A Di Cách Vách Muốn Kết Hôn

Chương 5




Một tiếng ầm vàng, trong hỏa kén truyền đến một tiếng nổ vang, vốn là một sinh mệnh mỏng manh trong biển lửa đột nhiên trở nên dồi dào, gần như trong chớp mắt liền khôi phục tình trạng ban đầu, thậm chí còn tiến thêm một bước, trở nên cường thịnh.

- Làm sao có thể! Dưới tình huống như vậy hắn còn có thể đột phá!

Sắc mặt Độc Nhãn cự nhân đại biến, vẻ mặt không thể tin.

Ở trong nửa ngày, sau tiếng nổ vang, hỏa kén bị một đôi bàn tay trắng như tuyết đánh vỡ, ngay sau đó một người trần trụi chui ra. Trải qua thiêu đốt nửa ngày, hình tượng Lý Lân đại biến, đặc điểm rõ ràng nhất chính là da thịt toàn thân trắng như tuyết, giống như trẻ con mới sinh.

- Ha ha ha...!!!! Bản vương đã nói chỉ là nghiệp hỏa làm sao có thể làm khó dễ được ta!

Lý Lân càn rỡ cười to. Sau đó hắn đột nhiên nhìn về Độc Nhãn cự nhân ngoài tiểu điện.

- Ta và ngươi vốn không thù không oán, cớ sao ngươi muốn đẩy bản vương vào chỗ chết, vậy bản vương chỉ có thể ra tay xử lý ngươi!

Lý Lân vẻ mặt cuồng ngạo nói. Ngay sau đó, há mồm hút một hơi, đem nghiệp hỏa đầy trời nuốt vào trong bụng.

- Không có khả năng, hắn chỉ là nhân loại, vì sao có thể cắn nuốt nghiệp hỏa. Đây chính là nghiệp lực chi hỏa a! Không có thân thể máu thịt nào có thể tiếp xúc.

Độc Nhãn cự nhân trợn tròn mắt. Sống vài chục vạn năm chưa thấy qua loại chuyện này. Nhất là hành động cắn nuốt nghiệp hỏa của Lý Lân càng làm cho con mắt duy nhất của hắn trừng đến thiếu chút nữa rơi xuống.

- Hừ! Ngươi gọi những thứ này là nghiệp lực, chỉ là từ phàm nhân là cấp thấp nhất của nghiệp lực chi hỏa, bản vương làm sao lại không chịu nổi.

Nói xong, Lý Lân từ trong không gian giới chỉ lấy ra một trường bào màu xanh mặc vào. Đồng thời vẫy tay một cái, đem một cự thạch trôi nổi ở giữa tiểu điện thu vào tay.

- Đáng chết, ngươi luyện hóa Trấn Giới Thạch!

Độc Nhãn cự nhân áp chế kinh hãi trong lòng, tức giận nói.

- Thì ra đồ chơi này gọi là Trấn Giới Thạch a! Là món bảo bối không tồi, bất quá bây giờ là của bản vương rồi! Ngươi thiêu bản vương thời gian lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lượt bản vương phản kích rồi!

Lý Lân gầm một tiếng. Một quyền ảnh kim sắc đánh tới Độc Nhãn cự nhân. Sắc mặt Độc Nhãn cự nhân đại biến, bởi vì quyền ảnh màu vàng này tuy rằng không phải thật thể, nhưng trên đó lại tràn đầy nghiệp hỏa màu đỏ, một khi dính vào cho dù là hắn cũng cực kỳ phiền toái.

Vì thế, Độc Nhãn cự nhân không thể không nhảy ra, tránh đi một quyền khí thế này của Lý Lân.

Khóe miệng Lý Lân lộ ra ý cười thực hiện được âm mưu. Sau đó phá vỡ không gian, cả người nhập vào không gian đang lưu chuyển.

- Rống!!!!! Vô liêm sỉ, cũng dám gạt ta!

Độc Nhãn cự nhân tỉnh ngộ, Lý Lân làm sao muốn cùng hắn quyết đấu, chỉ là lừa hắn để lấy được cơ hội chạy trốn thôi.

Độc Nhãn cự nhân một quyền đánh vỡ không gian, thần thức nhảy vào không gian vỡ vụn. Đáng tiếc cho dù hắn tìm kiếm như thế nào, Lý Lân lại giống như bốc hơi, khí tức hoàn toàn biến mất.

- Đáng chết, vậy mà để cho hắn chạy thoát!

Độc Nhãn cự nhân thu hồi thần thức, vẻ mặt u ám chảy ra nước. Mặc dù trí nhớ của hắn bị sửa đổi, trở thành người thủ hộ của mảnh không gian này, nhưng đáy lòng Độc Nhãn cự nhân tự có kiêu ngạo của mình. Cho dù là cao thủ cao nhất cấp Hoàng hắn cũng không để vào mắt. Dù cho thực lực của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn tới trạng thái đỉnh phong, quyết chiến đồng cấp, hắn không ngại bất cứ kẻ nào. Lại không nghĩ tới, hắn đã khôi phục thực lực cấp Hoàng đỉnh phong, nhưng lại chịu nhiều thua thiệt trên người tiểu tử Lý Lân chưa bước vào cấp Hoàng này. Điều này làm cho hắn buồn bực ngửa mặt lên trời rống to. Cuối cùng, Độc Nhãn cự nhân nhìn Già Thiên đại trận hơi bất ổn, vẻ mặt lại có vài phần khó coi.

- Trần Giới Thạch bị tên tiểu tử kia mang đi, hiện tại chỉ có thể dùng thần miếu của bản tọa tạm thời trấn áp nơi này rồi!

Nói xong, Độc Nhãn cự nhân cực kỳ đau lòng lấy ra thần miếu kim sắc của mình, do dự nửa ngày vẫn là ném miếu nhỏ ra, đồng thời bản thân cũng cất bước đi vào miếu nhỏ.

Lý Lân không nghĩ tới, bản thân tùy tay mang đi Trấn Giới Thạch vậy mà khiến Độc Nhãn cự nhân kẹt ở đây sinh sôi. Nếu hắn biết, cũng không chừng có thể chạy về cười vui sướng khi người gặp họa.

- Rống!!!!!!!!!!

Dưới mặt đất truyền ra tiếng hô nặng nề, giống như thần long xuất thế, lại như thần hổ xoay người. Một mảng không gian cũng vì vậy mà rung động. Cách đó khoảng tram dặm, chỗ Chân Long đại trận, bởi vì chấn động bất ngờ này khiến thạch, thổ cự long đang vây công mọi người dừng một chút, sau đó rít gào một tiếng hóa thành lực long mạch màu vàng đất, lần nữa chui xuống đất. Mất đi sự kiềm chế của thạch, thổ cự long, Chân Long đại trận cũng tự sụp đổ, bụi đất tán đi, hiện ra cao thủ Chư gia.

- Được cứu rồi!

- Thật tốt quá, thạch, thổ cự long chết tiệt kia đã biến mất!

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người đã cứu ta!

Đủ loại suy đoán truyền nhau trong những người sống sót. Những võ giả từ trong bụi đất đi ra lại càng thêm chật vật. Dù sao Chân Long đại trận chính là hỗn hợp do Chân Ngã đại trận cùng Thiên Long đại trận điều động lực lượng long mạch ngầm hình thành, kiểm tra thực lực bản thân. Tiến vào trong đó, cao thủ chẳng những phải đối phó với bản sao của mình, thỉnh thoảng còn phải giao thủ với thạch thổ cự long, coi như thực lực mọi người mạnh hơn nữa cũng khó dành được lợi thế, chỉ có thể chật vật chống đỡ.

- Đi, đi chủ mạch trung tâm, không thể để cho Long Mạch Thiên Sư kia mang bảo vật đi!

Một cao thủ Võ Hoàng đỉnh sắc mặt âm trầm nói. Ở trên người hắn có vài vết thương sâu thấy xương. Cho dù dùng linh dược cũng khó có thể khôi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn. Điều này làm cho từ đáy lòng hắn đối với người làm ra tất cả chuyện này, Thiên Sư long mạch, cực kỳ phẫn hận.

- Đúng! Long Mạch Thiên Sư người người muốn giết!

Một cao thủ cấp Võ Hoàng khác cũng ăn thua thiệt từ Chân Long đại trận mở miệng nói.

Rất nhanh, mọi người tập trung đi về phía ngọn núi cao nhất trung tâm. Mà lúc này Long Mạch Thiên Sư đã thành công đi tới trung tâm của Già Thiên đại trận. Ở phía dưới cùng của ngọn núi trung tâm có một hang động đá vôi do thiên nhiên tạo thành. Trong động có một đám kén ngân sắc lẳng lặng trôi lơ lửng. Mà Long Mạch Thiên Sư vẻ mặt kích động đang đứng dưới những cái kén đó.

- Thiên Mạch Chi Tâm, rốt cuộc ta tìm thấy nó rồi!

Trong ánh mắt của Long Mạch Thiên Sư tràn đầy vẻ kích động. Ngay tại thời điểm hắn muốn dùng bí pháp truyền thừa thay đổi Thiên Mạch Chi Tâm, thì Già Thiên đại trận bên ngoài đột nhiên lọt vào công kích mãnh liệt, bắt đầu rung lắc.

- Đáng chết, đến thời gian của Chân Long đại trận sao?

Trên mặt Long Mạch Thiên Sư hiện lên chút buồn bực. Già Thiên đại trận là đại trận hộ sơn của thượng cổ tông môn, hiển nhiên là cực kỳ cường đại, mà tất cả sự cường đại này là ký thác trên Long Mạch Thiên Tâm. Quan trọng nhất là, dưới tình huống Già Thiên đại trận bị va chạm, cho dù là Long Mạch Thiên Sư cũng khó mà đem hạch tâm thay bằng Địa Mạch Chi Nguyên.

Long Mạch Thiên Sư vẻ mặt âm tình bất định, cuối cùng trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn. Vì mau chóng lấy được Thiên Mạch Chi Tâm, hắn bất chấp tất cả. Hắn bỗng nhiên đánh ra từng đạo pháp quyết khuấy động lực lượng thiên mạch ngầm, lợi dụng lực lượng bản thân cắt đứt liên hệ giữa thiên mạch ngầm và Thiên Mạch Chi Tâm. Sau đó, Long Mạch Thiên Sư lấy ra một cái hòm màu đồng xanh, bất thình lình đem Thiên Mạch Chi Tâm đang trôi lơ lửng thu vào trong hòm, đồng thời đem Địa Mạch Chi Nguyên đặt tới vị trí của Thiên Mạch Chi Tâm.

Bên ngoài thượng cổ tông môn, có khoảng trên trăm cao thủ cấp Hoàng ra tay công kích đại trận. Những việc này đều là do những cao thủ chịu thiệt trong Chân Long đại trận tổ chức. Ngoại trừ muốn tìm Long Mạch Thiên Sư báo thù, thì tập trung tất cả lực lượng đánh vỡ đại trận hộ sơn của thượng cổ tông môn cũng là mục đích của bọn họ. Mặc dù thượng cổ tông môn yên lặng ở chỗ này cũng không biết bao nhiêu vạn năm rồi, nhưng từ sau khi biết Độc Nhãn cự nhân còn sống, khiến cho mọi người ý thức được mảnh không gian này không có đơn giản như tưởng tượng. Loại thời điểm này tập trung tất cả lực lượng cũng là phương thức an toàn nhất. Dù sao có trọng bảo xuất thế, những Võ Hoàng cấp thấp chỉ có thể nhìn nào dám cùng Võ Hoàng đỉnh tranh cướp.

Ầm ầm ầm!

Trên trăm cao thủ cấp Võ Hoàng công kích, Già Thiên đại trận không ngừng chấn động, sương xanh bị khuấy động lại chậm rãi hóa thành vân kiếp đen thùi, bên trong vân kiếp phát ra một cỗ hơi thở cực kì khủng bố.

- Không tốt, cái đại trận hộ sơn này không chỉ là phòng ngự đơn thuần, còn có năng lực công kích, chúng ta rút về phía sau!

Có ít người phản ứng rất nhanh, thần sắc đại biến, bởi vì sương mù xanh biến thành vân kiếp giống y như thiên kiếp bọn họ gặp phải khi tiến giai Võ Hoàng, hơn nữa nhìn khí thế còn muốn lớn hơn thiên kiếp của Võ Hoàng. Nghĩ đến bản thân năm đó độ kiếp thê thảm, tất cả mọi người theo bản năng lui về phía sau, không muốn trở thành mục tiêu công kích của thiên kiếp.

- Đây là cái đại trận gì, vậy mà có thể phỏng theo thiên kiếp tiến hành công kích.

Có một thanh âm ảo não của cao thủ Võ Hoàng đỉnh. Dù sao cũng thật vất vả tìm được chỗ sơn môn, lại có một loại cảm giác vô lực như chó cắn nhím.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.