A Game Of Chance

Quyển 2 - Chương 11: Lọt vào tay kẻ biến thái nhất truyện




Không có biện pháp, súc sinh này lại có thủ đoạn như vậy, bọn thị vệ bất tỉnh, nàng một người không có cách nào lên đường – nàng sẽ không đánh xe, không cưỡi ngựa, một người đi đường cũng không an toàn.

Ngồi ở bên đống lửa, Doãn Thiên Lương há mồm thở dốc. Thời khắc nguy hiểm càng phát sinh ra chuyện như vậy. Tức chết người.

“Trong chốc lát bọn họ sẽ không tỉnh, đại khái phải chờ tới sáng mai thôi.” Cái Vương gia ngoại tộc nói. “Tại hạ Phù Huống.”

Doãn Thiên Lương không lên tiếng, có thể làm gì, chỉ có thể đợi đến trời sáng đã.

“Ngươi đi biên cương?” Phù Huống hỏi.

Doãn Thiên Lương gật đầu một cái.

“Vừa đúng Bổn vương phụng mệnh muốn đi ngoại tộc, đi ngang qua Hành phủ ở biên cương, nếu ngươi có thể ăn được khổ cực, ta thuận tiện dẫn theo ngươi.” Phù Huống nói.

“Không cần.” Có vết xe đổ Mai Côn này, nàng còn dáng đi cùng người xa lạ.

“Sợ?” Phù Huống hỏi, trong giọng nói mang theo vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh nàng. “Phụ nữ mạnh mẽ như ngươi còn sợ gì?”

“Ta lại không biết ngươi.” Doãn Thiên Lương nói.

“Vậy ngươi chờ bọn họ tỉnh?” Phù Huống vừa cười: “Ngươi đối phó với Mai Côn như vậy, hắn có thể bỏ qua cho ngươi sao? Hay nói, thị vệ ngươi mang đi ít hơn hắn, hôm nay ngươi chiếm tiện nghi là bởi vì hắn sai khiến hạ nhân đi, nếu ngày khác hắn tiếp tục làm chuyện xấu thì ngươi chạy trốn như thế nào? Ta biết ngươi sợ ta là người Chu triều không một long cùng với người Tề triều, bất quá lo lắng của ngươi cũng có chút dư thừa, có An Quốc công chúa ở, ngươi sợ ta làm gì? Trừ đi những thứ này, thể trạng ngươi giống như gió thổi cái cũng bay người bắc triều ta cũng không thích.”

Doãn Thiên Lương suy nghĩ hồi lâu, thấy có mấy phần đạo lý. Phát hiện vào thời điểm này quả thật cũng không cùng nên dây dưa với loại súc sinh Mai Côn này.

Đứng lên. “Vậy thì đi. Những thị vệ này trước hết không cần phải để ý đến, đem theo nha hoàn của ta là được.”

Đội ngũ của Phù Huống lại lớn, hắn nhường xe ngựa thoải mái của hắn cho chủ tớ các nàng, Hương Châu còn ngất, Doãn Thiên Lương dựa vào thành xe thỉnh thoảng ngủ ngà ngủ ngật, nghe tiếng vó ngựa đi nhanh ở bên ngoài, trong long không khỏi buồn bực.

Trời nhanh sang, Hương Châu rốt cuộc tỉnh, đối với tình cảnh của các nàng rất nghi hoặc, Doãn Thiên Lương để cho nàng cái gì cũng đừng hỏi, cuộc sống sau này buổi tối Hương Châu ngủ, nàng ngủ ban ngày, cho đến Hành phủ ở biên cương.

Được hai ngày hết thảy đều tốt, buổi trưa dừng lại ăn cơm, vẫn là gặm lương khô, bất quá lúc này người Bắc Chu mang theo nhiều trà sữa, nhìn chung cũng điều chỉnh xong.

“Tư tưởng đề phòng mạnh mẽ.” Phù Huống nói.

“Bản năng.” Doãn Thiên Lương nói, mấy ngày qua nàng hoàn toàn ngày đêm điên đảo, ban ngày đi bộ người cũng không thăng bằng. “Còn mày ngày nữa có thể tới?”

“Năm ngày.” Phù Huống nói xong, đem túi nước của mình cho nàng: “Rượu, uống không?”

Uống cũng không uống lại của một người đàn ông xa lạ đã uống.

“Năm ấy đi rước dâu vẫn nghe nói Lục gia tiểu Vương phi trời sinh ngốc tử, xem ra ngươi rất giỏi về nguyh trang, thế nào? Có bị phát hiện hay không?” Phù Huống hỏi.

Doãn Thiên Lương nuốt xong một hớp lương khô đứng dậy vỗ vỗ y phục: “Cũng không có quan hệ gì với ngươi.” Vừa đi hướng xe ngựa.

Phù Huống nhìn bong lưng của nàng một chút, lại ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, cười.

Còn dư lại năm ngày, Doãn Thiên Lương đếm trên đầu ngón tay, cách càng gần nàng càng không ngủ được, ban ngày ngủ thời gian càng lúc càng ngắn, lúc xuống xe thường bị choáng váng.

Ngày hôm nay, Doãn Thiên Lương vén rèm xe lên một chút, nơi xa có một thôn nhỏ, nhưng hoàn toàn không có bong dáng thành quách.

“Trưa mai đến sẽ gặp.” Phù Huống cưỡi ngựa chợt xuất hiện bên cạnh xe.

Doãn Thiên Lương gật đầu một cái, nàng thật muốn ngủ một cái một năm nửa năm, tuy nhiên nó không ngủ được.

“Trượng phu ngươi thấy ngươi nhất định sẽ vui mừng.” Phù Huống nói.

Vui mừng? Anh ta còn có thể nhìn thấy nàng không?

Thấy sắc mặt nàng buồn bã, Phù Huống nhíu lông mày: “Ngươi không phải là tới hưu phu chứ?” Trong giọng nói mang theo vui vẻ.

Doãn Thiên Lương để xuống rèm. Nếu như Lục Quân Tắc có thể còn sống, quản người nào bỏ người nào cũng được.

“Tiểu nha đầu nhà ngươi tính khí cũng quá lớn, trượng phu ngươi thế nào chịu được.” Giọng Phù Huống xa dần.

Để cho Doãn Thiên Lương trải qua một đêm hành trình với lòng run sợ, buổi trưa ngày thứ hai xe ngựa rốt cuộc ngừng lại trước Hành phủ, khi thị vệ giữ cửa thấy bọn họ cũng không khỏi sửng sốt, không hiểu vì sao một vị Bắc Chu lại tới, hơn nữa nhìn lại lịch cũng không nhỏ. Một tôi tớ của Phù Huống chạy tới nói mấy câu, có thị vệ bận rộn đi vào thong báo.

Xuống xe, Doãn Thiên Lương chỉ cảm thấy trên đất một màu đen, rất may Hương Châu đỡ nàng.

Thị vệ chạy đến nói Đại tướng quân cho mời Thành Vương gia, lại không nói Doãn Thiên Lương một chữ.

Vào cửa, Phù Huống đi ở bên người nàng: “Lắm thầy nhiều ma, vì chút ít phiền toái không cần thiết.”

Doãn Thiên Lương cảm thấy người này thật ra thì rất tinh tế, nếu như thong báo nói nàng và hắn cùng đi không biết có bao nghiêu người có ý nghĩ gì.

Càng đi vào trong nhịp tim Doãn Thiên Lương càng đập lợi hại ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.