suy nghĩ bằng mọi cách phải có được nó.

"Nếu như tiểu huynh đệ chấp mê bất ngộ, ta đây cũng không có cách nào. Ngươi cứu được tính mạng của Trương Nhất Thành, vậy thay thế hắn a, trong mười người các ngươi, bây giờ chỉ có thể sống sót bảy người, cũng đừng nói ta quá tàn nhẫn, các ngươi cứ tự phân chia với nhau cho tốt đi." Sở Hạo Nhiên khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói.

Đám đệ tử Vân Hoa Tông khóe miệng co giật, ánh mắt nhìn về phía những người khác, hầu như ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Diệp Vân, khi bọn hắn nhìn ra Diệp Vân chắc chắn sẽ phải chết đấy, sau đó chỉ cần chết thêm hai gã đệ tử nữa là bọn hắn có thể sống sót.

Diệp Vân sờ sờ cái mũi, cười cười, nói: "Thật sự là không thể tưởng tượng được, ta đi ra đây nghĩ là sẽ cứu các ngươi, hiện tại các ngươi thậm chí nghĩ đến việc giết ta? Vân Hoa Tông cùng Huyền Nguyên Tông thoạt nhìn cũng không có gì khác nhau đây."

Trương Nhất Thành sắc mặt cực kỳ khó coi, nói: "Vị tiểu huynh đệ này, hảo ý của ngươi chúng ta tâm lĩnh, ngươi trước tiên tạm lánh đi, ta quyết yểm hộ ngươi, trừ phi ta chết, nếu không người khác tuyệt đối không có khả năng giết ngươi."

Diệp Vân cười nói: "Xem ra trong Vân Hoa Tông ít nhất cũng còn có một người như ngươi, những tên khác quả thực nếu so cùng cầm thú cũng không khác gì nhau, có chết cũng đáng."

Trương Nhất Thành cất cao giọng nói: "Đệ tử Vân Hoa Tông chính là một khối đoàn kết, cùng sinh cùng tử, là người không sợ hãi tiếc rẻ mạng sống."

Không đợi hắn nói dứt, đã nghe được mấy người Dịch Tinh Thận lớn tiếng nói: "Nếu có chết đi thì Trương Nhất Thành ngươi cùng vị tiểu gia hỏa này cứ tự nhiên, cũng đừng nói chúng ta không tiếc mạng sống, ngay cả tính mạng ngươi cũng không quý trọng, còn muốn phá đan sinh anh trở thành lão tổ? Quả thực là người si nói mộng."

Sắc mặt Trương Nhất Thành lập tức xanh mét, trong lòng thống khổ cực kỳ.

Diệp Vân nhìn thấy, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Kỳ thật tên gia hỏa này nói cũng không tệ, tính mạng là trọng yếu nhất, miễn là còn sống sẽ có cơ hội chứng kiến kỳ tích phát sinh. Nếu như ngươi vừa rồi tự sát chết đi, vậy không thể nhìn thấy kỳ tích rồi."

Trương Nhất Thành giật mình, hỏi một cách vô thức: "Kỳ tích gì?"

Ánh mắt Diệp Vân rơi vào trên người Sở Hạo Nhiên, cười cười, nói: "Nếu ngay bây giờ ta giết chết mấy tên gia hỏa có tu vi đạt tới Kim Đan Cảnh tứ trọng này, ngươi nói như vậy có phải là kỳ tích hay không?"

Trương Nhất Thành ngây ngẩn cả người, không biết trả lời như thế nào.

Ba người Sở Hạo Nhiên cũng hơi sửng sốt một chút, lập tức sắc mặt âm lãnh đến cực hạn, ngay sau đó cười to ầm ĩ.

"Đây đúng là chuyện buồn cười nhất mà ta nghe được trên đời này, kỳ tích, thì ra kỳ tích là loại này? Xem ra cái thứ gọi là thiên tài đều có một tật xấu, chính là kiêu ngạo, lại không biết kiêu ngạo đến cực hạn chính là tự đại, nếu có thể bởi vì thế mà vẫn lạc thì gọi là... tự vẫn. Huynh đệ chúng ta thích nhất là nhìn thấy thiên tài vẫn lạc, càng ưa thích hơn nếu thiên tài vẫn lạc ở trong tay chúng ta."

Trong mắt Sở Hạo Nhiên sát ý lập loè, tinh mang như đao.

Diệp Vân bước lên một bước, toàn bộ người thoạt nhìn như mây trôi nước chảy, vẫy vẫy tay với ba người, nói: "Các ngươi cùng lên đi."

Trong khoảnh khắc, lập tức nhìn thấy ánh sáng màu tím giống như sóng nước nhộn nhạo trên không trung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.