71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 47: Phù thủy




Trên mặt Lâm Vũ lập tức lộ ra vài phần xấu hổ, cũng thật cẩn thận mà hỏi:

- Ta… ta có thể hỏi ngài là kẻ thù hay là bằng hữu của hắn không?

Tư Đồ Đồ liếc mắt:

- Bằng hữu thì sao mà kẻ thù thì sao?

- Nếu là bằng hữu…. ta… ta có thể nói thêm một chút, tuy rằng những điều ta biết về hắn cũng cực nhỏ.

Lâm Vũ nói.

- Nếu là địch nhân thì sao?

Tư Đồ Đồ híp mắt nhìn Lâm Vũ.

- Nếu là địch nhân… thì ta đây không nên nói.

Lâm Vũ cẩn thận nhìn thoáng qua Lâm Vũ bên kia.

Phục Phong trực tiếp có chút tức giận:

- Ngươi nhát gan như thế mà còn có nghĩa khí như vậy, ta thật sự là mở mang kiến thức nha.

Tư Đồ Đồ im lặng, ngẫm nghĩ một chút nói:

- Ta và hắn vừa không được xem là bằng hữu, cũng không tính là kẻ thù, ừ… dù sao gặp mặt cũng không tới mức sẽ đánh nhau.

Trong lòng Lâm Vũ cũng nhịn không được mà trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ đây là mối quan hệ gì?

Tuy nhiên ngẫm lại mối quan hệ giữa hắn và Sở Tiểu Hắc cũng không thể nói rõ. Ngoại trừ trước khi ly biệt, Sở Tiểu Hắc đưa hắn một quyển tâm pháp ra, những chuyện khác toàn bộ có thể nói.

Vì thế Lâm Vũ nói với Tư Đồ Đồ tiến trình gặp gỡ giữa hắn và Sở Mặc.

Hắn còn nói:

- Thật sự là trước đây tên mập mạp của Đạo Môn kia ức hiếp chúng ta, nhưng vì sao sau này chuyện lại diễn biến tới tình trạng kia…

Những điều Phục Phong biết trước kia chỉ là sơ sơ, hiện tại hắn biết được cụ thể liền hung tợn nhìn thi thể tên mập, cắn răng nói:

- Sớm biết như vậy ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho Nguyên Thần thứ hai của ngươi! Ngươi là đồ rác rưởi thành sự không đủ mà bại sự là có thừa!

- Được rồi được rồi, hắn lớn lên xấu như vậy, nhìn cũng đừng nhìn, chúng ta đi thôi.

Tư Đồ Đồ nói xong liền xoay người rời đi.

Phục Phong khẽ sửng sốt, đuổi theo:

- Đồ Đồ, ngươi nói cho ta một chút, giữa người và Sở Tiểu Hắc rốt cục có quan hệ gì.

- Không nói cho ngươi!

- Không được, ngươi không nói cho ta, ta liền đi giết hắn!

- Vậy thì đánh đi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ta cũng không phải là đối thủ của hắn.

- .....

Lâm Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn thân ảnh của hai người biến mất ở trong tầm mắt của hắn, vẻ mặt kinh ngạc, hắn rất khó tin tưởng mình lại được tự do. Cẩn thận ngẫm lại, Lâm Vũ dường như có chút hiểu rõ, Tư Đồ Đồ kia nhất định là bằng hữu của Sở đại ca, nếu không với tính tình của Phục Phong chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.

- Sở đại ca rốt cục là ai? Thật là thần bí!

Lâm Vũ lầu bầu, xoay người rời khỏi nơi này.

Bên kia.

Tư Đồ Đồ đứng ở trước mặt Phục Phong, nhìn Phục Phong, Phục Phong cũng nhìn nàng:

- Nói đi, tìm trăm phương ngàn kế để cho tiểu tử kia chạy là vì cái gì?

Tư Đồ Đồ cười cười:

- Vì cứu ngươi.

- Cứu ta?

Phục Phong không kìm nổi cười rộ lên:

- Muội muội tốt của ta, ngươi thật sự cho rằng tên Sở Tiểu Hắc kia rất lợi hại? Có thể làm gì ta sao?

Tư Đồ Đồ thở dài:

- Đó là vì ngươi không biết thân phận thật sự của hắn.

- Vậy ngươi nói cho ta biết đi!

Vẻ mặt Phục Phong không phục, nhất là tiểu muội muội lớn lên cùng mình khiến trong lòng của hắn vô cùng không thoải mái. Cái loại cảm giác này tựa như muội muội ruột của mình muốn tìm cho mình một em rể.

Trong lòng người làm ca ca nhất định là có chút không thoải mái, cảm giác muội muội sẽ bị người xấu lừa gạt.

- Tên thật của hắn là Sở Mặc.

Tư Đồ Đồ than nhẹ một tiếng, nhìn Phục Phong:

- Ngươi đã từng nghe nói về tên này chưa?

- Sở Mặc? Sao lại có chút quen quen nhỉ?

Phục Phong gãi đầu, sau đó vẻ mặt hắn đại biến:

- Ngươi nói hắn là Sở Mặc? Hắn là Sở Mặc kia?

- Đúng vậy, chính là Sở Mặc.

Tư Đồ Đồ nói.

Vẻ mặt Phục Phong vô cùng phấn kích, nhìn Tư Đồ Đồ thật lâu, rốt cục thở dài nói:

- Ngươi làm sao biết người kia?

- Ngươi còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói với ngươi, ta gặp được người kia trong Huyễn Thần Giới không? Chính là cái tên đáng ghét không có phong độ kia.

Tư Đồ Đồ nói.

- Nhớ rõ, ngươi nói chiến lực của người kia cường đại tới biến thái, hon nữa cơ duyên cùng số mệnh lại tốt tới động trời.

Phục Phong nói:

- Không phải là Sở Mặc chứ?

- Chính là hắn.

Tư Đồ Đồ nói:

- Hơn nữa hiện tại phần cơ duyên ta lấy được kia cũng là nhờ phúc của hắn. Cho dù sư phụ tới lúc này không nói cho ta, nhưng ta không phải người ngu, ta có thể cảm nhận được sư phụ có được sự quan tâm của hắn.

- Sư phụ ngươi? Ngươi nói là nữ tử thần bí ở Thiên Tầng trong Huyễn Thần Giới kia?

Trên mặt Phục Phong lộ vẻ khiếp sợ, lại bổ sung một câu:

- Chính là nữ nhân ngay cả đại lão Đế Chủ Thiên Giới cũng không phải là đối thủ của nàng?

- Đúng.

Tư Đồ Đồ gật gật đầu:

- Bên trong Huyễn Thần Giới thật ra đều là con cưng của thế gian này. Từng người đều có được thiên phú tương đối tốt. Cơ duyên và số mệnh đều không kém, nhưng có thể mạnh tới trình độ như Sở Mặc cho tới giờ vốn không có.

- Không ngờ lại là hắn.

Trên mặt Phục Phong lộ ra tươi cười chua xót;

- Xem ra, cho dù hắn không phải bằng hữu của ngươi thì ta cũng không có bất kỳ cơ hội nào. Ta chỉ là một tu sĩ bình thường của Tiên giới, ngay cả Huyễn Thần Giới cũng không thể vào thì lấy tư cách gì để tranh phong cùng loại thiên tài này?

Nhìn Phục Phong có chút mất mát, trong lòng Đồ Đồ không đành lòng, nhẹ giọng nói:

- Ngươi cũng đừng nản lòng, thật ra sư phụ nói cho ta biết, loại huyết mạch này chính là Tiên Thiên, là do tổ tiên chứ không phải tự mình quyết định. Nhưng hình dáng lớn lên thật sự như thế nào thì lại do mình.

Phục Phong cười khổ nói:

- Ngươi trưởng thành rồi. Trước kia ngươi cũng sẽ không an ủi người khác.

- Vốn chính là thế mà!

Tư Đồ Đồ nhìn Phục Phong:

- Kỳ thật như ngươi bây giờ đã được xem là thiên kiêu thật sự! Trong số các con cháu đại tộc ở Thiên giới này, ở tuổi của ngươi, hay là ở cảnh giới này, nếu nói về tâm trí và mưu kế thì ngươi có thể bỏ xa bọn họ mấy con phố đó!

- Vậy thì sao, có tác dụng gì chứ? Ngươi ta chỉ cần dốc hết sức trực tiếp có thể phá vỡ tất cả bố cục của ta!

Phục Phong cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.