71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 20: Bị tập kích




Không được, nàng nhất định phải ngăn lại.

Thiếu phụ vừa nghĩ, lại nghe thấy thanh niên đối diện nói:

- Ồ, ý của ngươi đồ trong nhẫn trữ vật đều lấy từ di tích ư?

Tên đệ tử gật đầu:

- Chẳng lẽ không đúng chắc? Sở Mặc buồn cười. Hắn đã có được thứ hắn muốn: hỗn độn huyết nguyệt, có thể giúp hắn che dấu huyết mạch và thể chất. Có thể coi là đã có thu hoạch lớn.

Nói thật, đồ trong chiếc nhẫn trữ vật này có thể tạo nên sóng gió ở Linh giới nhưng ở Tiên giới cũng chỉ là thứ tầm thường, chẳng đáng giá là bao. Sở Mặc còn không để nó trong mắt.

Sở Mặc nhìn tên đệ tử, thản nhiên nói:

- Được rồi. Ta giao cả nhẫn trữ vật cho ngươi, giờ thả ta đi được chứ? Nói xong, Sở Mặc lướt qua tên đệ tử đã dại ra, đủng đỉnh đi ra ngoài.

- Ngươi đứng lại cho ta!

Tên đệ tử hình như đột nhiên nhớ ra cái gì quát lên:

- Lập tức cởi hết đồ ra, ta nghi ngươi giấu đồ trong người.

Thiếu phụ nghe xong nhăn mặt. Vừa rồi nàng đã thấy tên kia làm hơi quá, giờ thành quá đáng lắm rồi. Cơ bản chính là ngang nhiên ức hiếp người khác.

Sở Mặc đứng đó, cảm giác được dao động cả trong tối lẫn ngoài sáng, khẽ thở dài:

- Bằng hữu, làm việc nên có mức độ. Ngươi muốn nhẫn trữ vật, ta đã cho ngươi. Dù ngươi không nhìn ra ta không thu được bảo vật trong di tích nhưng ta tin những người ở ngoài kia đều biết. Làm ta khó xử, ngươi vui lắm sao?

Không ít người thấy kính nể Sở Mặc. Họ thấy người thanh niên này chịu nhường nhịn, lui bước trước quái vật lớn như U Minh Cổ giáo nhưng vẫn khá thản nhiên, giữ thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước sau như một. Sự gan dạ sáng suốt này khiến người khác khâm phục.

Tuy nhiên, Sở Mặc càng bình tĩnh, tên đệ tử kia càng không thoảimái. Y muốn thanh niên này phải quỳ xuống khóc thét, không ngừng dập đập cầu xin y. Có khi còn tự tát mình để y được vui.

Nhưng người này lại quá bình tĩnh, khiến y thấp thỏm không yên.

- Ngươi muốn chết phải không?

Tên đệ tử U Minh Cổ giáo âm trầm nhìn Sở Mặc:

- Ngươi có biết, hiện tại, chỉ cần ta ra lệnh, ngươi vĩnh viễn không thoát khỏi địa phương này được.

- Đồ ngươi muốn, ta đã cho ngươi. Ngươi còn muốn thế nào?

Sở Mặc nhìn tên đệ tử hỏi.

- Ta muốn ngươi cởi sạch đồ, chứng minh không tư tàng gì hết.

- Đủ rồi!

Thiếu phụ tức đỏ mặt quát.

- Dừng ở đây đi, không ai được nói thêm nữa.

Thiếu phụ lại quay ra nhìn Sở Mặc nói:

- Ngươi có thể đi rồi.

Tên đệ tử kia nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng vẫn nhìn qua vẻ mặt của nam tử cao gầy. Nam tử cao gầy hơi lắc đầu. Tên đệ mới không cam lòng cười lạnh:

- Tiểu tử, coi như ngươi gặp may. Lần sau gặp, ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu.

Sở Mặc nhìn tên đệ tử thật kỹ nói:

- Ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Sau đó mỉm cười với thiếu phụ, xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối không có đại năng ẩn trong bóng tối của U Minh Cổ giáo nào ra mặt. Những người đó đã dùng thần thức quét mấy lượt trên người Sở Mặc, nhưng không thấy gì. Chỉ có tên đệ tử kia vẫn không cam tâm, vuốt chiếc nhẫn trữ vật trong tay, lẩm bẩm:

- Đúng là một tên nghèo kiết xác. Khó lắm mới có cơ hội đi vào mà chưa gì đã ra rồi, còn chẳng kiếm được gì nữa.

Thiếu phụ nhìn y, thấy thật chán ghét nhưng không nói gì, xoay người sang một bên, không muốn nhập bọn với người vô sỉ như vậy.

Sở Mặc bước đi rất nhanh. Hắn nhìn xung quanh một chút, bay về phương hướng Phật môn đánh dấu trên bản đồ.

Ta nhớ các ngươi rồi đó, U Minh Cổ giáo! Con ngươi Sở Mặcthoáng qua một tia sắc lạnh. Nếu không phải hắn đang vội tới Phật môn, chuyện này không dừng ở đây đâu.

Sở Mặc điều chỉnh tâm tình của mình khá nhanh. Đến chiều ngày hôm sau, hắn đột nhiên cảm giác có người đang đuổi theo hắn.

Cảm giác này khá mơ hồ, cứ như đang dụ cá cắn câu, nếu không trông coi để ý cẩn thận sẽ không nhìn ra được.

- Ai đang bám theo mình thế nhỉ?

Sở Mặc hơi khó hiểu, chẳng lẽ là đệ tử của U Minh Cổ giáo hay người khác vậy? Sau khi cảm nhận có người bám theo, Sở Mặc vẫn đi tiếp nhưng cẩn thận hơn rất nhiều. Trừ khi là đại sư ở lĩnh vực truy tung, chứ người thường chắc chắn khó mà lần theo hành tung của hắn.

Nhưng có vẻ đối phương khá am hiểu truy tung. Dù Sở Mặc cẩn thận thế nào, vẫn bị người kia đuổi theo vài ngày rồi.

Cứ thế, hai bên như có thỏa thuận ngầm. Sở Mặc không chủ động tìm người kia, tên kia cũng không chủ động xuất hiện.

Sau vài ngày, Sở Mặc đã cách chỗ di tích U Minh Cổ giáo phát hiện khá xa. Hắn đến một vùng đất xa lạ. Đương nhiên, Sở Mặc chẳng quen thuộc chỗ nào ở Tiên giới cả. Hắn đã đi đến đâu mà quen với không quen chứ.

Hắn vừa đi, vừa tu luyện, đồng thời không ngừng cường hóa đệ nhị Nguyên thần của mình.

Hiện tại, Sở Mặc thi thoảng có thể thôi thúc đệ nhị Nguyên thần hoạt động cách bản thể mấy trăm dặm rồi.

Nhưng đệ nhị Nguyên thần chỉ có thể xuất hiện ở chỗ tối hoặc khi về đêm. Trước hừng đông, nó bắt buộc phải trở về bản thể. Khi Sở Mặc tu luyện, dường như người đuổi theo đằng sau cũng dừng lại tu luyện.

Nhều ngày như vậy, Sở Mặc thậm chí đã quen với việc có người ở phía sau. Nhưng hắn chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.

Đêm hôm nay, Sở Mặc khống chế xuất ra đệ nhị Nguyên thần, cho nó đi ngao du ở chỗ khác. Đúng lúc này, đột nhiên có một luồng khí lạnh băng từ trên trời giáng xuống.

Luồng khí như một thanh kiếm sắc bén, chém thẳng đến đệ nhị Nguyên thần của Sở Mặc.

Đệ nhị Nguyên thần của Sở Mặc cũng cảm thấy được sự đau đớn. Đối phương hùng mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn. Sở Mặc không chế đệ nhị Nguyên thần tránh bên này, tránh bên kia. Nhưng luồng khí, ý niệm kia vẫn cứ bám riết nó không tha.

Sau đó, có một người bước ra từ bóng tối. Con ngươi y lóe sáng, nhìn chăm chú vào đệ nhị Nguyên thần của Sở Mặc.

- Đệ nhị Nguyên thần của ngươi khá tốt. Tu sĩ Luyện thần kỳ bình thường tuyệt đối không đạt được trình độ như thế này.

Sở Mặc nhìn người xa lạ trước mắt, nhíu mày nói:

- Ngươi là ai? Tại sao lại đi theo ta mấy ngày qua?

- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng, ngươi là ai?

Giọng người đến hơi hờ hững.

- Ta chỉ là một tu sĩ Tiên giới bình thường.

Sở Mặc nhìn người kia nói tiếp:

- Hơn nữa, hình như chúng ta chẳng có thù oán gì thì phải?

- Đúng là chúng ta không có thù oán nhưng ngươi chưa chắc đã là một tu sĩ Tiên giới bình thường.

Người này nhìn Sở Mặc nói:

- Tuy ta không biết ngươi làm bằng cách nào nhưng ta có thể khẳng định, trên người ngươi có một không gian trữ vật khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.