9527

Chương 17: Ngoan ngoãn nghe lời




Cố Tiểu Tịch ngẩn người, rồi lập tức lắc đầu: “Tôi không đi, anh đi trước đi.”

Ngụy Tiếu Ngữ gật đầu, sau đó qua quầy thu ngân thanh toán tiền rồi rời khỏi nhà hàng trước.

Phục vụ đến dọn dẹp bàn một chút, rót thêm cà phê cho Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, có thể nhìn những người đang đi lại bên ngoài nhà hàng, ai nấy đều mang dáng vẻ bận rộn. Bây giờ vừa đúng một giờ chiều, thời gian nghỉ trưa cũng đã kết thúc, công việc buổi chiều liền bắt đầu.

Ấn tượng sâu sắc nhất của Cố Tiểu Tịch dành cho Ngụy Hựu Tuyết chính là cái ngày nhìn thấy cô nàng dùng một hơi uống cạn ly rượu Rum được mệnh danh “Rượu của hải tặc”.

Cố Tiểu Tịch không biết Ngụy Hựu Tuyết có phải đặc biệt hơn những người con khác của Ngụy gia hay không, dù sao cô nàng cũng làm những chuyện người khác không làm – không nói đến việc làm diễn viên là phải rất tài năng, mà chỉ là cô gái này đã nhảy ra khỏi quy tắc của nhà họ Ngụy.

Hay bởi vì cô ta là con gái? Cố Tiểu Tịch nghĩ, dù sao trên Ngụy Hựu Tuyết còn hai người anh trai, tuy đều không phải loại biết chăm sóc em gái, nhưng cứ nhìn lần trò chuyện ở Lam Sắc Lệ Thủy thì xem ra, hai người anh trai đều rất chiều chuộng cô em này.

“Tôi ngồi xuống đây được chứ?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, Cố Tiểu Tịch ngẩng mặt lên nhìn người đang đứng cạnh bàn. Y chớp chớp mắt, không biết người này sao lại ở đây.

“Đương nhiên rồi, mời ngồi.” Cố Tiểu Tịch cười cười, “Tôi thật ngạc nhiên đấy, sao mà cậu lại nắm hành tung của tôi như lòng bàn tay vậy?”

Người kia nhún vai: “Cậu có biết giờ ở mỗi giao lộ đều có thiết bị theo dõi, mà trên đường thì càng nhiều hơn không.”

Phục vụ mang cà phê lên, Cố Tiểu Tịch yêu cầu thêm một phần điểm tâm.

Đợi phục vụ đi rồi, Cố Tiểu Tịch liếc nhìn người kia: “Tất cả các thiết bị theo dõi tạo thành một mạng lưới tình báo khổng lồ? Tôi không biết nhà Tư Đồ còn có nghề tình báo nữa đấy..”

Người đối diện cười hiền hậu: “Tôi chỉ ngẫu nhiên nhìn thôi, trùng hợp thấy cậu nên bước vào.”

Cố Tiểu Tịch uống một ngụm cà phê: “Thượng Lam, cô tôi về nhà chưa?”

Tư Đồ Thượng Lam gật đầu: “Hồi phục tốt lắm, cho nên đã xuất viện rồi, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi.”

Nói đến chuyện này, hai người đều trầm mặc, yên lặng nhìn người đi lại ngoài cửa sổ.

Bước chân ngày xuân đã nhẹ nhàng đến nơi này, không còn vẻ đìu hiu vắng vẻ của mùa đông nữa.

Cố Tiểu Tịch nhớ rõ khi mình chết đi là vào mùa thu, lúc tỉnh dậy thì trời thu vừa đi mất. Ngày tỉnh lại, trước mắt đã là một mảng tuyết trắng xóa. Sự việc không thể tin được đã xảy ra trên người y, sống lại trong một thân xác khác, sống lại vào một ngày đầu mùa đông. Vào buổi sáng đó, y nằm trong phòng bệnh, những vết thương trên người lúc nào cũng đau âm ỉ. Y nhìn những nhánh cây đìu hiu ngoài cửa sổ, mở sách đọc giết thời gian.

Ngày đó khi ngẩng đầu lên, y thấy người đàn ông có đôi mắt màu lam đậm kia mang theo cái rét lạnh của ngày đông vào, nở một nụ cười với y: “Thật xin lỗi, tôi là người đã đụng vào cậu.”

Đảo mắt cái mùa đông đã đi mất, thay vào đó là ngày xuân lập tức thế chân vào…

“Sao lại có dáng vẻ bùi ngùi xúc động thế?” Người đối diện nhẹ giọng hỏi.

Cố Tiểu Tịch cười cười song không nói gì.

“Nghe nói…” Tư Đồ Thượng Lam nhìn Cố Tiểu Tịch, người thiếu niên này tạo ra cảm giác hoàn toàn khác với Diệp Thu Sinh.

Cậu ấy thật trẻ mà trong sáng, sợi tóc mềm mãi, ngón tay trắng trẻo, móng tay cũng cắt gọn gàng. Trong nháy mắt, nụ cười của y thật mềm mại, thực đơn thuần, nụ cười này sẽ không bao giờ xuất hiện trên người Diệp Thu Sinh.

Tư Đồ Thượng Lam vẫn nhớ rõ nụ cười của người kia, có chút thờ ơ song lại xa xỉ mà triển khai sức hấp dẫn của mình, khóe mắt y luôn mang nét quyến rũ, khóe miệng như có như không cong lên, đôi mắt màu đen kia tựa đêm tối sâu thẳm…

“Cậu nghe nói cái gì?” Cố Tiểu Tịch tò mò hỏi.

“Nghe nói Đoàn gia không ổn lắm.” Tư Đồ Thượng Lam mỉm cười, từ trong ngực áo lấy ra một tấm ảnh, sau đó đưa đến trước mặt Cố Tiểu Tịch, “Tôi rất kinh ngạc là cậu bé kia lại biến thành như vậy.”

Cố Tiểu Tịch cầm lấy tấm ảnh, là một người thanh niên, Cố Tiểu Tịch nhận ra cậu ta, đó là Đoàn Thù.

Cằm đã lún phún râu, cộng thêm mái tóc rối, nhìn qua giống như đã già thêm mấy tuổi.

Cái này như là chụp trong nhà tù, cậu ta đứng ở trong sân thể dục sau tấm lưới sắt, tầm mắt không có tiêu cự, chỉ đứng yên tại chỗ. Xung quanh cậu ta còn có vài phạm nhân khác, mỗi người đều đang làm việc của riêng mình, chỉ mình cậu ta là đứng trơ trọi một chỗ, trông thật cô đơn và bất lực.

Cố Tiểu Tịch nhíu mày, đem ảnh chụp trả lại Tư Đồ Thượng Lam.

“Cậu ta còn sống.” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.

Tư Đồ Thượng Lam cất tấm ảnh vào túi: “Có muốn tôi giúp giết cậu ta không?”

Cố Tiểu Tịch nhìn người đàn ông trách cứ: “Cậu biết tôi không phải có ý này.”

“Trước khi Ngụy Tiếu Ngữ thu được tài sản của nhà bọn họ vào tay thì cậu ta vẫn sẽ còn sống,” Tư Đồ Thượng Lam nói, “Thực đáng thương, chắc cậu ta còn không biết chuyện gì đã xảy ra đâu nhỉ.”

Cố Tiểu Tịch chống cằm nhìn người đối diện, y đã từng hiểu rõ Tư Đồ Thượng Lam, nhưng sao giờ cái loại mưu sát đáng sợ vậy lại có thể dễ dàng xuất hiện trong miệng người này đến thế – có lẽ đây mới là bộ mặt thật của Tư Đồ Thượng Lam.

Có lẽ trên đời này, người ngay thẳng như Ngụy Tiếu Khiêm quả thật không nhiều lắm.

“…Sự thật thì tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra,” Cố Tiểu Tịch nói, “nhưng tôi muốn cậu khẳng định rõ ràng, có lẽ cậu có thể cho tôi một đáp án chứ?”

Tư Đồ Thượng Lam có chút bất ngờ khi Cố Tiểu Tịch nói như vậy: “Tôi thật ngạc nhiên, không phải cậu có mặt ở hiện trường lúc đó à?”

“Nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.” Cố Tiểu Tịch nhấn mạnh, “Khi tôi nhìn thấy thì tất cả đã chết rồi, cả nhà họ Đoàn trừ mỗi Đoàn Thù còn sống ra thì những người khác tôi chẳng thấy ai hết!”

Tư Đồ Thượng Lam ngẩn người, lập tức cười khổ nói: “Đúng là có chuyện như vậy, họ Đoàn chỉ mỗi Đoàn Thù còn sống, vậy cậu ta đã giết chị gái mình.”

“Không đúng,” Cố Tiểu Tịch đề cao giọng, ý thức được mình hơi lớn tiếng, y lần nữa hạ thấp giọng, “nghe này, lần trước cậu ta bắt cóc tôi là vì chị gái.”

Tuy Ngụy Tiếu Ngữ cũng đã từng nói, là Đoàn Thù giết Đoàn Nhã, song y lại không tin dù chỉ một từ. Y thấy Đoàn Thù căn bản không có lý do để giết chị mình, càng huống chi cậu ta rất thương chị gái…

“Tôi cảm thấy có lỗi vì sự kiện đó,” Tư Đồ Thượng Lam nói.

“Sao lại nói vậy?”

Tư Đồ Thượng Lam khó xử nói: “Cậu có biết tình cảm nhà Tư Đồ chúng tôi và họ Đoàn khá tốt không, đương nhiên tôi với Đoàn Thù cũng không tính là bạn bè, chẳng qua cũng sẽ chạm mặt vài lần…”

“Nói trọng điểm.”

“…Cậu ta hỏi tôi, vì sao Ngụy Tiếu Ngữ ruồng bỏ chị gái cậu ta?” Tư Đồ Thượng Lam giải thích, “cậu cũng biết đám người chúng tôi, loại yêu đương này vốn chẳng mấy ai thật lòng, hơn nữa Ngụy Tiếu Ngữ lại là playboy có tiếng…”

“…Cậu đã trả lời thế nào?” Ngụy Tiếu Ngữ lạnh mặt hỏi.

“…Tôi nói…” Tư Đồ Thượng Lam có chút lo lắng nhìn y, “không chừng là có tình nhân khác, đại loại vậy…”

“…Sao tôi lại quen loại người như cậu chứ,” Cố Tiểu Tịch rên rỉ một tiếng.

“Đừng như vậy,” Tư Đồ Thượng Lam nói, “không phải bây giờ cậu vẫn sống tốt sao, người vào tù là cậu ta mà.”

“…Cậu có biết lần trước tôi bị bắt cóc không?”

“Khi Đoàn Thù bị bắt tôi mới biết được,” Tư Đồ Thượng Lam nói, “tôi thật xin lỗi…”

Cố Tiểu Tịch biết chuyện này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Tư Đồ Thượng Lam được, nhưng y vẫn thấy thật tức giận. Nếu không phải Tư Đồ Thượng Lam lắm miệng, như vậy trận tai bay vạ gió kia cũng không rơi xuống người y…

“…Vì sao Đoàn Thù lại giết chị gái mình?”

Tư Đồ Thượng Lam trầm mặc một hồi rồi nói: “Lúc đó tôi không có ở hiện trường, cho nên chỉ biết được qua tư liệu thôi, còn rốt cuộc như thế nào, đại khái chỉ có Ngụy Tiếu Ngữ biết… Cậu có biết Đoàn Nhã có bệnh sử về thần kinh không. Tuy bác sĩ của cô ta nói tình hình hiện tại ổn định hơn rất nhiều – song, nói thật nếu tôi là Đoàn U, tôi sẽ canh chừng không để cô ta xuất hiện trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ.”

“…Đoàn Nhã bị tâm thần?” Cố Tiểu Tịch kinh ngạc nói, y thật không ngờ cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy lại có bệnh về thần kinh…

“Nói chính xác thì đó là rối loạn ám ảnh cưỡng chế.” Tư Đồ Thượng Lam nói, “tuy tôi học bên ngoại khoa, nhưng cũng từng tiếp xúc với vài ca bệnh như vậy, giống như tình trạng của cô ta, căn bản thì đây là căn bệnh không chữa được, loại nghiêm trọng rồi.”

“…Tôi thật không tưởng tượng nổi.”

“Cậu coi này, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thật ra cũng dễ giải thích lắm, tôi quen một người bệnh, cô ấy luôn thấy xung quanh rất bẩn, chạm vào đồ của người khác xong là nhất định phải rửa tay, hơn nữa còn phải rửa suốt một đến hai tiếng…” Tư Đồ Thượng Lam giải thích, “hoặc như người bệnh có chứng sợ độ cao, chỉ cần đến nơi cao chừng một mét thôi thì đã bị kích thích muốn nhảy xuống.”

“Đây là bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế?” Cố Tiểu Tịch hỏi, tuy đối với các loại tri thức y đều có một sự hiểu biết nhất định, nhưng rõ ràng chuyện này vẫn là lần đầu tiên y nghe thấy, dù sao thì Diệp Thu Sinh trước kia cũng không liên hệ qua lại gì với người có bệnh tâm thần bao giờ.

“Đây là nhẹ đấy, tôi đã kiểm tra qua bệnh sử của nhà họ Đoàn, không ngờ họ Đoàn thực sự có lịch sử di truyền, đương nhiên, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế này cũng có thể là do nhân tố tâm lý xã hội hoặc do thiếu hụt trong nhân cách mà ra…” Tư Đồ Thượng Lam nhún vai tiếp tục, “cậu thấy đấy, kết quả là Đoàn Nhã phát bệnh.”

“…Vì sao lại như vậy?” Cố Tiểu Tịch mê muội hỏi lại, “ngày đó vẫn còn rất tốt mà…”

“Cậu phải hiểu được, chứng ám ảnh cưỡng chế là do ý thức tự mình cưỡng chế và chống lại cưỡng chế song song tồn tại.” Tư Đồ Thượng Lam giải thích tiếp, “ví như người bệnh mắc chứng sợ độ cao kia vô cùng muốn nhảy lầu, nhưng người đó cũng sẽ không nhảy xuống thật, bởi vì sự tồn tại của ý thức chống lại cưỡng chế. Mà vấn đề cũng xuất hiện ở đây, hai loại ý thức hoàn toàn đối lập, người bệnh sẽ sinh ra xung đột tâm lý mãnh liệt, cả người không yên, sẽ luôn sống trong trạng thái lo âu, thống khổ.”

“Chẳng lẽ Đoàn Nhã luôn ép buộc em trai giết mình?”

Tư Đồ Thượng Lam lắc đầu: “Tôi tìm thấy tư liệu thì trong đó ghi Đoàn Nhã phát bệnh giết chết Đoàn U, Đoàn Thù có thể vì ngăn cản Đoàn Nhã, nên đã nổ súng bắn chết cô ta.”

“…Nghe thật đáng sợ.” Cố Tiểu Tịch thì thào nói.

“Bệnh về thần kinh vốn không dễ nói trước điều gì, nhất là thời điểm phát bệnh,” Tư Đồ Thượng Lam nhớ lại tình cảnh đáng sợ ngày nọ, “tôi từng tiếp một người bệnh, anh ta đã ép buộc hỏi tôi, còn liên tục yêu cầu bắt tôi phải giải thích và cam đoan… Buổi chiều đó thực đáng sợ.”

“Đoàn Nhã thì sao?”

“Đoàn Nhã rốt cuộc là chứng cưỡng chế gì… còn quan trọng sao?” Vị bác sĩ tao nhã cầm tách cà phê lên uống một ngụm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.