7788 Em Yêu Anh

Chương 34




Rất hiển nhiên, Lưu Bân là vị khách đến cuối cùng, Phạm Hồng Vũ hôm nay chỉ mời ba người này, không còn ai khác nữa. Lưu Bân vừa đến, Phạm Hồng Vũ liền dẫn mọi người đi vào phòng riêng. Tổng giám đốc khách sạn Mai Sơn đích thân dẫn đường.

Nói thật, Trưởng phòng Phạm thật sự là phúc tinh của khách sạn Mai Sơn, từ khi một số cán bộ biết Trưởng phòng Phạm thường xuyên đến đây ăn cơm, rất nhiều người cũng chuyển hướng sang khách sạn Mai Sơn, để có cơ hội tiếp cận với hắn, khách sạn Mai Sơn bởi thế mà kinh doanh tốt lên. Tuy nhiên hiện tại Trưởng phòng Phạm biến thành Chủ tịch huyện Phạm, ở tận Vân Hồ, những cán bộ kia e rằng sẽ lại đổi nơi khác.

Sinh thái quan trường, tự nhiên là như vậy.

Phạm Hồng Vũ đặt một phòng riêng khá xa hoa.

Lưu Bân vừa vào cửa liền cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm đúng là đại gia.

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Trưởng phòng Lưu, đừng gán cho tôi thêm tội danh như vậy, ngày hôm nay tôi bỏ tiền túi ra chứ không phải tiền của nhà nước đâu nhé.

Lưu Bân nói: - Tôi nói là nói cậu bỏ tiền ra mà. Nghe nói cậu mới đến Vân Hồ, liền bỏ tiền túi ra để sửa phòng, trang hoàng dụng cụ, hết mấy trăm ngàn. Chủ tịch huyện Phạm, xin thứ cho tôi nhiều lời, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Phạm Hồng Vũ đến Vân Hồ nhậm chức không đến một tuần, tin tức liên quan đến việc hắn tự bỏ tiền ra sửa sang mọi thứ như vậy đã truyền đi khắp nơi, đến Lưu Bân cũng nghe nói. Xem ra, cựu thư ký Chủ tịch tỉnh luôn được chú ý đặc biệt.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói: - Trước kia khi tôi còn làm ở nhà máy Cơ khí nông nghiệp huyện Vũ Dương, có cùng với bạn bè kinh doanh công trái, nên cũng kiếm được một chút. Hiện tại bạn tôi là Hạ Ngôn ở Quỳnh Hải kinh doanh bất động sản, tiền vốn cũng là từ trước kia kinh doanh công trái, tôi cũng có một phần trong đó. Có lẽ giờ có khoảng mấy chục triệu rồi, tôi cũng không rõ lắm, cứ lúc nào dùng đến tiền lại gọi cho cậu ấy. Việc này, tôi đã báo cáo cho lãnh đạo tỉnh và được chấp nhận rồi…

- Hơn chục triệu? Cậu nhiều tiền thế cơ à?

Lúc này, đến Lưu Bân cũng chấn động. Vốn gã cũng chỉ nói đùa Phạm Hồng Vũ, không ngờ lại biết được một “cơ mật” như vậy.

Lý Văn Hàn lại trợn mắt há mồm.

Chỉ có Bành Na thần sắc tự nhiên, trước kia Phạm Hồng Vũ đã có lần nói với cô. Cô cũng không cảm thấy không ổn, chỉ cảm thán hắn có bản lĩnh. Tuy nhiên, bất kể là kỳ tích gì phát sinh trên người Phạm Hồng Vũ, Bành Na đều cảm thấy đương nhiên, không có gì bất ngờ cả.

- Tương lai, sau này anh làm to rồi, thì anh sẽ thấy hơn chục triệu này chỉ là số cỏn con mà thôi…

Phạm Hồng Vũ không kìm nổi thì thầm một tiếng.

Trong ký ức của hắn, ở thế giới kia khi Lưu Bân lên đến vị trí Chủ nhiệm UB Kỷ luật tỉnh, không biết đã điều tra qua bao nhiêu đại án. Đối với một tham quan ở đời sau mà nói, hơn chục triệu chỉ là số tiền lẻ mà thôi.

Đương nhiên, ở thế giới này, quỹ tích nhân sinh của Lưu Bân có bị lệch đi hay không, hiện tại Phạm Hồng Vũ cũng không dám khẳng định trăm phần trăm.

- Một chục triệu và vẫn còn là số ít, Chủ tịch huyện Phạm, tôi chỉ có thể nói, cậu thật sự hoành tráng đấy.

Lưu Bân lắc đầu, cảm thán nói.

Phạm Hồng Vũ nói thầm, giọng nói rất nhẹ, phía trước còn một đoạn, Lưu Bân không nghe rõ, mà cho dù có nghe rõ thì có lẽ cũng không biết là Phạm Hồng Vũ đang nói đến Chủ nhiệm UB Kỷ luật tỉnh Lưu Bân hơn hai mươi năm sau này.

- Được rồi được rồi, đừng ở đây xỉa xói tôi nữa, ngồi vào vị trí ăn cơm đi, đói bụng lắm rồi.

Phạm Hồng Vũ cười nói.

Nghe giọng điệu hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Lý Văn Hàn càng có thể kết luận, quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Lưu Bân không hề đơn giản. Nói ra thì cũng không có gì kỳ lạ cả, Phạm Hồng Vũ từng là thư ký Chủ tịch tỉnh, Lưu Bân là thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh, giao tình tốt với nhau cũng là điều bình thường.

Trong quan trường, đại thư ký của thủ trưởng là một trong số những người thăng tiến nhanh nhất, ngoài được thủ trưởng chiếu cố, thì sự “cộng hưởng tài nguyên” giữa các thư ký với nhau cũng là một nhân tố quan trọng.

Đương nhiên, cái này cũng phải coi duyên phận, còn phải xem xem thủ trưởng mà mình đi theo có tồn tại mâu thuẫn hay không. Ví dụ như Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường, thì không thể có “tài nguyên chung” được, càng không thể trở thành bạn tốt.

Phạm Hồng Vũ và Tào Thành cũng không có tài nguyên chung, nhưng duy trì quan hệ bạn bè bình thường thì vẫn có thể được. Muốn trở thành “thiết cán” thì cơ bản là không thể, trừ phi một ngày nào đó một trong hai người Vinh Khải Cao và Vưu Lợi Dân rời cương vị hiện tại.

Vưu Lợi Dân và Đoàn Thần Hân, ở mặt công tác không có mâu thuẫn, cơ bản đều nhất quán, Phạm Hồng Vũ và Lưu Bân liền có cơ hội trở thành bạn thân.

Bốn người cười nói với nhau rồi ngồi vào vị trí. Bên trái Phạm Hồng Vũ là Lưu Bân, bên phải là Bành Na, Lý Văn Hàn ngồi ở bên phải Bành Na.

Không đợi Phạm Hồng Vũ chỉ bảo, tổng giám đốc khách sạn Mai Sơn đã chỉ bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.

Bộ phận phục vụ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng các món, chỉ cần được dặn dò là sẽ mang lên.

Bàn tiệc rất phong phú, mặc dù thức ăn không nhiều lắm, nhưng món nào cũng là tinh phẩm. Đồ uống thì có rượu Mao Đài và rượu đỏ, ngoài ra còn có nước ép hoa quả tươi.

Phạm Hồng Vũ giơ chén rượu lên, nói: - Nào, chúng ta cùng kính trương phòng Lưu một ly. Chúc trưởng phòng Lưu công tác thuận lợi…

Trong ba người đàn ông, Lưu Bân có chức vụ cao nhất, tự nhiên phải mời rượu gã trước.

Ba người đàn ông đều uống rượu, còn Bành Na thì uống nước ép trái cây.

Thật ra tửu lượng của Bành Na cũng không tệ lắm, thân là phóng viên báo tỉnh, thường xuyên phải đi đưa tin, giao lưu tiệc rượu cũng nhiều, đương nhiên tửu lượng của Bành Na cũng được rèn luyện dần. Tuy nhiên những lúc không cần thiết thì Bành Na sẽ không uống. Hơn nữa, trước mặt Phạm Hồng Vũ, Bành Na còn muốn giữ vẻ yểu điệu thục nữ của mình.

Tiếp theo, Phạm Hồng Vũ mời Lý Văn Hàn và Bành Na một ly, Lưu Bân đáp lễ một lượt.

- Trưởng phòng Lưu, tôi mời anh một ly. Anh là lãnh đạo cấp trên, tôi cạn trước để tỏ lòng thành kính, anh tùy ý.

Mời rượu xong Phạm Hồng Vũ, Lý Văn Hàn lại rót một chén đầy, đứng dậy, cung kính nói với Lưu Bân. Lưu Bân lớn hơn Phạm Hồng Vũ vài tuổi, nhưng vẫn cũng chưa đến ba mươi, nhỏ hơn Lý Văn Hàn nhiều, nhưng Lý Văn Hàn không dám lên mặt, mà cung kính thật sự.

Lưu Bân mỉm cười cụng chén với ông ta.

Lý Văn Hàn ngẩng cổ, một hơi uống cạn, rồi dốc ngược chén lên.

Lưu Bân cười cười, cũng một hơi uống cạn, sau đó ngồi xuống, nhìn Lý Văn Hàn, mỉm cười nói: - Trưởng phòng Lý, hôm nay chịu ủy khuất đúng không?

Trong đại hội trưởng Công an toàn tỉnh, Đoàn Thần Hân đến dự, đương nhiên Lưu Bân cũng đến tham dự.

Đoàn Thần Hân phê bình tình hình trị an ở Vân Hồ, Lý Văn Hàn xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.

Lúc này, ông ta có chút sững sờ, không ngờ Lưu Bân lại nhắc đến chuyện này như vậy.

- Trưởng phòng Lưu, không ủy khuất, thật sự…công việc không làm tốt thì bị phê bình cũng đúng thôi. Cái này đều tại tôi, công tác không đến nơi đến chốn, tình hình trị an của Vân Hồ không tốt, khiến Bí thư Đoàn phải bận tâm, tôi rất hổ thẹn…

Lý Văn Hàn lập tức nói, giọng điệu thành khẩn.

Không biết Lưu Bân tự nhiên hỏi như vậy là có ý gì, Lý Văn Hàn không dám chậm trễ, mà trước tiên cứ tự kiểm điểm trước. Tình cảnh hiện tại vốn rất gian nan, nếu lại khiến Lưu Bân không hài lòng, thì thời gian này không thể nào qua được.

Đoàn Thần Hân là người có uy vọng rất cao trong hệ thống chính trị pháp luật của tỉnh.

Trong mắt của Lý Văn Hàn, Lưu Bân hiện tại gần như có thể đại diện cho Đoàn Thần Hân.

Lưu Bân khoát tay, thản nhiên nói: - Trưởng phòng Lý, ông cũng không nên tự trách mình như thế. Tình hình ở mỗi địa phương không giống nhau. Mâu thuẫn giữa Vân Hồ và nông trường Triều Dương từ trước đến nay cũng không phải trách nhiệm của một mình ông. Không phải lãnh đạo tỉnh ủy cũng đều coi trọng việc này sao? Phái Chủ tịch huyện Phạm đến cũng là để làm một mẻ, giải quyết mâu thuẫn xung đột giữa hai nơi này. Bí thư Đoàn hy vọng ông sẽ phối hợp với Chủ tịch huyện Phạm để làm tốt công việc này. Giai đoạn hiện tại, đây là nhiệm vụ quan trọng của cơ quan chính trị pháp luật ở huyện Vân Hồ các ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.