"9213" Là Lời Chị Muốn Nói

Chương 20: Đụng Chết Thì Có Sao? (1)




Editor: Tứ Phương Team

Xem ra, phải làm cho người đàn ông này thêm kiến thức, không thể luôn cho rằng tất cả phụ nữ đều đơn thuần đều không hiểu được che giấu bản thân giống mình. Để cho anh ta rõ, cái gì gọi là tiểu Bạch Hoa thật sự.

“Được, vậy đánh cược nhé.” Hứa Hân nhìn Hứa Bân, cười nói: “Mục đích thật sự của Tống Tiểu Hoa đó căn bản không đặt vào công việc này, cho nên cô ta nghĩ cách ở chỗ em, hơn nữa em nghĩ cô ta có ý với anh, vậy nên chắc chắn sẽ không dễ dàng chuyển đến nhà ăn.”

“Loại chuyện này không được nói bậy?”

Hứa Bân trừng cô một cái, rõ ràng không tin.

Hứa Hân cũng không ép anh tin, chỉ nói: “Dù sao thì, anh tối nay ngủ ở thư phòng, phòng đó em cũng không hoan nghênh cô ta. Ngược lại trong nhà kho cũng có một cái giường sắt, anh mang lên cho cô ta đi, người là do anh mời đến, anh phụ trách sắp xếp.”

Hứa Bân xem ra cũng không có cách khác, sau đó đem giường lên dọn sạch, mà cô thì tìm một bộ chăn đệm cũ của Triệu Kiến Quốc trải lên, nói: “Đúng rồi anh hai, chút nữa anh về nhà một chuyến đem tất cả truyện tranh của em qua đây.”

“Em muốn thứ đó làm gì?” Hứa Bân không rõ.

“Ồ, hai đứa trẻ nhà chị Quách trên lầu thích xem, nhưng nhà bọn họ không có.”

“Được.” Hứa Bân có lẽ rất hi vọng đứa em gái này có tiếp xúc nhiều với người khác một chút, vậy nên nghe được cô muốn cho hai đứa trẻ trên lầu, trong lòng cũng vui vẻ.

“À đúng rồi, lại mua cho em chút hoa quả, làm phí ăn ở cho hai ngày này.”

“Em nha đầu này, một chút cũng không chịu thiệt.” Hứa Bân lắc đầu không có biện pháp, thu dọn xong liền mặc áo đi rồi. Nhưng, mặc dù thái độ của đứa em gái này không tốt, nhưng chung quy dường như không khác mấy so với lúc trước, ít nhất thì sẽ không dùng ánh mắt thù hận nhìn anh.

Hứa Hân trải chăn xong liền bắt đầu làm cơm chiều, mặc dù có thịt nhưng nghĩ đến giảm cân cũng không làm ăn, chỉ là xào một ít khoai tây thái sợi sau đó lại làm mấy cái bánh đơn*. Chẳng qua, trong bánh đơn cho một chút tương ớt thật sự là vừa tươi vừa thơm, cô ăn đến hài lòng.

Vừa ăn no xong bên ngoài có người gõ cửa, mở cửa liền nhìn thấy Tống Tiểu Hoa đang bê một hộp cơm đứng ở ngoài cửa, cô trang điểm rất quê mùa, nhưng mà dung mạo quả thực rất được. Nhưng so ra còn kém rất nhiều so với sau này, lúc đó cô ta đến trông giùm đứa trẻ, dùng tiền của cô trang điểm, đúng là đủ lẳng lơ.

Chỉ là không có nghĩ đến, cô ta biểu hiện ra là giúp đỡ nhưng lại âm thầm quyến rũ người đàn ông cặn bã đó.

Rõ ràng lúc đó cô ta cũng lấy chồng rồi, thật không nghĩ đến cô ta ngoài mặt thì thành thật lại có thể phóng đãng hư hỏng đến thế, đúng là nữ nhân không xấu nam nhân không yêu ư?”

Đời trước cô nghĩ chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, bình thường cãi nhau cũng là ở trong nhà mình, kết quả Tống Tiểu Hoa này ra ngoài liền tuyên truyền tất cả mọi lỗi lầm đều là ở Hứa Hân. Lần này, có cãi nhau cũng sẽ để tất cả mọi người nghe được, dù sao cô đứng ở ngoài cửa hô rồi cũng có người sẽ nghe, đến lúc đó cũng sẽ minh bạch rồi.

“Có chuyện gì?”

“Nghe tiểu chiến sĩ nói em không thích làm cơm, vậy nên chị làm cơm cho em.”

“Tôi đúng thật là không nghĩ đến tiểu chiến sĩ ở trong bộ đội này lại quan tâm đến cuộc sống của tôi như vậy, nhưng mà không cần, tôi đã ăn rồi, cô đem về tự mình ăn đi.”

“Nhưng chị đã ăn rồi, hơn nữa phiếu tiền cũng tiêu rồi.”

“Đáng đời, tôi cũng không bảo cô gải vờ làm người tốt.” Nói xong liền đóng cửa, chỉ đáp ứng cô ta buổi tối lên ở, nhưng không bảo cô ta buổi chiều cũng có thể ngồi trong nhà cô. Nghe thấy tiếng hức hức ngoài cửa là biết cô ta lại khóc rồi, thật đúng là đồ ẻo lả.

Hứa Hân ngẩng mặt lên trời trợn trắng mắt, sau đó nghĩ gói một chút sủi cảo đông lạnh, dù sao thì cũng có tủ lạnh. Gói một chút, đến lúc đó buổi sáng Triệu Kiến Quốc quay về, cô nếu dậy muộn thì anh cũng có thể luộc lên ăn, dù sao thì giờ này cô cũng không thể rảnh rỗi, đang giảm cân.

Củ cải là đồ chống đói, nếu cho thêm chút thịt vậy thật đúng là muốn thơm bao nhiêu thì thơm bấy nhiêu. Vừa cắt vừa băm vừa gói, đảo mắt cái trời đã tối rồi. Thu dọn giường đơn trải chăn cho anh hai, anh sau khi tan làm thường cũng không thể về quá sớm, dẫu sao công việc của công an cũng bận.

Trải xong giường đi ra liền phát hiện Hứa Bân quay về rồi, phía sau còn có Tống Tiểu Hoa giống như một cô dâu nhỏ đi theo.

Ô, mắt còn đỏ hoe, đây là bị cô ức hiếp đi?

Lần này Hứa Bân không nói gì, vứt chìa khoá xe vào trong bàn trà, cởi áo ngoài xuống.

Tống Tiểu Hoa ngay lập tức đến nhận lấy áo của anh, nhẹ nhàng nói: “Em treo lên cho anh.”

Thực ra Hứa Hân sớm đã nhìn ra trong lòng Tống Tiểu Hoa nghĩ gì, cô ta xuất thân từ nông thôn nhưng lại không vừa mắt người nông thôn. Từ sau khi ra khỏi nông thôn luôn nghĩ đến muốn tìm một nam nhân trong thành gả cho người ta sau này cũng không quay về nữa, vậy nên lúc đó trong bộ đội cô ta đúng là quyến rũ không ít người.

Nhưng những tên đó rất thô kệch, mặc dù bản thân bị trêu đùa, nhưng nhìn thấy cô ta khóc một cái đều cho rằng bản thân đang hiểu lầm người ta rồi. Thực ra, sau khi Tống tiểu Hoa đi ra từ trong thôn, còn không hiểu lắm cơ cấu của bộ đội, muốn tìm một người có thể theo tuỳ quân hoặc nhà ở trong thành quả thực có chút khó.

Đầu tiên, những quân nhân trong thành căn bản không nhìn đến cô. Dung mạo vừa đen vừa gầy, trang điểm lại quê mùa, quan trọng là không có học vấn. Người trong thành rất xem trọng học vấn, vậy nên muốn câu cũng có chút khó. Nhưng muốn tìm một người có thể theo tuỳ quân lại càng khó, đầu tiên chỉ có phó doanh trở lên hoặc liên cấp vượt quá hai mươi năm mới có tư cách. Cũng chính là nói, bạn muốn tìm một liên trưởng đầu tiên người ta phải đã làm hai mươi năm rồi, nhưng những người như vậy ít nhất không ba mươi thì cũng là bốn mươi rồi, có người có vợ, có người ly dị có con rồi.

Còn tìm phó doanh và doanh trưởng thì càng khó, doanh trưởng cả bộ đội chỉ có năm người, phó doanh trưởng năm người, mười người này đại đa số đã kết hôn rồi, mà tuổi trẻ một chút thì sợ chỉ có mấy người ít ỏi, Triệu Kiến Quốc là một trong số đó.

Vậy nên sau này, cô đem ánh mắt chuyển qua Triệu Kiến Quốc, dốc sức để cho mình li hôn với Triệu Kiến Quốc.

Nhưng hiện tại Triệu Kiến Quốc còn chưa xuất hiện, ngược lại anh hai Hứa Bân bị cho vào tầm ngắm rồi. Cô dám đem một trăm quyển truyện tranh ra đánh cược, Tống Tiêu Hoa đem Hứa Bân trở thành mục tiêu.

Hứa Bân đem tay tránh ra nói: “Tôi tự làm.” Treo xong áo anh liền đem từ ngoài vào một bọc đồ nói: “Em gái, có cái gì ăn không, buổi tối anh vì em tìm mấy cái này còn chưa ăn cơm.”

Nhanh chóng đí qua đó mở túi đó ra nhìn một chút, đống truyện tranh này giữ gìn còn rất tốt.

“Được a, em luộc sủi cảo cho anh ăn. Nhưng anh trước đem sách vào trong phòng cho em đã, em một lát nữa tự sắp xếp.”

“Được, không ngờ em còn có thể gói sủi cảo.”

“Đương nhiên, hơn nữa còn là nhân thịt.”

Toàn bộ quá trình đều không nhìn đến Tống Tiểu Hoa, nhưng cô vậy mà lại dẫn trước đi vào phòng bếp. Hứa Hân nhanh chóng cản cô nói: “Cô đừng có vào, giường của cô đang ở ngoài phòng khách, đi nghỉ ngơi đi.”

“Em gái, chị giúp em làm chút chuyện cũng không có gì, những việc này chị cũng thường làm, ngược lại em đang sạch sẽ đi làm bếp than để tay bẩn thì làm thế nào?”

Tống Tiểu Hoa đi qua cướp việc, Hứa Hân lập tức ngăn cô nói: “Đi ra ngoài, tôi nói rồi, không cho cô đụng đến đồ trong nhà, đừng không có chuyện lại tìm chuyện.”

Tống Tiểu Hoa lại khóc rồi, sau đó quay người đi đến phòng Triệu Kiến Quốc.

Còn thật sự đem bản thân làm người nhà rồi, Hứa Hân lập tức nói: “Cô đứng lại, phòng đó là thư phòng của Triệu Kiến Quốc, đồ vật bên trong đó đến tôi cũng không dám tuỳ tiện động vào. Cô là người ngoài thì không nên vào, ở kia không phải đã xếp cho cô một cái giường rồi sao?”

Tống Tiểu Hoa hoàn toàn sững sờ, không có nghĩ đến cô sẽ sắp xếp như thế.

Hứa Hân cũng không để ý đến cô ta nữa, luộc sủi cảo xong liền bưng đến bàn nhỏ, sau đó pha nước tương tỏi, lại làm một bát tương ớt đặt trên bàn cho Hứa Bân.

Hứa Bân rửa tay xong đi đến nhìn em gái chỉ luộc phần cho anh cũng không nói nhiều, chỉ là trong lòng thầm cười cô đúng là trẻ con, thế là khụ một tiếng nói: “Đồng chí Tống Tiểu Hoa đã ăn ở trong nhà ăn chưa, nếu chưa thì cùng ăn đi.” Anh đại khái cũng nhìn ra Tống Tiểu Hoa đang khóc, thế là nhìn em gái một cái, thấy cô nhún vai nói: “Nhà ăn cũng có cấp cơm, buổi chiều cô ta còn cố ý hỏi tiểu chiến sĩ biết em không thích làm cơm sau đó đem đến cho em nữa, đáng tiếc em tự mình làm bánh cuộn ăn no rồi.”

Vừa mới đến cô ta đã hỏi thăm tiểu chiến sĩ rằng cô không thích làm cơm, có dụng tâm gì để Hứa Bân tự đoán.

bánh đơn* 50022321_445407872663596_1387322359853088768_n

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.