A Lan Ở Xứ Sở Tí Hon

Chương 5




Bốn phía có sương mù.

Tiết Quân Lương nhận được công báo, nói Minh Thủy bị chiếm đóng. Tiết Quân Lương giận không kềm được, muốn đem chủ soái chém đầu, nhưng thời điểm này lại không người để dùng.

Chủ soái nghe nói Tiết vương muốn giết gã, lập tức đầu phục quân địch. Có người chạy đến Châu quân cạnh Minh Thủy cầu cứu binh, lúc này quan trên của Châu quận lại nói, Tiết vương trời sinh tính tàn bạo, ngờ vực vô căn cứ, chúng ta đã sớm không phục y, chỉ tiếc thời cơ không đến, hiện giờ thiên thời địa lợi, lsao có thể phái viện binh?

Lần đầu tiên trong đời Tiết Quân Lương ra một thân mồ hôi lạnh, nhớ năm đó lực bình quần hùng đăng cơ, đều không hoảng sợ như vậy, đây là cảm giác y chưa từng nếm thử, tựa hồ tựa giống như —— chúng bạn xa lánh.

Tiết Quân Lương cảm giác thất bại vô lực, cửa điện lại mở ra, hoàng hậu lại đây nói muốn tự mình xuất chinh, y mới nhớ tới, Tiết quốc còn có một hoàng hậu túc trí đa mưu, chỉ tiếc hoàng hậu là nữ tử, sao có thể nắm giữ ấn soái xuất chinh.

Hoàng hậu lại cười nói, ngươi xem ta giống nữ tử chỗ nào?

Tiết Quân Lương bình tĩnh nhìn đối phương, hoàng hậu đứng cách đó không xa, một thần nhung trang bạch giáp, tay cầm Hổ Dực đao, y nhớ rõ dung mạo người này, cả đời đều không thể quên, đúng là Đằng Vân…

Tiết Quân Lương nhìn theo bóng dáng hắn xuất chinh, không bao lâu liền truyền đến tin chiến thắng, Tiết quân đánh lùi quân địch, chẳng qua Đằng Vân tướng quân lấy thân phó hiểm, bất hạnh chết trận sa trường, các tướng sĩ còn trình lên Hổ Dực đao.

Tiếp nhận Hổ Dực đao, đột nhiên nghe răng rắc một tiếng, một bảo đao ở trên tay y vô duyên vô cớ gãy làm hai nửa.

Tiết Quân Lương cả kinh, áo lót đã ướt đẫm, mạnh ngồi dậy, mới phát giác nguyên lai là nằm mơ.

Khương Dụ gác đêm bên ngoài, nghe được động tĩnh đi tới, nói: “Bệ hạ bị sợ hãi, là Long Nha đao treo trên tường bỗng nhiên rớt xuống, võ đao vỡ nát.”

Tiết Quân Lương nghe tiếng mới nhìn qua, Long Nha đao treo cách đó không xa thật sự nằm trên mặt đất, vỏ đao nát, bảo đao ẩn ẩn phát ra hàn khí.

Khương Dụ muốn đem đao nhặt lên, thu thập võ đao, lại bị Tiết Quân Lương ngăn cản, Tiết Quân Lương thuận tay mặc quần áo, đứng dậy xuống giường, tự tay nhặt lên Long Nha đao.

Thán thanh nói: “Đây không phải điềm lành gì.”

Khương Dụ không nói chuyện, Tiết vương khoát tay, rất có nhãn lực mà lui xuống.

Tiết Quân Lương hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, từ khi xem qua tấu chương Tiết Hậu Dương đưa tới từ Đằng nam, trong lòng y vẫn luôn có nghi hoặc, nếu không chịu tin tưởng hoàng hậu và Đằng Vân là một người, vậy biến hóa trước kia của hoàng hậu, quen biết với Đằng Thường, còn có chữ viết, phải giải thích thế nào?

Tiết Quân Lương đặt bả đao trên đầu gối, ngồi cho đến bình minh.

Hạ triều, Tiết Quân Lương vốn định đi nghỉ ngơi một lát, tối hôm qua vẫn luôn không ngủ, trước mắt lại cảm thấy có chút buồn ngủ, Khương Dụ lại đi tới, nói: “Bệ hạ, Vạn Niên hầu đã trở lại.”

Tiết Quân Lương hỏi lại một câu: “Vạn Niên hầu?”

Trong lòng y nghi hoặc, Tiết Hậu Dương đi Nam Cương mới mấy tháng, sao trở lại nhanh như vậy, lập tức bảo Khương Dụ dẫn hắn vào.

Tiết Hậu Dương vào hấp tấp, trong tay còn cầm rất nhiều đồ vật, cũng không kịp để ý cấp bậc lễ nghĩa, trực tiếp đặt lên bàn.

Tiết Quân Lương bảo hắn ngồi xuống, cười nói: “Có người hỏa thiêu cái đuôi của ngươi sao?”

Tiết Hậu Dương không có tâm tình đùa giỡn, nói: “Bệ hạ, thần đệ phát hiện một chuyện… Một chuyện nguy hiểm.”

“A?”

Tiết Hậu Dương gãi gãi đầu, lại tiếp tục nói: “Thần đệ đi Đằng nam, phát hiện mấy thứ này, bản thân không có gì ngạc nhiên, chính là trước khi thần đệ xuất phát, Đằng tiên sinh nhìn đến một quyển công văn trên bàn của thần đệ thì vô cùng giật mình, lúc ấy thần đệ không nghĩ nhiều…”

Hắn nói xong mở ra công văn và tranh chữ, nói: “Chẳng qua thần đệ nhìn mấy cái này, liền không thể không nghĩ nhiều.”

Tiết Quân Lương nhìn hắn nghiêm túc, còn cười nói: “Hôm nay thật sự là kỳ quái, Hậu Dương lại nghi ngờ Đằng tiên sinh sao?”

Tiết Hậu Dương đỏ mặt lên, lúng túng nói: “Không phải nghi ngờ, chính là… Chính là việc này trọng đại.”

Tiết Quân Lương cầm lấy một quyển đến xem, nhíu nhíu mày, tươi cười rất nhanh cương trên mặt, Tiết Hậu Dương lấy ra một quyển công văn trong ngực, đúng là quyển công văn ngày đó Đằng Thường thấy trên bàn của Tiết Hậu Dương.

Tiết Quân Lương tiếp nhận công văn, đặt song song với thư văn kia, lại lập tức đứng lên, cầm thư họa của hoàng hậu xuống, cũng đặt song song.

Tiết Hậu Dương nhất thời mở to hai mắt, nói: “Này… Này… Trách không được luôn cảm thấy tác phong của Đằng Anh và Hoàng hậu nương nương rất giống, lúc ấy thần đệ… Thần đệ còn nghĩ, có lẽ Đằng Anh là sợ bệ hạ trách tội hắn phóng hỏa, cho nên cố ý dựa.”

Tiết Quân Lương híp mắt, nói: “Đằng Thường có phản ứng gì?”

Tiết Hậu Dương nói: “Mấy ngày nay Đằng Thường luôn hỏi thăm tình hình chiến đấu ở Minh Thủy.”

Tiết Quân Lương nói: “Đằng Vân chết, hoàng hậu và Đằng Thường đi lại rất gần, Đằng Thường nhìn đến công văn của người, lại bắt đầu hỏi thăm tình huống của Đằng Anh, nếu muốn biết rõ ràng, có lẽ phải hỏi Đằng tiên sinh của ngươi.”

Y thấy trên mặt Tiết Hậu Dương có chút khó xử, nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không khó xử Đằng Thường, vừa lúc các ngươi quay về kinh, kêu Đằng Thường tiến cung, nói đón gió tẩy trần, ta chỉ thám thính một chút… Dù sao cũng là thê tử kết tóc của ta, không phải sao?”

Tiết Hậu Dương cũng hiểu được chuyện này ly kỳ, không dám phản đối, nếu có thể hỏi rõ ràng cũng tốt, vì thế gật gật đầu.

Tiết Quân Lương bảo Khương Dụ tự mình đi Hầu gia phủ đón Đằng Thường, nếu Đằng Thường hỏi có chuyện gì, nói Tiết vương mở tiệc đón gió cho Vạn Niên hầu.

Tiệc đón gió ngày tại sân của Vân Phượng cung, coi như là ám chỉ, Đằng Thường đi vào, Tiết Quân Lương hỏi tình hình gần đây của hai người, sau đó cảm thán: “Đã nhiều ngày cô luôn làm ác mộng, mỗi lần tỉnh lại đều là một thân mồ hôi, mới giật mình phát giác cô đã không bằng năm đó, năm đó vì tuổi trẻ khí thịnh, làm rất nhiều chuyện tận hết sức lực, hiện tại ngẫm lại thật sự là hối hận vạn phần, liền nói như…”

Y nói xong, nhìn thoáng qua Đằng Thường, nói: “Liền nói như chuyện Đằng Vân tướng quân.”

Đằng Thường nghe y nói như vậy, không khỏi liếc Tiết Quân Lương một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, không biết mình có lộ ra dấu vết gì không.

Nhưng lại nghe Tiết Quân Lương tiếp tục nói: “Cô nghe nói tình cảm của Vân tướng quân và ngươi luôn luôn thân hậu, cô biết ngươi oán hận cô… Chỉ tiếc sai lầm lớn đã chú thành, hiện giờ cô cô đơn chiếc bóng, nhớ tới chuyện cũ thật sự là thổn thức không thôi, hoàn hảo còn có các ngươi bên cạnh.”

Đằng Thường không nói gì, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, Tiết Quân Lương thăm dò không ra nguyên cớ.

Triệu Lục lại vội vã đẩy nội thị ngăn cản mình, chạy tới, quỳ xuống nói: “Bệ hạ, Minh Thủy phái người báo, Tiết quân ba trận thắng Chương Hồng, lại bởi vì phản tặc Du Kham đầu nhập quân địch, làm cho đại quân bị tách ra, doanh trại thất thủ, tòng quân Lang Tĩnh cùng chủ bộ Trương Mặc khoái mã thỉnh cầu viện quân…”

Y nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: “Phụng quốc Tề Tử Kết dẫn quân đuổi tới, đại quân đem Chương Hồng đánh lui, Phụng quốc dâng lên đầu Chương Hồng, Du Kham thỉnh hòa.”

Đằng Thường nghe, căng thẳng sống lưng, nói xen vào: “Đằng… Đằng Anh đâu?”

Triệu Lục trầm mặc một chút, trong lòng mọi người đều lộp bộp một tiếng, phát giác không ổn, chỉ nghe Triệu Lục nói: “Theo tù binh hồi bẩm, thượng tướng quân Đằng Anh, trên đường đi gặp phản quân Du Kham mai phục, cùng phản quân bị giệt là lúc… Kiệt lực mà chết.”

“Tiên sinh?”

Tiết Hậu Dương trong lòng trầm xuống, chợt thấy Đằng Thường mãnh đứng lên, thân mình lung lay nhoáng lên một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, vội vàng tiến lên đỡ lấy, lại nhìn nước mắt Đằng Thường từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống.

Tiết Hậu Dương chưa từng thấy y khóc, tuy Đằng Thường là quan văn, nhưng y công phu không kém, lại lăn lộn trên triều đình nhiều năm, đã sớm luyện đến bộ dáng “Ý chí sắt đá”, hỉ giận chưa bao giờ hiện ra, mà hiện tại…

Tiết Quân Lương nhìn thoáng qua Đằng Thường, lập tức hiểu được, thăm dò đều là dư thừa, phản ứng hiện giờ của Đằng Thường đã thuyết minh hết thảy, cái gai trong thịt y từng dùng một mũi tên xuyên tim, nữ nhân duy nhất y từng thực sự tâm động, còn có Đằng Nam hâu y  từng thưởng thức qua, thế nhưng đều là một người…

Tiết Quân Lương đỡ lấy thạch bàn, thật lâu không nói nên lời, y thấy qua phong tư của Đằng Vân trên sa trường, khi đó bọn họ vẫn là địch nhân, lúc ấy Tiết Quân Lương nghĩ, quả nhiên là chiến thần, trách không được có người nói Đằng Vân là Huyết Tu La trên sa trường. Bốn chữ “Kiệt lực mà chết” xoay không ngừng trong đầu y, Tiết Quân Lương đã không còn nghĩ được bốn chữ này đại biểu cái gì, trong đầu chỉ ngập tràn hình ảnh Đằng Vân một thân đầy máu.

Khương Dụ cảm thấy Tiết vương có điều bất thường, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ? Bệ hạ ngài bảo trọng long thể a.”

Tiết Quân Lương giơ tay lên, ý bảo không cần đỡ, lập tức đưa tay che kín mắt, tựa hồ đang ức chế cái gì đó, qua nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Xác đâu?”

Triệu Lục nói: “Còn chưa tìm được.”

“Chưa tìm được?”

Tiết Quân Lương như là đột nhiên giận không thể kiềm chế, chộp rượu trên bàn đá ném xuống đất, quát: “Tìm! Tìm không thấy, dùng hai mươn vạn đại quân của Chương Hồng chôn cùng tướng quân của cô!”

Hành động này của Tiết vương, không chỉ khiến Triệu Lục có chút giật mình, ngay cả Tiết Hậu Dương và Đằng Thường cũng sửng sốt, có lẽ bọn họ cảm thấy Tiết Quân Lương đang diễn kịch, dù sao thượng tướng quân đã chết, nhưng Minh Thủy truyền đến là tin chiến thắng, Chương Hồng bị chém đầu, hai mươi vạn đại quân còn lại đều biến thành tù binh, Phụng quốc cũng thừa cơ thỉnh hòa.

Mà Tiết Quân Lương cũng không biết mình đang phẫn nộ cái gì, đau thương cái gì, cảm giác thất bại như hồng thủy lan tràn toàn thân, y vừa mới biết người mình kính nể, coi trọng lại là người y muốn giao thực tâm, nhưng hết thảy đều bị dập tắt, một đòn này như cảnh tỉnh y, đánh đến Tiết Quân Lương trong nháy mắt suy sụp …

—-

Có đại thần đề nghị lập tức chém giết tù binh, bằng không hậu hoạn vô cùng, người này chỉ bằng thực lực bản thân lại có thể ngăn cản tinh binh của Du Kham, không thể khinh thường, cho dù tỉnh lại quy hàng, cũng là mầm tai hoạ.

Phụng Minh nhất thời bắt không được chú ý, dù sao mưu lược và sự dũng mãnh của người này trên chiến trường, thám tử ở Minh Thủy cũng báo về nhất thanh nhị sở, Phụng Minh muốn được thiên hạ, nhất định trong tay phải có người tài giỏi như thế.

Lữ Thế Thần lúc ở Tiết quốc vẫn luôn bị giam tại Đằng Nam hầu phủ, hắn biết rõ bản tính người này trung hậu, lúc ấy không giết mình, bây giờ hắn cũng không đành lòng lấy oán trả ơn.

Phụng Minh đã lệnh Lữ Thế Thần đem người đưa về quý phủ, trước cứu sống lại nói sau.

Ngự y đến vài lần, nói cho Lữ tướng người này không có trở ngại, chẳng qua bởi vì thể lực yếu, không nên mệt nhọc quá độ, vết thương trên người tuy nhiều, nhưng không quá nặng, không thương tổn tâm cốt, nghỉ ngơi nhiều liền không ngại. Lúc này Lữ Thế Thần mới buông tâm, phái vài hạ nhân thận trọng tới chiếu cố.

Đằng Vân cũng không biết mê man bao lâu, trong mộng một mảnh hắc ám, địch nhân như thủy triều mà đến, Đằng Vân kiệt sức, thầm nghĩ nhanh chóng tỉnh lại, hắn biết rất rõ là mình nằm mơ, nhưng vẫn chưa thể tỉnh.

Ngay thời điểm hắn rốt cuộc không dùng lực được, một tên bỗng nhiên bắn lại, ở giữa ngực mình, Đằng Vân không biết đau, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác chua xót, một nam nhân mặc long bào hắc sắc từ bóng đen bước ra, trên tay cầm trường cung long lân, cười với hắn, nói, “Vân tướng quân, đã lâu không gặp.”

Lúc Đằng Vân tỉnh lại, liền thấy trước mắt có vài bóng người, tựa hồ vội đến xoay quanh, mấy tỳ nữ nói cái gì mà miệng vết thương bị vỡ, vội vàng đi thỉnh đại phu đến.

Lữ Thế Thần cùng đại phu đi tới, đại phu băng bó lại vết thương cho Đằng Vân, Đằng Vân vẫn luôn trợn tròn mắt, nhìn đỉnh giường, cũng không nói lời nào, cũng không nhìn ai.

Lữ Thế Thần đợi đại phu đi rồi, mới đến gần xem tình huống, đã thấy hốc mắt Đằng Vân đỏ lên, lập tức luống cuống, nói: “Này này… Này… Đằng tướng quân, có phải vết thương của ngươi quá đau hay không, để ta gọi ngự đưa đưa dược giảm đau tới?”

Đằng Vân nghe hắn nói vậy, mới giật mình phát giác hai bên thái dương đều ướt, vừa rồi thế nhưng thần không biết quỷ không hay mà khóc sao.

Đằng Vân cười khẽ một chút, nói: “Lữ Thừa tướng… Thật không ngờ chúng ta gặp lại, tình thế đảo ngược.”

Lữ Thế Thần thấy hắn có thể cười, tựa hồ thuyết minh không có trở ngại, nói: “Ngươi dưỡng thân thể trước.”

Dừng một chút lại bổ sung: “Chương Hồng và Du Kham đã chết.”

Đằng Vân cười khẽ, gật gật đầu, liền không nói thêm gì.

Lữ Thế Thần không đành lòng hiện tại chiêu hàng, vì thế liền lui ra ngoài, để hắn nghỉ ngơi.

Phụng Minh sai người đưa đầu Chương Hồng và Du Kham lên, nhưng Tiết vương đang tức giận, thủ hạ của Du Kham vì mạng sống, khai lúc ấy có người châm ngòi nói Tiết vương muốn giết Du Kham, cho nên Du Kham mới sợ, chạy trốn tới chỗ Chương Hồng, mà người châm ngòi là người Phụng quốc. Vì thế Tiết Quân Lương không tiếp nhận thỉnh hòa của Phụng Minh, cũng muốn đánh Phụng quốc.

Phụng Minh nhận được tin tức cũng giận không kiềm được, có người nói không bằng giết chết Đằng Nam hầu, sau đó chính thức khai chiến với Tiết quốc, có người nói không thể giết Đằng Nam hầu, Tiết vương tức giận là vì cho rằng Đằng Nam hầu đã chết, tuyên bố muốn hai mươi vạn đại quân của Chương Hồng bồi mệnh, nếu phụng quốc thật sự giết Đằng Nam hầu, sẽ dẫn đến một hồi tử chiến.

Đằng Nam hầu giết không được, giữ cũng không xong, Lữ Thế Thần nói: “Không bằng Đại vương dùng Đằng Nam hầu thỉnh hòa với Tiết quốc.”

Tề Tử Kết cũng đồng ý đề nghị của Lữ Thế Thần, nói: “Đằng Nam hầu không thể ở lại Phụng quốc, tuy Đằng Anh là nhân tài hiếm có, nhưng nếu Tiết vương phát hiện tất nhiên muốn trách tội Đại vương, đưa tới phiền toái không cần thiết, không bằng Đại vương liền trả lại Đằng Nam hầu cho Tiết quốc, hơn nữa đề xuất thỉnh hòa, khiến Tiết vương buông cảnh giác.”

Phụng Minh sửng sốt một thần, tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó cười gật gật đầu, “Chủ ý không tồi, nếu Tiết vương coi trọng Đằng Nam hầu như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý.”

Tiết Quân Lương bị bệnh một ngày, ngày hôm sau không vào triều sớm, thời điểm hướng nghị, cũng không để ý đại thần bẩm báo tin Minh Thủy chiến thắng, bị Tiết Quân Lương vẫy lui, mọi người mới biết được, nguyên lai Đằng Nam hầu đã chết trận, trách không được Tiết vương mất hứng.

Tiết Quân Lương lại phái người đi Hoa Đào đàm tìm kiếm thi thể, nhưng vẫn không tìm được, chỉ mang Hổ Dực đao trở lại, Hổ Dực và Long Nhan treo song song trên tường ở tẩm cung Tiết vương, Tiết Quân Lương đôi khi sẽ nằm mơ, mơ thấy Đằng Vân, sau đó liền khoác quần áo đứng lên, nhìn hai thanh đao, không biết suy nghĩ cái gì.

Khương Dụ không biết ngọn nguồn trong đó, chỉ có thể sốt ruột.

Phụng quốc phái sứ thần tới, đều là thỉnh hòa, Tiết Quân Lương đã có chút không kiên nhẫn, lên tiếng, nếu sứ thần của Phụng quốc còn dám bước vào lãnh thổ Tiết quốc một bước, liền chém đứt tay chân.

Hôm nay lại có sứ thần tới, Tiết Quân Lương cười lạnh một tiếng, sai người kéo hắn xuống chém, sứ thần lại nói nếu Tiết vương chém hắn, tất nhiên sẽ tự trách.

Tiết Quân Lương cho người dẫn sứ thần tới, sứ thần sợ tới mức một đầu mồ hôi lạnh, đem tấu chương trình lên Tiết vương.

Tiết Quân Lương không có hứng thú, đại khái liếc mắt một cái, lại mãnh liệt đứng lên, khiến giá bút trên bàn cũng rơi vỡ.

Mọi người không biết vì sao Tiết vương thất thố như thế, chỉ thấy Tiết Quân Lương đi tới, nhìn chằm chằm sứ thần kia, lạnh giọng nói: “Đằng Nam hầu còn sống, đây là sự thật?”

Sứ thần nói: “Thiên chân vạn xác, ngoại thần không dám lừa gạt Tiết vương!”

Tiết Quân Lương ức chế không được tâm hỉ, y đã từng nghĩ qua, tìm không thấy thi thể nghĩa là còn có một đường hy vọng, nhưng loại hy vọng này quá mức mơ hồ, có bao nhiêu tướng sĩ bỏ mình chiến trường không thấy thi cốt, nhưng bọn họ vĩnh viễn không trở lại.

Tiết Quân Lương trăm triệu không dám ôm hy vọng gì xa vời, chính là không nghĩ tới, có một ngày loại hy vọng xa vời này thật sự từ trên trời giáng xuống, đánh đến Tiết vương luôn vân đạm phong khinh cũng phải choáng váng, thật giống như nhặt được đại bảo, nếu không phải nhiều người ở đây, y thật sự sẽ cười đi ra.

Tiết Quân Lương tâm hỉ, sau đó lại nhìn thoáng qua công văn đưa tới, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, ném công văn cho Triệu Lục, Triệu Lục không rõ vì sao Vạn Niên hầu cũng ở, mà lại đưa cho mình xem.

Nhưng khi y xem qua, rốt cục hiểu được, công văn viết rành mạch, thời điểm Phụng vương phái binh viện trợ cứu một người võ tướng, đúng là thượng tướng quân Đằng Anh, hiện giờ muốn lấy Đằng Anh đến thỉnh hòa, nhưng có một điều kiện, là yêu cầu Tiết vương đem phản tặc Triệu Lục giao cho Phụng quốc.

Triệu Lục không khỏi cười khổ một tiếng, lập tức nói: “Để… Bệ hạ định đoạt.”

Sứ thần trở về Phụng quốc, nói Tiết vương không đổi, nếu Phụng quốc có thành ý thỉnh hòa, sẽ trả Đằng Nam hầu lại, Triệu Lục là người Tiết quốc, không thể giao cho Phụng quốc.

Phụng Minh nghe xong chỉ cười một tiếng, nói với Đằng Vân: “Ngươi xem, trong mắt Tiết Quân Lương ngươi cũng không hơn gì cái này, y vừa nói không tiếc dùng hai mươi vạn tù binh chôn cùng ngươi, một bên lại bắt đầu đổi ý, chẳng qua là một Triệu Lục, cũng không chịu trao đổi.”

Đằng Vân cũng không lập tức đáp lời, trầm mặc một hồi, mới thong thả mở miệng, tựa hồ có chút suy yếu, cười nói: “Nếu ta là Tiết vương, ta cũng không đổi.”

Phụng Minh cười nói: “Nghe nói Tiết vương muốn thú ngươi vi phi, xem ra tình cảm của các ngươi không tồi, y lãnh tâm như vậy, ngươi cũng không trách y, có phải không?”

Đằng Vân nói: “Đều không phải là như thế… Phụng vương không ngại ngẫm lại, nếu là ngươi, ngươi có đồng ý dùng trọng thần trong triều, đi đổi Triệu Lục tướng quân sao?”

Phụng Minh sửng sốt, cười lạnh, “Triệu Lục là cái gì, cũng có thể khiến cô mang trọng thần trong triều đi đổi?”

Đằng Vân chỉ thản nhiên nói: “Triệu Lục là trọng thần của Tiết vương, nếu lấy thần tử đổi thần tử, chẳng phải mất dân tâm… Tiết vương làm vậy, cũng không có gì không ổn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.