9527

Chương 43: Giúp cô đi mua đồ Con gái?




Lúc tỉnh lại vào sáng hôm sau, Cố Tiểu Tịch bắt đầu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. — Nếu mình sống lại, liệu Giang Lai cũng có thể không…

Y thà tin rằng phép màu sẽ xuất hiện.

***

Cố Tiểu Tịch ăn sáng xong liền đến bệnh viện, Ngụy Tiếu Ngữ bởi một số việc nên không thể đi cùng.

Tầng hầm trong bệnh viện thật lạnh lẽo, trang nghiêm, khiến Cố Tiểu Tịch liên tưởng tới tầng hầm tại bệnh viện nhà Tư Đồ Thượng Lam. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc lẫn mùi nhang làm y khó chịu nhíu mày, đẩy cánh cửa buồng của Giang Lai bước vào, bên trong yên ắng đến đáng sợ.

Thiệu Đình Chi giống như đã hóa điên rồi, giờ ngồi bất động dùng ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm Giang Lai.

Giang Lai còn chưa bị liệm xác, không biết có phải là do mối quan hệ của Thiệu Đình Chi không nữa. Suốt thời gian qua, Thiệu Đình Chi đều dùng ánh mắt nhu tình nhìn người yêu thương của mình — đáng tiếc là Giang Lai đã biến thành một cái xác không hồn.

Ngụy Thất khoanh tay ngồi trên ghế ở một bên, thấy Cố Tiểu Tịch đến liền đứng dậy.

“Anh đi nghỉ một chút đi,” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.

“Không sao, tôi ngồi thêm một lát nữa,” Ngụy Thất lại ngồi xuống, không biết vì sao mà anh lại không có ý định rời đi.

Cố Tiểu Tịch ngồi xuống bên cạnh Ngụy Thất — nhiều hơn một người, vậy mà trong này vẫn yên lặng như cũ. Song nó cũng chỉ có thể duy trì được trong một thời gian ngắn, người tới phá tan sự yên tĩnh lại là một phụ nữ.

“Thiệu Đình Chi!” cánh cửa bị đẩy mạnh vào, một người phụ nữ từ bên ngoài đi tới.

Cố Tiểu Tịch ngẩn người, Ngụy Thất đã đứng dậy, lúc người phụ nữ này vừa bước vào linh đường, Ngụy Thất liền vươn tay ra ngăn lại.

“Trong linh đường xin vui lòng giữ im lặng.” Ngụy Thất giơ tay lên, nhẹ nhàng nhắc nhở.

Người phụ nữ kia dừng lại, Cố Tiểu Tịch giương mắt nhìn cô ta, sau liền khẽ nhíu mày. Y biết người phụ nữ này, khi còn là Diệp Thu Sinh y đã từng đụng mặt cô ta mấy lần. Đó là một người đại diện vô cùng nổi tiếng.

Cô ta vốn là con lai, cả khuôn mặt, vóc người đều xinh đẹp gợi cảm. Cho dù bây giờ đang mặc một bộ đồ công sở màu đen, thì vẫn toát lên vẻ hấp dẫn như cũ. Tóc xoăn đen xõa bên vai, cô ta nghiêng đầu nhìn Ngụy Thất một chút, sau cũng ngẩn người, lập tức hạ mi mắt gật gật đầu, tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, mong anh tha thứ cho hành vi thái quá của tôi.”

Người phụ nữ này xuất hiện khá ồn ào, vậy mà Thiệu Đình Chi lại dường như không hay biết gì hết, vẫn ngơ ngác ngồi bên cạnh quan tài sau linh đường, dùng ánh mắt dịu dàng như nước ngắm nhìn thi thể lạnh lẽo.

Julia đi đến bên cạnh Thiệu Đình Chi, thế nhưng lại nổi lên một cảm giác sợ hãi. Ánh mặt dịu dàng chăm chú vốn khiến vô số trái tim khát vọng lại đang dùng trên một người chết. Linh đường này vắng lặng đến đáng sợ, không có tiếng khóc cũng không có người tới phúng viếng, hay tới tế bái, cáo biệt như những nơi khác, mà chỉ có ba người ngồi yên lặng ở trong này, bầu bạn cùng một thi thể đã lạnh cứng.

Julia bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt mềm mại này sẽ không còn dùng cho người còn sống nữa, mà đời này cũng sẽ không còn một ai có thể có được ánh mắt như vậy…

Julia nhìn người thiếu niên ngồi trên băng ghế bên kia linh đường. Y bắt chéo hai chân, khoanh tay ngồi đó, đôi mắt đen láy vậy mà không tránh né tầm mắt của cô ta. Là một đôi mắt rất đẹp, tĩnh mịch, sâu không thấy đáy, hỗ trợ hoàn hảo cho đường nét thanh tú, khéo léo của y. Julia đã gặp qua vô số người, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người như vậy, khuôn mặt trẻ trung, nhưng ánh mắt lại trầm lắng, đây quả là một tổ hợp kỳ diệu, nhưng cũng đủ lực hấp dẫn.

Người đứng bên cạnh… cũng rất điển trai, hơn nữa xem ra là người rất đáng để gặp gỡ làm quen…

Julia hít sâu một hơi, nỗ lực nhắc nhở bản thân, hiện tại không phải lúc thất thần, cô ta phải thực hiện trách nhiệm của một người đại diện. Cô bước đến cạnh Thiệu Đình Chi, nhíu mày, đặt một tay lên vai Thiệu Đình Chi: “Chị thấy cậu khổ sở quá, chắc cũng chưa nghỉ ngơi lúc nào phải không, nhưng giờ cậu phải theo chị đi công bố tin tức với giới báo chí, mọi người đều đang chờ đấy.”

Thiệu Đình Chi chỉ im lặng ngồi đó.

Julia nhắc lại một lần nữa, Thiệu Đình Chi vẫn không đáp lại. Tâm của hắn, hoặc là nói linh hồn hắn, dường như đang phiêu đãng sang một thế giới khác, chỉ để lại thân xác tại nơi này. Julia đang định lặp lại lần nữa, thì Thiệu Đình Chi mở miệng, ngữ điệu bình thản hoàn toàn không hợp với vẻ mặt tha thiết chân thành của hắn lúc này: “Em muốn ngừng hoạt động một năm.”

“Ngừng hoạt động?” Julia kinh ngạc nhai lại hai từ này, “Cậu có biết mình đang nói gì không hả?”

Thiệu Đình Chi lại không nói nữa.

Julia hít sâu vào một hơi: “Cậu điên rồi hả? Chẳng có người hâm mộ nào chờ cậu một năm đâu, hơn nữa cậu cũng mới ra mắt công chúng, công ty cũng sẽ không đồng ý!”

“Em không làm diễn viên nữa.” Thiệu Đình Chi đột nhiên nói, “em đã sai rất nhiều chuyện rồi, em đáng ra không nên làm diễn viên… Em quá tham danh rồi.”

“Tham danh chẳng có gì sai cả, diễn viên mà chẳng tồn tại vì nó,” Julia giữ chặt vai hắn, xoay hắn lại đối mặt với mình, “Thiệu Đình Chi, nghe này! Cho dù là cậu gặp chuyện buồn, nhưng chúng ta đều đã phải nỗ lực rất nhiều, cậu không thể ích kỷ như vậy, cậu không thể lúc nào cũng ích kỉ như vậy được!”

Thiệu Đình Chi lại im lặng, vẻ dịu dàng ban nãy tựa như chưa từng xuất hiện, khóe môi hắn giật giật song không nói gì.

“Thiệu Đình Chi, cậu có tài, chẳng phải cậu vẫn luôn tìm cơ hội tỏa sáng sao!” Julia lắc lắc người hắn, rất khó tưởng tượng một phụ nữ lại khỏe như vậy, “Bây giờ cơ hội có rồi đó! Cậu không nên vứt bỏ nó… Đối với cái chết của bạn cậu, chị cảm thấy rất tiếc, nhưng cậu là người còn sống, cậu phải nghĩ đến bản thân mình!”

Thiệu Đình Chi nhìn cô, lắc lắc đầu: “Chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Cậu…” Julia còn muốn khuyên bảo, nhưng chưa kịp mở miệng nói tiếp thì đã bị Ngụy Thất cản lại.

“Cô nên về đi,” Ngụy Thất đứng sau Julia lên tiếng.

Thiệu Đình Chi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoang mang, không biết vì sao mà phải trở thành diễn viên, từng cố gắng đi tranh thủ từng tí một như vậy, mà hôm nay, mấy thứ này lại không đáng giá một xu.

“Thứ cậu giờ có được, có một phần là nỗ lực của Giang Lai,” Ngụy Thất nhẹ giọng khuyên bảo, “lúc cậu ấy còn sống, cậu đã bỏ qua cậu ấy, giờ Giang Lai chết rồi, cậu không nên tiếp tục bỏ qua sự cố gắng của cậu ấy.”

Thiệu Đình Chi lẳng lặng nghe, bỗng nhiên nước mắt lăn xuống: “Tôi rất hối hận.”

Ngụy Thất nhẹ nhàng kéo tay Julia ra: “Thời gian là liều thuốc trị thương tốt nhất.”

Thiệu Đình Chi cúi đầu: “Tôi không muốn chữa lành, tôi muốn em ấy sống lại.”

“Cậu không có sự lựa chọn…” Ngụy Thất dịu giọng nói, “sống trên đời tất nhiên sẽ phạm sai lầm một vài chuyện, đánh mất một vài thứ, bởi đời người chính là vậy.”

Thiệu Đình Chi đem tay che mắt lại, ngôi sao điện ảnh mới nổi giờ lại như một đứa trẻ, bất lực khóc lớn.

“Tôi sai rồi, hơn nữa không có cơ hội sửa lại.” Giọng hắn nghẹn lại, nghe rất mơ hồ.

“Làm tốt chuyện sau này đi, Đình Chi, đời người luôn có tiếc nuối…” Julia thở dài, cô từng gặp được một cậu thanh niên có năng lực lại tràn đầy nhiệt huyết, luôn nỗ lực và có tham vọng, vậy mà chỉ qua có một đêm lại trở thành một người đàn ông nản lòng mất hết ý chí.

Ngụy Thất ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Thiệu Đình Chi: “Đi làm việc của mình đi, sau đó bước tiếp.”

Cố Tiểu Tịch nhìn Julia đưa Thiệu Đình Chi ra khỏi linh đường, bóng dáng người đàn ông kia làm y cảm thấy tiếc nuối.

“Anh ta quả thật rất đau lòng…” Cố Tiểu Tịch thở dài, từ băng ghế đứng dậy, Ngụy Thất đóng cửa lại, vừa định nói chuyện thì trong phòng vang lên giọng thứ ba: “Tôi nằm một ngày cũng thấy thật đau khổ… Hơn nữa cũng sắp chết cóng rồi.”

Giang Lai mặt không chút máu từ trên giường ngồi dậy, xốc cái chăn trên người ra, đầu cậu còn quấn băng, những vết thương trên mặt cũng đều được xử lý qua.

Cố Tiểu Tịch trừng to mắt nhìn Giang Lai.

Giang Lai dường như không có việc gì bắt đầu hoạt động chân tay, lại cầm lấy ly nước của Thiệu Đình Chi lên uống mấy ngụm.

Cố Tiểu Tịch lập tức quay đầu lại nhìn Ngụy Thất, Ngụy Thất cười cười khó xử.

“…Hèn chi, anh lại đi khuyên bảo tên kia…” Cố Tiểu Tịch chỉ vào Ngụy Thất nói, “Chẳng trách lúc bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra lại không có anh ở đó! Vừa rồi bảo muốn đổi ca với anh, anh cũng nói không cần!”

“Đừng tức giận, đừng tức giận…” Ngụy Thất đi tới vội vàng trấn an cơn giận dữ của cậu chủ nhỏ, “nghe tôi giải thích cái…”

“Giải thích cái rắm!” Cố Tiểu Tịch tức giận quay đầu lại chuẩn bị cho Giang Lai một bài học.

Giang Lai vươn tay ra ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng, Cố Tiểu Tịch hóa ngốc.

Bên tai là âm thanh êm ái của Giang Lai: “Cám ơn cậu, Tiểu Tịch…”

Những từ mắng mỏ chuẩn bị xuất ra lập tức biến mất trong cổ họng, cách một hồi lâu Cố Tiểu Tịch mới nói: “…Tránh ra coi, đừng làm vết thương nứt ra.”

Giang Lai nhẹ nhàng buông ra, mỉm cười nhìn y.

Cố Tiểu Tịch bĩu môi, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống: “…Tôi cứ tưởng cậu chết rồi.”

“…Tôi không chết,” Giang Lai giả mặt quỷ, tay giơ lên làm động đến vết thương, đau khiến cậu phải hít sâu vào.

“Vậy gạt người làm gì… chí ít tối qua cũng phải nói cho tôi chứ,” nói xong Cố Tiểu Tịch lại trừng mắt nhìn Ngụy Thất.

Ngụy Thất vô tội chớp chớp mắt: “…Không liên quan tới tôi… Tại tên kia mãi không chịu đi chứ bộ.”

“Vậy…” Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn Giang Lai, “giờ cậu định làm sao?”

“Giả chết tiếp rồi chôn đi thôi.” Giang Lai nhún vai.

“…Hắn ta trông có vẻ đã hiểu được sai lầm của mình rồi, cũng rất đau khổ.” Cố Tiểu Tịch nói, “tôi tuy thấy hắn ta không tốt, nhưng… có lẽ giờ hắn ta sẽ càng quý trọng cậu… hay là, cậu không còn yêu hắn ta nữa?”

“Tôi còn yêu anh ấy.” Giang Lai nhẹ giọng nói, trên mặt là vẻ bình thản, “nhưng, đặt trong lòng là đủ rồi, như vậy sẽ không bị thương tổn nữa.”

“Giang Lai…” Cố Tiểu Tịch còn muốn nói tiếp.

“Chúng tôi luôn tổn thương nhau,” Giang Lai thở dài, “lần này cứ chấm dứt như vậy đi, tôi chưa chắc là đã thua, nhưng anh ấy cũng không có thắng, cho nên… cứ chấm dứt như vậy đi.”

Cứ chấm dứt tất cả như vậy đi.

Người nợ tôi, đã trả tôi, mà tôi nợ người, cũng đã trả lại hết cho người rồi — cứ như vậy mà chấm dứt thôi. Chúng ta đã không thể bên nhau nữa, sẽ rất mỏi mệt. Vậy thì cứ như thế này đi, đặt nhau ở trong lòng, sống trong thế giới của riêng mình, mà thế giới đôi bên sẽ không còn nhau nữa.

Tôi nghĩ, đây là kết quả tốt nhất.

Tôi chiếm được tình yêu của người, người cũng có được tình yêu của tôi, cho nên, cứ như vậy, kết thúc thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.