A Knight In Shining Armor

Chương 10: Con mèo ấp trứng




"Quá lao lực." Hàn Nhất Phàm buông cổ tay Uông Vân Phong ra, có chút nuối tiếc nói, "Năm xưa hắn từng có bệnh gì, vẫn luôn điều dưỡng thoả đáng mới kìm nén không có bộc phát. Những ngày này bôn ba lao lực, tâm thần lo nghĩ quá nhiều, sau khi an tâm thì thân thể tự nhiên có cách điều trị, ngủ mấy ngày, uống một chút thuốc là tốt rồi." Hắn lại nhìn Hạ Lệnh Mị trong lòng còn sợ hãi, "Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng của ngươi thất kinh, ta còn tưởng rằng là Hạ Phân bị đại hoạ tính mạng treo lơ lửng, hoá ra lại vì kẻ bạc tình này."

Hạ Lệnh Mị tức giận liếc nhìn Hàn Nhất Phàm: "Cho dù hắn có phụ lòng cũng phụ ta, không liên can đến người ngoài." Đi lên phía trước đem cổ tay Uông Vân Phong nhét vào trong chăn, thần thái động tác không có chút nào là không vui, khiến cho Hàm NHất Phàm nghẹn ngào không nói nên lời.

Một lúc sau mới nói: "Được được được, các ngươi là một nguyện đánh một nguyện chịu đựng, trái lại ta làm tiểu nhân." Xoạt viết phương thuốc lên tấm giấy trắng ném cho Huỳnh Thạch, chịu hết nổi còn lãi nhãi vài câu: "Ai nói nước đổ khó hốt, này con trai của Uông gia đừng nói là nước, chắc hẳn ngay cả nguyên chậu nước cũng đều hốt hết trở về."

Huỳnh Thạch nghiêng đầu trông thấy bóng dáng của Hạ Lệnh Mị sau bức bình phong, bĩu môi với Hàn Nhất Phàm: "Chúng ta làm nha đầu nhưng không quản được những thứ này, chỉ cần cô nương vượt qua được là tốt."

Hàn Nhất Phàm cười lắc lắc đầu, nói với Hạ Lệnh Mị: "Qua hai ngày nữa chính là lễ đoan ngọ rồi, ta phải chạy về thành Bắc Định, từ biệt ở đây rồi. Hạ cô nương có chuyện vặt gì cần ta giúp đưa về Hạ gia không?"

Hạ Lệnh Mị ngừng lại cân nhắc một chút: "Như vậy, phiền Hàn đại hiệp đi Hạ gia một chuyến, nói mẹ con chúng tôi tất cả đều bình an."

Hàn Nhất Phàm hỏi: "Khi nào ngươi về nhà?"

"Tạm thời sẽ không trở về." Hiện tại nàng bị người đuổi giết, nếu lại về thành Bắc Định, trên đường đi sẽ không an toàn. Thay vì vội vàng chạy trở về tìm kiếm che chở, không như ý muốn của mình cố gắng giải quyết xong chuyện Cổ gia sẽ bình yên trở về, cũng có thể thay Hạ gia chấm dứt chuyện vặt năm xưa. Hơn nữa, Uông Vân Phong sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi triều đình. Hắn làm Ngự sử mấy năm này, liều mạng thay Hoàng Đế quét dọn các chướng ngại vật trong triều đã đắc tội không ít với những người quyến quý, Hoàng đế buông hắn ra, cũng là không muốn để hắn bị mọi người công kích đến chết, về phương diện khác tự nhiên chính là quyền mưu càng lớn. Uông Vân Phong chính là con diều hâu của Hoàng Đế, thả ra chỉ biết bắt con mồi lớn. Điều này Hạ Lệnh Mị đã sớm biết được từ lâu.

Trước kia hai người đối chọi gay gắt nàng cũng không rời khỏi, chính là vì lo lắng cho sự an nguy của hắn. Hôm nay tâm ý tương thông, dĩ nhiên càng lo lắng thêm cho sự an nguy của hắn, càng không thể chỉ lo cho thân mình rồi.

Hàn Nhất Phàm không hề hỏi nhiều, Huỳnh Thạch bên cạnh đã nhận lấy phương thuốc cẩn thận đọc, tụ lại đây hỏi xong những chuyện làm giày vò, không nói không rằng liền mạnh mẽ mời Hàn Nhất Phàm đi ra ngoài, quay đầu lại đóng cửa phòng chặt chẻ, hoàn toàn là bộ dáng đỡ cho chủ, thật khiến Hàn Nhất Phàm dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy người nào đó có bộ dạng chủ nhân chứ nào có chút gì bộ dạng tôi tớ.

Người bên này vừa mới đi xa, bên kia tên điên đi cà nhắc một lớn một nhỏ lại tới, ghé vào cửa sổ, lại chen thêm một cái đầu muốn nhìn xem tình cảnh bên trong.

Nhưng đứa trẻ nhỏ tranh đoạt, chịu hết nổi nhéo cánh tay đối phương: "Ngươi hiểu hay kính già yêu trẻ không?"

Đứa lớn cũng không thỏa hiệp, cợt nhả: "Vậy ngươi hiểu hay không Khổng Dung khiến lê?"

"Quả lê là đồ ăn cho tiểu nhân. Ngươi là đại nhân, mau tránh ra." Đưa đẩy.

"Ai, ngươi muốn mời lão." Không thoả hiệp chút nào.

Hai người trừng mắt nhìn đối phương, đứa lớn không nhịn được nói: "Hai người bọn họ ở bên trong nhất định là làm chuyện vợ chồng, đứa nhỏ như ngươi nhìn sẽ bị đau mắt hột."

Đứa nhỏ nháy mắt, nắm lỗ mũi hỏi: "Cái gì là chuyện vợ chồng?"

"Là động phòng đấy."

"Cái gì là động phòng?"

"Là cá nước thân mật."

"Không hiểu."

"Cho nên ta nói ngươi ngốc, cho dù nhìn thấy cái gì cũng không biết ý nghĩa. Nhanh mau tránh ra, chờ ta nhìn thấy sẽ nói cho ngươi biết."

Đứa nhỏ lẩm bẩm: "Có phải là sau khi làm chuyện vợ chồng, sẽ có tiểu đệ đệ?"

Đứa lớn hừ hừ, tương đối tức giận hỏi: "Không nhất định phải là Uông đại nhân mới cùng mẫu thân của ngươi mới sinh ra tiểu đệ đệ, còn có thể sinh một tiểu muội muội, lại một tiểu đệ đệ, lại thêm một muội muội đệ đệ nửa..."

Đứa nhỏ khinh bỉ hắn: "Làm như mẫu thân của ta là rùa biển, ở dưới đó làm hang ổ."

Cái đứa nhỏ này, so bì cái gì, có thể đem mẹ ruột của mình so với rùa biển sao? Rùa thật sự, Uông đại nhân đó chính là làm rùa.

Hai người ở ngoài này tranh chấp không ngừng, Hạ Lệnh Mị ở bên trong nghe được nổi trận lôi đình, mở song cửa sổ ra, nhìn từ trên cao xuống liếc nhìn hai con rùa đen rụt đầu, nói lớn tiếng với con lớn kia: "Trang sinh, ngươi có tin ta sẽ làm cho ngươi cả đời này cái gì cũng không sinh ra được hay không?"

Trang Sinh cười ha ha: "Ta là một nam tử hán đại trượng phu, sanh con nơi nào, muốn sinh cũng để ngươi sinh... A, roi vọt lưu tình ..." Chạy.

Đứa nhỏ còn lại leo lên bệ cửa sổ, níu lấy ống tay áo Hạ Lệnh Mị: "Mẫu thân, con không muốn có một hang ổ đệ đệ muội muội." Mím miệng, "Con cũng không cần Trang tôn tử sinh đệ đệ muội muội cho con."

Tức giận dữ dội, cái con rùa khốn khiếp cưa, loạn dư Phân nhi của nàng, xem nàng lần sau có rút mai rùa của hắn không.

Hạ Lệnh Mị đưa tay nắm lấy bả vai của Phân nhi: "Vào đi."

Hai người đi đến bên giường Uông Vân Phong đang ngủ say, Hạ Lệnh Mị kéo tay Hạ Phân, nói khẽ: "Sau này, ngươi phải gọi hắn là nghĩa phụ."

Hạ Phân trừng to mắt: "Con không có phụ thân."

"Phân nhi!"

Hạ Phân căm giận mà nói: "Mẫu thân từng nói, con là đứa nhỏ đến từ biển rộng , là Kình Ngư sinh ra. Con không có phụ thân."

Hạ Lệnh Mị suýt chút nữa buồn cười đến đau sốc hông: "Đó là dọa con chơi, thực sự không đảm đương nổi. Nếu con là do Kình Ngư sinh, vậy ta cũng không phải mẹ ruột của con rồi."

Hạ Phân dùng sức lay đầu: "Con là do mẫu thân cùng Kình ngư sinh."

Hạ Lệnh Mị bực mình nhưng không giận: "Đừng hồ đồ, Con biết ông ấy là cha con. Nếu con là do Kình Ngư sinh, lúc nhỏ tại sao còn khóc nháo muốn bức tranh vẽ phụ thân."

Thật ra, Hạ Phân cũng thật sự không biết mình có phụ thân, từ nhỏ chỉ biết là Hạ Lệnh Mị là mẹ ruột của nó. Nhắc tới cũng khéo, nó ở trên thuyền chiến đấu lớn, trên thuyền ngoại trừ đàn ông thì là con trai, nữ nhân chỉ có một mình Hạ Lệnh Mị, vẫn cứ khăng khăng so với nam tử hán đại trượng phu còn muốn làm một nữ nhân hung hăng bá đạo, mà cô gái này còn là mẹ ruột của nó. Trong lòng đứa nhỏ dương dương tự đắc, cảm thấy cô gái độc nhất vô nhị ở chổ này sinh con trai, chắc ní là đặc biệt nhất, một người gặp may mắn nhất. Khi hơn một tuổi bước đi còn chưa ổn định nó có thể nhảy rồi; lúc hơn hai tuổi binh lính còn đang bò cột buồm thì nó đã leo dây thừng lên cánh buồm rồi; khi hơn ba tuổi, đi theo Diễm Cao, nâng cao bụng nhỏ đầy thịt, hít hít cái mũi nhỏ của mình, cùng đám Hải binh diễu võ dương oai bơi trong nước; lúc hơn bốn tuổi nó đã có thể buồn chán bám vào trong ngực của Võ Sinh không lên tiếng dưới làn dao găm ám khí; thời điểm hơn năm tuổi thì làm ra vẻ nằm sắp trên bản đồ vùng biển hướng về phía hải tuyến lãnh thổ quốc gia.

Những thứ này đều không đáng được tán dương, bản lĩnh lớn nhất của nó chỉ là dùng cái mũi của mình nguỵ trang thành mồi câu, đi trong nước câu cá. Đương nhiên, có đôi khi nó chính là một cái mồi câu vừa to vừa béo.

Rất kỳ quái chính là, khi hợp mưu hợp sức câu được Kình Ngư lên thì trong bụng lại có cá bé chết. Dường như Hạ Phân thấy hình dạng của cá nhỏ chết giống mình, khóc lớn chạy đi tìm Hạ Lệnh Mị, nói mình khó trách không có phụ thân, bởi vì hình dáng của nó và Kình Ngư không giống nhau, cho nên bị phụ thân từ bỏ. Sau này, Hạ Lệnh Mị mới nói cho nó biết nó có phụ thân, bề ngoài của phụ thân nó so với đám nam tử hán trên thuyền cũng không giống nhau nhiều. Nói sau Hạ Phân cũng không tin, một lòng muốn đi xuống biển tìm phụ thân, Hạ Lệnh Mị không có cách nào khác, nàng cũng không muốn tùy ý tìm người khách nhận làm cha nó, thế là, đành phải để người ở Hạ gia mời người vẽ một bức ảnh của Uông Vân Phong gởi đến đây. Từ ngày có tranh Hạ Phân ôm suốt không buông tay, rồi sau đó, Hạ tướng quân nhìn đứa nhỏ yêu thích, lại vẽ thêm một con báo con bên cạnh bức tranh, sau này bức tranh được xem là vật thiếp thân của Hạ Phân. (*vật theo bên người)

Vì chuyện này, Hạ Phân bị nhóm người Hải binh cười nhạo mấy năm.

Hạ Phân tuổi còn nhỏ, không nhớ được quá nhiều chuyện, chỉ hoảng sợ cảm thấy mẫu thân giống như đem phụ thân với mình ra so sánh sự quan trọng, lãnh địa của nó đáng bị uy hiệp. Muốn nói cho mẫu thân biết không cần cha rồi, trong lòng lại mơ hồ khôn nở. Tính tình Hạ Lệnh Mị lại là nói một không nói hai, Hạ Phân không dám quá phận làm ầm ĩ, đem miệng ngặm lại giống như con trai trên sông sống chết cũng không chịu mở miệng, hung hăng trợn mắt nhìn Uông Vân Phong đang ngủ mê, vung ra hai cái chân ngắn ngũi nhảy đi ra ngoài.

Nó đi tìm Trang tôn tử tính kế thì tốt hơn.

Mãi cho đến khi mặt trời dần ngã về phía Tây Uông Vân Phong mới tĩnh lại, lúc mở mắt ra, trong đầu ngu ngơ, hoàn toàn không biết mình ở đâu.

Một tay đang cầm khăn vén cổ áo của hắn lên, thay hắn lau cổ. Sợi tóc đối phương cứng ngắc, đâm trên da thịt.

Hắn bắt lấy cái tay kia, yết hầu khàn giọng kêu: "Lệnh Mị."

Niềm vui bất ngờ trong mắt Hạ Lệnh Mị chợt loé lên, cười nói: "Tỉnh." Muốn thu tay về, đối phương lại cố chấp nắm lấy, Hạ Lệnh Mị không còn cách nào, hỏi hắn: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Có đói bụng không? Tĩnh rồi thì tự mình tắm rửa đi, lau người cũng không sạch sẽ."

Uông Vân Phong gấp rút lên đường đi liền một mạch, long đong vất vả sau khi tìm được người, cũng không có tắm rửa thì mệt mỏi khiến cho suy sụp. Hạ Lệnh Mị thấy hắn ra nhiều mồ hôi trong lúc mê man, lúc này mới vắt khăn lau một chút cho hắn, cũng đễ ngủ tốt hơn. Đâu có biết mới làm được nữa đường thì hắn đã tỉnh lại.

Huỳnh Thạch hầu hạ ở phía ngoài nghe được tiếng động, nghiêng đầu vào nhìn xong lại đi ra ngoài, không bao lâu thì tự mình bưng chén thuốc vào, phía sau có hai người hầu đưa thùng tắm và thau rửa mặt tới.

Toàn thân Uông Vân Phong vô lực, không biết là mệt mỏi hay là đói, thấy thuốc cũng không hỏi nhiều mà tự mình uống sạch sẽ. Hạ Lệnh Mị vịn ở phía sau hắn, nhìn hắn đần độn, chỉ sợ tạm thời không thể tự mình tắm rửa, đành phải để người đưa cơm tới. Sau khi để cho hắn rửa mặt xong, đổi qua giường gần cửa sổ, chuẩn bị cùng dùng cơm.

Hạ Phân ngửi thấy được mùi thơm, giống như quen đường chạy vọt vào, trông thấy Uông Vân Phong nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, gọi Hạ Lệnh Mị hai tiếng 'can nương' xong, thì ngậm chặt miệng.

Uông Vân Phong vô ý ngẩn đầu nhìn nó một cái, Hạ Phân như tiểu thú xù lông trừng mắt lại: "Ma ốm."

Vết thương trên cổ Uông Vân Phong bị nó cắn vẫn chưa lành, chỉ lạnh lùng nói: "Ngồi xuống ăn cơm." Trong miệng không có phát giận, trong lòng nghiễm nhiên đã đem đối phương trở thành con trai của mình, lấy ra uy nghi làm cha.

Hạ Phân dừng một chút, luôn cảm thấy con bạch tuộc tứ chi mềm nhũn này dường như so với Hạ Tướng quân còn hung hăng hơn, trong lòng không phục, Hạ Lệnh Mị đã đem một cái chén đựng mông gà đặt lên mặt bàn

Rất tốt, Hạ Phân ngậm miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.