"9213" Là Lời Chị Muốn Nói

Chương 18: Đẩy Vào Trong Hố Lửa (1)




Editor: Tứ Phương Team

“Người kia là ai?” Sau khi Hứa Bân sắp xếp đồ đạt xong thì nhìn thoáng qua Tôn Tú Phương, hẳn là cô ta vô cùng hy vọng hắn sẽ mang cô ta cùng đống đồ đạt này lên xe đi.

“Không quen biết”. Hứa Hân trả lời, lúc sau chị Quách cũng không có lên tiếng.

Vì thế ba người bọn họ cùng lên xe, Hứa Hân ngồi phía trước còn chị Quách ngồi ở ghế sau, bởi vì đồ đạt hơi nhiều nên chiếc xe có vẻ chật chội.

“Chị Quách, chị chịu khó một chút. Nếu là tôi ngồi ở đó thì có lẽ đống đồ này phải để ở dưới rồi”. Nở một nụ cười tự giễu, thân thể này phải giảm đi một chút rồi.

Chị Quách mỉm cười trả lời: “Không sao đâu, việc này so với việc tôi phải chờ xe tốt hơn nhiều.”

Hứa Bân chở các cô đến toà nhà sau đó lại chuyển đồ đạt xuống.

Hứa Hân mang khoai tây đến một nhà kho nhỏ bên ngoài ngôi nhà. Nhà kho nhỏ này nằm ở góc hành lang tầng 1, nó chứa đầy ống nước nhưng không gian lại rất rộng rãi, cho nên 4 hộ gia đình ở đây đều đem một vài đồ vật để vào bên trong. Tuy nhiên, để tránh có rắc rối, nên đại khái chỉ có 4 chiếc tủ kim loại lớn trong khu vực 5 căn hộ nhỏ, mỗi nhà một cái sẽ không sợ tranh cãi xảy ra.

Sau khi ra ngoài, cô mang bắp cải đặt ở hai bên cửa, nơi này có thể dùng để phơi khô nước và đem chúng vào nhà mà không sợ chúng bị thối rửa. Trong khi Hứa Bân giúp chị Quách dọn dẹp xong đồ đạt thì Hứa Hân bên này cũng không sai biệt lắm làm được một vài món ăn, thấy hắn xuống lầu liền nói: “Anh hai, ở lại ăn cơm nhé?”

“Không cần! Anh còn có việc nên về trước.” Hứa Bân nói xong lại bổ sung thêm một câu khác:

“Em bây giờ rất tốt, trước kia em rất chán ghét dân quê. Hẳn là hiện tại em nên thử tiếp xúc với họ nhiều hơn.” Nói xong không chờ Hứa Hân kịp phản ứng liền xoay người rời đi.

Cô đúng là đang thay đổi, nhưng cô không nghĩ nó sẽ được khen ngợi vì điều nhỏ nhặt này.

Nhưng mà hôm nay hẳn là cô nên cảm ơn anh hai, nếu không nhiều đồ như thế cũng không thể vận chuyển trở lại.

Hứa Hân lắc đầu, không nghĩ đến tâm trạng sẽ tốt hơn khi được anh hai khen ngợi như vậy. Cô vui vẻ di chuyển mọi thứ vào nhà giống như một con kiến đang chuyển nhà, chỉ chốc lát mọi thứ đã xong xuôi. Trước tiên cô đem 5 cân xương sườn đã mua lắp đầy ngăn đông của chiếc tủ lạnh để làm đông.

Sau đó, trong một góc của phòng bếp, cô tìm được một vại nhỏ. Cô mang nó đi cọ rửa và để nó sang một bên, chờ sau khi bắp cải được phơi khô sẽ bắt đầu làm món dưa chua. Hai người bọn cô không ăn món này quá nhiều nên chỉ cần chiếc vại nhỏ này là đủ.

Thực tế thì sau khi làm xong mọi việc thì Hứa Hân đã sớm mệt mỏi lắm rồi, nhưng vừa nghĩ đến thịt này cũng đủ rồi. Vì thế cô cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục làm việc.

Trước tiên đem củ cải cắt thành từng miếng, sau đó dầm củ cải với một ít chua cay. Sau đó cắt ớt thành từng miếng nhỏ để làm một ít tương ớt, chờ cô làm xong mọi thứ thì trời cũng đã tối, vừa định đi tắm rửa nghỉ ngơi thì chị Quách liền đến. Cô ấy mang đến cho Hứa Hân một bát mì cùng với cặp song sinh của mình.

Người phụ nữ này thật đúng là nhanh, Hứa Hân lập tức nở một nụ cười, nói: “Cảm ơn chị, chị Quách, em còn đang không biết buổi tối sẽ ăn gì đây!”

“Chị thấy em bận bịu cả ngày, khẳng định rất mệt mỏi. Chị cũng không nấu cơm, em ăn tạm vậy nhé!” Chị Quách mỉm cười nói, sau đó lại nhìn thấy hai vại nhỏ dưa chua trong phòng bếp của cô, liền kinh ngạc thốt lên: “Em gái, em còn biết làm dưa chua sao?”

“Đúng vậy, em có biết một chút, vừa học vừa làm.”

“Không phải thế, cái gì đều phải học. Nhưng chị sẽ không làm những thứ này, làm cái gì đều sẽ hư cái nấy.”

“Không sao đâu, đợi cho đến khi được rồi em sẽ tặng cho chị một ít.”

“Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ!”

“Không có việc gì, chị xem em cũng ăn mì của chị mà.”

Hứa Hân nhanh nhẹn đem mì đổ ra, mặt trên mì được đánh chính là cà tím. Nhưng mà xem màu sắc cô liền biết chị Quách không cho dầu vào, vì vậy chắc rằng nó sẽ không quá thơm. Nhưng lấy nhân phẩm của mình thực không tệ khi có người đưa thức ăn tới. Sau khi mang bát trả lại cho chị Quách, cô ấy liền mang hai đứa trẻ rời khỏi. Mà Hứa Hân sau khi ăn mì liền ướp một vại dưa chua.

Trong nhà có rất nhiều vại nhỏ như vậy, chúng đều là Thiệu Kiến Quốc lúc trước đặt mua mang về. Có thể thấy được anh rõ ràng đã nghĩ về một cuộc sống tốt, đáng tiếc là…

Một ngày bận rộn cũng kết thúc, rốt cuộc cũng có thể ngủ. Cô nghĩ rằng tương ớt ngày mai hẳn là có thể ăn được, gửi một phần cho chị Quách nếm thử, sau đó… sau đó sự tình không nghĩ tới là cô lại ngủ quên mất.

Ngủ sớm dậy cũng sớm, sau đó là tiếng quân nhân hô hào vang lên dù cô có muốn tiếp tục ngủ cũng không thể.

Sau khi thức dậy, cô trước tiên thu thập phòng ngủ. Khi chải tóc, cô phát hiện ra chính mình lại rất béo, lại giữ mái tóc dài cùng hai bím tóc lớn, quả thật rất khó coi, ngày nào đó cô phải cắt nó đi!

Kỳ thật, Hứa Hân biết thân thể này của cô là mập do thể chất không tốt, bởi vì không vận động nên mới có thể béo. Kiếp trước lại được gia đình chăm sóc vận động thật tốt, kết quả không bao lâu liền gầy xuống. Cô tưởng rằng giảm béo rất dễ, chình là làm việc, không rảnh rang là tốt rồi.

Đến cả việc chạy bộ nghĩ cũng đừng nghĩ đến, nơi này là quân đội, một người phụ nữ chạy như điên thì ra cái bộ dáng gì?

Thu thập xong cô liền mang tương ớt đến cho chị Quách, cô ấy thấy thế liền rất thích, một bên lôi kéo Hứa Hân vào nhà, một bên nói: “Trong phòng hơi bừa bộn nên em đừng ghét bỏ nhé, trước tiên chị sẽ đi lấy bát cho em.”

Hứa Hân gật đầu, cô phát hiện cách tranh trí của gia đình chị Quách với nhà của cô cũng không sai biệt lắm, nhưng tầng hai rõ ràng nhỏ hơn tầng một. Bọn họ một nhà bốn người sống ở đây có vẻ chật chội, nên trông nó hơi bừa bộn. Nhưng chị Quách quả là một người phụ nữ biết cách sống, mọi thứ thu dọn rất sạch sẽ.

Đang nghĩ ngợi cô lại nhìn thấy hai đứa bé cầm một cuốn truyện tranh đi đến, bất quá thời điểm thấy khách trong nhà liền ngẩn ra một chút, sau đó liền chạy thẳng vào bếp nói: “Mẹ, những từ này là gì a?”

Này, hai đứa nhỏ chỉ mới bốn năm tuổi, thế nhưng đang đọc sách của nhân vật phản diện?

Chị Quách xấu hổ cười nói: “Làm sao mẹ có thể nhận biết được những từ ấy, các con hỏi dì đi.” Sau đó lại ngượng ngùng nhìn Hứa Hân, đại khái là sợ cô từ chối.

Bởi vì kiếp trước mất đi một đứa con, sau đó lại vô cùng hối hận và đau lòng, vì vậy khi nhìn thấy hai đứa trẻ đáng yêu như vậy, cô liền muốn gần gũi chúng. Tôi nắm lấy tay: “ Để dì xem nó là cái gì!”

Hai đứa trẻ thật cẩn thận tiến lại gần, bé trai liền đem quyển sách đưa vào tay cô.

Hoá ra đây là quyển sách nói về Na Tra phá biển, bọn trẻ bắt đầu xem từ trang đầu tiên, nhưng nó lại không phải là quyển sách hay nhất. Nhìn hai đứa trẻ có vẻ không hiểu, vì thế liền nói: “Na Tra lấy vòng Càn Khôn ở đâu và chỉ tay vào Hỗn Thiên Lăng…”. Đọc xong không đến hai trang cô lại ngẩng đầu lên, phát hiện chính mình thế nhưng lại thành công thu phục hai đứa nhỏ này. Đôi mắt của bọn trẻ sáng lên một cách lấp lánh, một trái một phải ngồi bên cạnh nàng chăm chú nghe. Trong ánh mắt của chúng không có ghét bỏ cùng chán ghét, mà chỉ có sự sùng bái cùng sung sướng. Kể từ lúc trọng sinh đến nay, cô hiếm khi nhìn thấy một cái nhìn thuần khiết như vậy ở người khác, nó làm cho trái tim cô cảm động, mặc dù đó là hai đứa trẻ.

Hứa Hân mỉm cười liền tiếp tục đọc. Đọc rồi đọc lại phát hiện quyển sách này thế nhưng lại chỉ có một nửa, phần sau đã biến mất.

Hai đứa trẻ vẫn không nghe đủ, nhưng phần sau lại không có.

Nhìn thấy bộ dáng thất vọng của chúng, nghĩ tới chính mình kiếp trước rất thích đọc sách hơn nữa cũng sưu tầm được không ít, liền nói: “Nhà của dì có rất nhiều truyện, có rảnh thì hai đứa đến xem, nhưng phải đợi mấy ngày nữa mới được.”

“Thật sao? Cảm ơn dì ạ.” Hai đứa nhỏ nghe vậy vui vẻ hẳn lên, không còn bộ dáng mất mát vừa rồi nữa.

“Em gái, không ngờ tính khí của em lại tốt như vậy, trước kia thấy em cùng người nhà cãi nhau, chị cứ tưởng… Nhưng mà cũng khó trách, bọn họ khi tham gia quân ngũ đều thật thà, chất phát, em cũng đừng chấp nhặt họ.” Chị Quách đem bát đặt ở trên bàn, sau đó di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ đến và ngồi xuống nói chuyện cùng cô.

“Ừ, em có suy nghĩ nhiều anh ấy cũng không biết, sẽ không tự tìm phiền phức cho mình.” Nghe cô ấy nói, cô cảm thấy chính mình có thể cùng cô ấy làm bạn.

“Đúng vậy.” Chị Quách nói xong lại nhìn thoáng qua Hứa Hân, hơi do dự nói:

“Buổi sáng hôm nay chị đi đến nhà ăn, nghe mọi người nói ở đó có một vị mỹ nữ. Chị vào vừa vặn thấy, người đó em cũng biết, là cô gái ngày đó đã quỳ xuống trước mặt em.”

Hứa Hân vừa nghe cả người đều không được tự nhiên, cô cứ nghĩ rằng đã đuổi cô ta đi, lại không nghĩ đến cuối cùng cô ta lại vẫn có thể đến làm việc tại nhà ăn của bộ đội, Hứa Hân không nghĩ ra được mình cùng người em gái này có thù oán gì đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.