9527

Chương 23: Nhiều năm sau này tim vẫn đập mạnh




Cố Tiểu Tịch ngồi ngắm nhìn mẹ đang nằm trên giường bệnh. Tư Đồ Thượng Lam chăm sóc cho bà rất chu đáo, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được, bà đang dần già đi theo thời gian.

“Nghĩ gì thế?” Giọng nói của Tư Đồ Thượng Lam vang bên tai, kèm theo một ly cà phê nóng đưa tới trước mặt.

Cố Tiểu Tịch nhíu mày, đưa tay nhận lấy ly cà phê: “Tôi không uống loại này.”

Tư Đồ Thượng Lam cười lớn: “Cậu vẫn kén cá chọn canh y như trước kia vậy, có điều xem ra kiếp này cậu rất nghèo nhỉ.”

“Đâu, thân thể này trước kia mới nghèo chứ,” Cố Tiểu Tịch không thích, đặt ly cà phê lên bàn, “nhưng tôi sẽ không để mình chết đói đâu.”

“Cho nên mới tìm tới Ngụy Tiếu Ngữ?”

Cố Tiểu Tịch liếc nhìn Tư Đồ Thượng Lam, không khí hơi xấu hổ, y trầm mặc một lát rồi đáp: “Trước kia tôi thật không có ý định gì hết… tên đó đụng phải tôi, phải bồi thường cho tôi chút đỉnh chứ?”

“…Lúc nào cậu cũng nghĩ vậy.” Tư Đồ Thượng Lam nhún vai.

Cố Tiểu Tịch trề môi: “Cậu cứ nói quá, linh hồ không thay đổi, nên một vài thói quen cũng không đổi được.”

“Cậu vốn là loại không bao giờ để kẻ khác chiếm được chút lợi nào.” Tư Đồ Thượng Lam nhanh chóng đưa ra kết luận.

Cố Tiểu Tịch cũng mặc kệ đánh giá đó: “Tôi ở quán bar của tên đó là tìm việc bartender… Dạ Ngữ rất có tiếng, lương lại cao, nhưng tôi thật không biết ông chủ của nó lại là họ Ngụy.”

“Lúc biết rồi, cậu có thể rời khỏi.”

Cố Tiểu Tịch trầm mặc nhìn Tư Đồ Thượng Lam: “Xin lỗi, lúc nào tôi cũng cảm thấy thật may mắn, đến lúc hiểu được rồi tôi mới nghĩ ra, có lẽ khi đó có thể rời khỏi đó…”

“Giờ không được sao?”

Cố Tiểu Tịch gật đầu: “Bây giờ… có lẽ tôi không muốn nữa.”

Tư Đồ Thượng Lam thở dài: “Tôi không cho rằng cái người tên Ngụy Tiếu Ngữ sẽ trở thành một tình nhân tốt được.”

Cố Tiểu Tịch kinh ngạc gật đầu nhẹ một cái: “Nhận định của cậu rất chính xác.”

“Vậy thì?”

Cố Tiểu Tịch im lặng một chút: “Cậu có biết người nhà bọn họ luôn có phần… kỳ quái. Tôi không biết đó có phải là vấn đề trong việc giáo dục của gia đình họ không nữa, trông bọn họ có vẻ… không muốn trở thành người bình thường.”

“Người họ Ngụy luôn là vậy đấy.”

“Rất nhiều gia tộc đều như vậy.”

“Cậu cũng sẽ vậy sao?” Đột nhiên, Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên hỏi, “trước kia tôi luôn cho rằng cô gái nào gả cho cậu sẽ thật hạnh phúc, bởi trông cậu là mẫu đàn ông tốt của gia đình.”

Tư Đồ Thượng Lam cười cười, không có đáp lại câu hỏi của Cố Tiểu Tịch, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tối nay có phải về không?”

Cố Tiểu Tịch còn chưa trả lời thì di động đổ chuông, y ấn phím trả lời, nói với đối phương mấy câu rồi quay sang Tư Đồ Thượng Lam, nói: “Hôm nay cũng không cần về, chỉ cần ba ngày sau giúp Ngụy Tiếu Ngữ bàn bạc một vụ làm ăn là được rồi.”

Tư Đồ Thượng Lam kinh ngạc, chớ mắt: “Vụ làm ăn với Ngụy Tiếu Ngữ ba ngày nữa ban đầu vốn là tôi thực hiện.”

“Vì sao lại nói là vốn?”

“Sau không biết vì sao, hắn ta hủy vụ đàm phán này… Tôi đoán chắc hắn gặp phải chuyện nào đó khó giải quyết.”

Cố Tiểu Tịch mỉm cười: “Ừm, không có gì đâu.”

Đương nhiên, nếu Ngụy Hựu Tuyết chỉ là một cô gái bình thường, y sẽ sẵn sàng chia sẻ câu chuyện này với Tư Đồ Thượng Lam. Trước kia, hai người chính là đôi bạn cực kỳ thân thiết, đương nhiên giờ đây cũng có thể xem là vẫn như vậy, chí ít y biết Tư Đồ Thượng Lam không có ác ý với mình. Nhưng Tư Đồ Thượng Lam và Ngụy Tiếu Ngữ không phải vậy, Cố Tiểu Tịch không thể mạo hiểm như vậy được.

Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày, không biết là có phải đã nhìn ra khó xử của Cố Tiểu Tịch không mà lái sang đề tài khác: “Tối nay định nghỉ ở đâu?”

Cố Tiểu Tịch giơ giơ chìa khóa trong tay lên: “Hôm nay tôi ở bên mẹ nhiều một chút, tối không về Dạ Ngữ.”

“Vậy phải đi ăn bên ngoài nhỉ?” Tư Đồ Thượng Lam nhìn đồng hồ, “Cũng gần đến giờ rồi đó, hay cậu đi ăn với tôi trước đi.”

Cố Tiểu Tịch nháy mắt với Tư Đồ Thượng Lam: “Cậu mời khách chứ?”

“Vì sao lúc nào cũng là tôi mời?” Tư Đồ Thượng Lam xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Cố Tiểu Tịch vội vàng đuổi theo: “Này còn phải nói sao, thì bởi quan hệ của chúng ta đó.”

“Quan hệ gì?” Tư Đồ Thượng Lam bước vào phòng, thay sang đồ bình thường.

Cố Tiểu Tịch ngồi ở sofa, chống cằm: “Thì bạn bè, còn biết cả bí mật lẫn nhau còn gì.”

Tư Đồ Thượng Lam cười cười, song không nói gì. Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Thượng Lam, Tư Đồ Thượng Lam đeo mắt kính, tròng kính phản xạ lại ánh nắng buổi chiều. Trong khoảnh khắc, Cố Tiểu Tịch có một ảo giác, ẩn giấu dưới đôi mắt bình tĩnh đấy là một tình cảm mãnh liệt…

“Sao thế?” Tư Đồ Thượng Lam gỡ mắt kính xuống.

Cố Tiểu Tịch ngẩn người, cảm thấy ảo giác ban nãy là sự thật, đôi mắt hiền hòa đó nhìn thẳng vào mắt y, tình cảm phập phồng chẳng chút che dấu. Y lắc lắc đầu: “Không có gì, kính của cậu bị phản quang dữ quá.”

Tư Đồ Thượng Lam thay áo khoác, lấy ra chìa khóa xe: “Cậu tới đây bằng gì?”

“Taxi.” Cố Tiểu Tịch thành thật trả lời.

Vị bác sĩ liền nhíu mày: “Ồ, cậu chủ họ Ngụy vậy mà không cho cậu một cái xe.”

Cố Tiểu Tịch nheo mắt lại: “Đúng vậy, tên đó keo kiệt lắm.”

Tư Đồ Thượng Lam thở dài lắc lắc đầu, mở cửa ra giúp Cố Tiểu Tịch: “Tối nay muốn ăn gì?”

***

Đương nhiên, lần này Cố Tiểu Tịch không còn đề nghị đi Lam Sắc Lệ Thủy, y cũng không muốn tới đó nữa. Bởi nó là tài sản của Ngụy Tiếu Ngữ, buổi tụ họp gia tộc cũng được tổ chức tại đấy, nói thật thì, y vốn chẳng có tí hảo cảm nào với nhà đó.

Địa điểm Cố Tiểu Tịch chọn lần này là một câu lạc bộ nổi tiếng của địa phương, mà vô câu lạc bộ thì đương nhiên phải có thẻ hội viên, cho nên sau khi Tư Đồ Thượng Lam trình ra thẻ thành viên, y liền nghênh ngang theo Tư Đồ Thượng Lam đi vào.

Tại đây chỉ có một quán bar trên tầng hai, còn lại đều là phòng VIP, hơn nữa tại mỗi phòng đều được thiết kế phòng ăn tiện nghi, thích hợp cho hai người dùng bữa.

“Lần nào cậu cũng chọn chỗ đắt đỏ.” Tư Đồ Thượng Lam rót Baileys vào ly đá cho Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch cười lớn: “Đừng như vậy chứ, tháng nào tôi cũng phải sống khổ sở, để tôi được một bữa ngon đi.”

Ăn uống no đủ rồi, Cổ Tiểu Tịch gảy gảy trái dâu trên đĩa: “Đúng rồi, Thượng Lam…”

“Sao?”

“…Lúc tôi xảy ra tai nạn, cậu có điều tra được tên lái xe đó cho tôi không?”

Tư Đồ Thượng Lam dường như đã sớm chờ y hỏi đến chuyện này, song vẫn tỏ ra do dự: “…Tôi biết ý đinh của cậu.”

“Ý định của tôi?” Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, “có người giết tôi trên đường, tôi biết, bởi tôi không phải thằng không tuân thủ luật giao thông.”

“Cho nên?”

“Kẻ đó phải trả giá,” Cố Tiểu Tịch chớp mắt, “Hôm nay cậu đã nhắc nhở, tôi vốn không phải kiểu người để kẻ khác được lợi.”

“Vậy giờ cậu định làm gì kẻ đó?”

“Tôi biết khi đó hình như chuyện này rất ầm ĩ,” Cố Tiểu Tịch nhún vai, “dường như là con một nhà khá phết, bởi báo chí cũng chỉ đưa mỗi một tin nhỏ, cảnh sát cũng nói các thiết bị theo dõi trên đường ngày đó bị tê liệt… Tôi đoán thân phận của thằng đó có lẽ có chút quan hệ với chính quyền?”

“…Cậu cũng chưa chết,” Tư Đồ Thượng Lam nhìn y, “cậu đã tìm được một thân thể khác, tôi không biết cuộc sống hiện tại của cậu có đúng như ý nguyện của cậu không, nhưng tôi cảm thấy nó tốt hơn nhiều so với trước kia.”

“Đúng vậy, có lẽ đúng là tôi đã được lợi trong cái chết này,” Cố Tiểu Tịch gằn từng chữ, “tôi có thân thể mới, thân phận sạch sẽ, có người yêu thích, chắc phải nói là tình yêu, nhưng dù sao tôi cũng đã chết, tên giết người kia lẽ nào không phải trả giá sao?”

“…Không ai bị tổn thất, vẫn không thể sao?”

Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu nhìn đèn xe ngoài cửa sổ: “Có thể không tổn thất gì, đương nhiên tôi cũng không chắc chắn tại sao mình có thể sống lại…nếu gọi cảm giác này là mang tội thì cũng không đúng lắm – nhưng mỗi lần nhìn cô, thấy cô quan tâm tôi…” Cố Tiểu Tịch dừng một chút rồi tiếp tục, “tình cảm của con người luôn thật yếu ớt, tôi đã từng nghĩ, nếu khi đó Cố Tiểu Tịch không chết, nếu… bởi tôi chết đi, nên linh hồn cậu bé mới không níu được thân xác của mình, dẫn đến cái chết của cậu ấy…”

“Tiểu Tịch!” Tư Đồ Thượng Lam đột nhiên bắt lấy tay Cố Tiểu Tịch, “Cậu nghĩ cái quái gì thế hả!?”

“Tôi không có cách nào giống cậu hay Tiếu Ngữ được, giết người song lại chẳng thấy gì, vẫn vô tội như thường,” Cố Tiểu Tịch rút tay mình ra, “tôi đã giết người, nhưng, tôi không thể cứ như vậy mà tiếp tục đối mặt với thân nhân của Cố Tiểu Tịch.”

“Cậu tưởng tượng quá nhiều rồi đấy!” Tư Đồ Thượng Lam bước tới đứng trước mặt Cố Tiểu Tịch.

“Tôi không thể không nghĩ tới!” Cố Tiểu Tịch cũng đứng lên, “tôi nên an tâm mà dùng thân thể này sống tiếp sao, tôi nên tiếp tục lừa gạt người khác sao, tôi không giống người khác, lúc tỉnh lại trong đã nằm trong một thân thể khác, đoạt đi cuộc sống của một người khác…”

Cố Tiểu Tịch còn chưa nói hết lời, thì cả người đã bị Tư Đồ Thượng Lam kéo vào lòng. Cố Tiểu Tịch vẫn luôn cảm thấy Tư Đồ Thượng Lam là con người lạnh nhạt, tựa như nắng chiếu lên tấm thủy tinh vậy, không nóng không lạnh, không xa không gần…

Nhưng giờ Tư Đồ Thượng Lam ôm chặt y như vậy, cơ hồ là muốn khảm y vào người.

“Thu Sinh, đừng nói nữa…” Tư Đồ Thượng Lam cúi đầu hôn lên tóc y, “chỉ cần cậu còn sống là được rồi…” mặc kệ cậu có đổi sang một thân xác hay không.

Cố Tiểu Tịch tựa vào ***g ngực Tư Đồ Thượng Lam, không có ý định giãy dụa, bởi hiện tại tình cảm của người này mãnh liệt quá, làm y thật không biết phải làm sao, một lúc sau y mới lúng túng mà rằng: “…Tôi đã bảo rồi, không được gọi tôi là Thu Sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.