7 Ngày Ân Ái

Chương 106: Đợi em , vì em yêu anh ! (5)




Tôi tin rằng tình yêu có thể vượt qua mọi khó khăn thử thách; chỉ là, sau thử thách này còn có những thử thách lớn hơn.

Nhưng lúc này tôi vẫn luôn tin tưởng…

Sau khi vào năm thứ ba, có vẻ như tất cả mọi người đều trở nên bận rộn.

Tôi bận rộn với việc học, Hướng Huy, Chim To, bọn họ đều là sinh viên năm thứ tư nên đã bắt đầu vội vàng đi tìm đơn vị thực tập.

Tranh thủ những lúc rảnh rỗi, chỉ có riêng hai người chúng tôi cùng lựa chọn cuộc sống, lập kế hoạch sau này, ước mơ cho tương lai.

Trong khoản sắp xếp cuộc sống này, Hướng Huy so với tôi suy nghĩ rất chu đáo.

Anh vẫn thường dịu dàng cười với tôi nói, “Chờ anh làm việc được một năm, em cũng tốt nghiệp, đến lúc đó, anh đến trường đón em, sau đó chúng ta đi khắp nơi chúc mừng.”.

Tôi không nhịn được bật cười.

Anh lại nói tiếp: “Sau đó anh sẽ cầu hôn em, anh không chờ được khi nghĩ đến em làm cô dâu.”.

Mặt tôi ửng hồng, lấy tay che lỗ tai, anh nhẹ nhàng tách tay tôi ra, dịu dàng nói, “Anh vẫn đang nghĩ cách tốt nhất để cầu hôn.”.

Tôi bị anh khơi dậy lòng hiếu kì nhưng có điều tôi rất ngại khi hỏi về chuyện này.

Trong mắt anh như hiểu rõ mọi thứ, buồn cười cốc vào trán tôi, nói say sưa, “Hoa và Champagne tất nhiên không thể thiếu, nhưng anh phải thêm một thứ nữa”.

“Là cái gì?” Tôi vẫn nhịn không được hỏi.

“Hay chúng ta luyện tập trước một chút?” Anh nháy mắt tinh nghịch.

Tôi cười khiêu khích, “Được, vậy anh lấy nhẫn ra đây, em lập tức đồng ý.”.

Ánh mắt anh nhìn tôi không chớp, giọng nói trầm ấm như có ma lực thu hút tôi, “Nhắm mắt lại.”.

Tôi theo lời anh, chậm rãi khép hai mắt lại.

Chỉ sau vài giây, tiếng nói của anh lần nữa xuất hiện bên tai tôi, “Em yêu, bây giờ có thể mở mắt ra rồi.”

Tôi từ từ mở mắt , trước mắt không có gì khác lạ, tôi liếc nhìn Hướng Huy thấy anh cười giảo hoạt, bỗng nhiên đưa tay lên miệng huýt một tiếng.

“Ăng ẳng.” con chó nhỏ Toa Toa chạy đến, mừng rỡ kêu lên.

Qua nhiều ngày cùng chung sống, tâm lý e ngại của tôi với con chó nhỏ đã hòa dịu đi rất nhiều, từ đầu không dám đưa tay ra vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, nhưng bây giờ thậm chí có lúc còn cùng Hướng Huy giúp nó tắm rửa. Mà thấy cách thức biểu hiện sự thân mật của nó không gì hơn là liếm láp bàn chân và lòng bàn tay gây cảm giác ngưa ngứa, tôi thường không nhịn được cười đến cuộn tròn thành quả bóng.

Trên cổ Toa Toa treo một chiếc giỏ trúc nhỏ được thiết kế tinh tế, nó hấp tấp chạy đến trước mặt tôi, duỗi cao cổ.

Hướng Huy lấy từ trong chiếc giỏ ra một vật, khóa chặt tôi trong ánh mắt sâu thẳm của anh, cầm tay tôi lên, từ từ quỳ một gối, chậm rãi, chân thành nói: “Diệp Tử, lấy anh nhé?”.

Tim tôi bất chợt nhảy lên, giây phút này có thể nghe rõ giọng nói trầm ấm cùng âm thanh tiếng tim đập mạnh mẽ nhịp nhàng của anh.

Tôi chỉ nghĩ anh đang nói đùa, không nghĩ đến anh đang thật sự nghiêm túc.

Trước giờ chưa có ai nói cho tôi biết tình huống này phải đối phó ra sao, tôi từ trước đã làm đủ loại biểu hiện kiêu ngạo nhưng lúc này mà nói tôi có làm gì cùng lắm chỉ là hổ giấy.

Tôi rút tay, vuốt vuốt tóc mai để giảm bớt tâm trạng căng thẳng.

Hướng Huy hình như so với tôi còn căng thẳng hơn, đầu tiên anh trút biểu hiện tức giận như phải uống một ngụm nước lớn, sau đó dùng ánh mắt đầy phức tạp chình chòng chọc tôi, như sợ sẽ làm lỡ mất bất cứ động tác và biểu hiện nào của tôi.

Tôi đã từng nhận được một chiếc nhẫn bạc anh trao trên tàu, lúc đó cũng nửa đùa nửa thật bắt anh tương lai phải mang kim cương tới đổi, một câu nói đùa lúc trước bây giờ đã thành hiện thực, ngược lại làm tôi lùi bước.

“Diệp Tử, em không tin anh sao?” Hướng Huy thất vọng nói.

Tôi ấp úng vòng vo, “Hướng Huy, em còn chưa sẵn sàng.”.

Sau đó một không gian yên lặng.

Thật lâu sau, âm thanh dịu dàng lẫn nữa vang lên, “Diệp Tử, nếu em không đồng ý anh, e rằng về sau anh sẽ có chứng sợ cầu hôn.”.

Một tiếng cười nghẹn tràn ra từ ũi.

Tôi quay đầu đối diện ánh nhìn trong suốt của anh, anh xoa đầu tôi, cười rạng rỡ.

Đã sớm quyết tâm bên nhau trọn đời, tôi còn sợ cái gì. Tôi đưa tay ra lấy chiếc nhẫn, xoay xoay ngắm nghía trên đầu ngón tay.

Ánh mắt anh càng thêm sâu, nhanh chóng nắm bàn tay tôi, nửa như cưỡng ép nửa như lừa đem chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út của tôi.

“Không có cái này của anh, làm thế nào ép buộc người ta đây.” Tôi hung dữ liếc nhìn anh, cực kì bất mãn, tôi không phải còn đang suy nghĩ sao.

Ánh cười tràn đầy trong mắt anh, là đắc ý vì thực hiện được âm mưu.

Tôi giơ tay lên, cẩn thận đánh giá, cố ý chọc giận Hướng Huy: “Không được, kim cương quá nhỏ.”.

Hướng Huy liếc mắt lườm tôi, nhanh chóng trả lời, “Lúc cầu hôn chính thức sẽ đổi nhẫn lớn hơn, còn bây giờ thì đây là trong phạm vi khả năng tối đa của anh.”.

Tôi cười vô cảm, đung đưa hai chân, “Anh đã nghe qua tam tòng tứ đức thời đại mới chưa đấy?”.

Anh cho một tay vào túi quần, một tay khinh khỉnh véo mũi tôi, “Ha, anh không biết, em nói anh nghe đi.”.

Tôi lấy lại bình tĩnh, bỡn cợt cười nói, “Anh nghe kỹ này.”. Tôi nói chậm lại, dường như nhấn mạnh từng chữ từng chữ, “Tam tòng tứ đức thời đại mới chính là, vợ ra cửa phải theo, vợ ra mệnh lệnh phải phục tùng, vợ sai bảo phải làm một cách mù quáng, vợ trang điểm phải biết chờ đợi, sinh nhật vợ phải nhớ rõ, vợ muốn tiêu tiền phải chi ra, vợ trách mắng phải nhẫn nhịn.” Tôi nói xong một hơi, thở gấp, còn nói thêm: “Nếu anh có thể làm được, em mới đồng ý lời cầu hôn.”.

Anh cúi đầu im lặng không nói.

Tôi vô thức vuốt ve chiếc gối ôm trên sofa, nhìn mông lung.

Ánh mắt anh dường như giằng co trên người tôi, lại như đang nhìn chỗ khác, rồi mắt to mắt bé quay nhìn tôi, đôi môi dần hiện lên nụ cười, bất ngờ hạ một nụ hôn nóng bỏng lên môi tôi, khi tôi thất điên bát đảo, choáng váng đến mơ hồ mới thỏa mãn dời môi, “Anh chắc chắn sẽ nghe theo lời bà xã, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải trở thành vợ của anh.”.

“Đừng có mặc cả.” Tôi hờn dỗi đẩy mặt anh ra. Miệng tuy là đang mắng anh, nhưng trong lòng lại thấy mừng như điên.

Giọng nói anh thong thả truyền tới, đôi mắt sáng chói tựa như chân trời ban mai, “Nghĩ đi nghĩ lại, sau này mỗi ngày đều có người nấu cơm cho em ăn, còn không phải quá hời sao. Nếu buổi tối nói phải làm tăng ca, còn có người đón em, nhân tiện phục vụ bữa ăn khuya.”. Anh nắm chặt tay tôi, gửi tặng tôi nụ cười rực rỡ, mang theo nhiều mê hoặc, “Hơn nữa mỗi ngày còn có nhiều biến động phong phú.”.

Tôi nuốt nước miếng, đúng thực dùng những lời này dụ dỗ tôi mà.

Gương mặt anh cười tự nhiên ngừng lại, tôi không thể cưỡng lại cám dỗ đó, mặt thoáng ứng đỏ, hạ thấp mắt nói nhỏ, “Vậy được rồi.”. Nghĩ đến lúc tốt nghiệp có người chờ kết hôn với tôi, dường như sự lựa chọn này không hề sai.

Hướng Huy giả bộ ngoáy lỗ tai, “Quá nhỏ, không nghe rõ.”.

“Không nói nữa.” Kẽ răng gằn từng chữ, tôi chán nản tựa lên thành sô pha, không dễ dàng gì mới lấy hết dũng khí để nói ra, vậy mà lại bị anh xem nhẹ thổi bay bỏ qua.

Hướng Huy nhìn tôi cười xấu xa, đến gần nhéo mũi tôi, sau đó tay mân mê đến tai tôi, thong thả cúi đâu, hơi ấm quen thuộc bao trùm tôi, tôi tức anh không đứng đắn, quay mặt đi, nhưng nụ hôn dịu dàng lại lướt qua đặt bên má.

Hướng Huy không nóng không vội nắm tay tôi, dùng ánh mắt ra hiệu. “Đeo nhẫn của anh rồi, em muốn chạy cũng không bao giờ thoát.”

Tôi cười không ra tiếng, anh đừng tự cho như vậy là đúng, bá đạo không cho người khác hỏi, đúng là chỉ có anh, độc nhất vô nhị là anh, từ từ đi sâu vào trái tim tôi, ở lại mãi trong trái tim tôi, dù trái đất có chuyển động mọi lúc, vẫn mãi không rời đi.

Tôi cười yếu ớt xoa lồng ngực anh, thì thầm. “Đeo trên tay rồi cả cuộc đời nay em sẽ không gỡ xuống.”

Anh vòng tay gắt gao ôm chặt tôi vào ngực, gần như khiến tôi không thở được.

Anh cứ vậy ôm tôi, cũng không biết trải qua bao lâu, một điệu nhạc du dương vang lên, lúc này Hướng Huy mới buông tôi ra, nhận điện thoại di động.

Ngay lúc đó, giai điệu nhạc chuông điện thoại riêng của Hướng Huy vang lên, màn hình tự động hiện lên đoạn nhạc điệp khúc. Nhạc chuông điện thoại của Hướng Huy là tôi phải chọn mất hai giờ, lại mất gần một giờ chọn đoạn âm lượng phù hợp từ bài hát “Ánh mắt của em”, bởi vì thích, hơn nữa nó là có ý nghĩa đặc biệt với tôi và Hướng Huy, cho nên tôi không cho anh đổi đi.

Hướng Huy nói nhỏ vài câu, hầu hết thời gian lắng nghe nghiêm túc, dù vậy lúc mở miệng nói, giọng cũng áp rất thấp, tôi chỉ thấy sắc mặt anh thay đổi, thỉnh thoảng nhíu mày, ngón tay vô thức gõ lên máy tính để bàn, dường như đang gặp vấn đề cực kỳ đau đầu.

Khi anh cúp điện thoại, tinh thần vẫn không yên, nói chuyện với tôi, ánh mắt mơ hồ nhìn đi nơi này.

Tôi vu vơ hỏi: “Có tâm sự gì à?”.

Anh miễn cưỡng cười, “Vài việc nhỏ thôi.”.

Anh đã nói như vậy, tôi cũng không hỏi lại.

Tôi bỗng nhiên ngượng ngùng kéo vạt áo, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, cố nói nhỏ chỉ để hai người nghe thấy, “Hướng Huy… tháng sau… kì lễ Quốc Khánh… anh cùng em về nhà…”. Nói xong, hít một hơi thật sâu.

Một lúc sau anh mới phản ứng kịp: “Em vừa nói gì?”.

Tôi thật không hiểu thực sự anh không nghe rõ hay giả vờ không hiểu, hay là tinh thần hốt hoảng căn bản không nghe thấy, tôi cảm thấy không vui ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh.

Hướng Huy cười khẽ, thì thầm nhỏ nhẹ, “Diệp Tử, cuối cùng em cũng nguyện ý đưa anh về.”.

Tôi lại ngại ngùng gục đầu xuống, đã quen Hướng Huy gần ba năm, ba mẹ vẫn không biết rõ sự tồn tại của anh, mỗi lần nghe mẹ lải nhải bên tai Lâm Sâm tốt thế này, tôi vẫn không nhịn được muốn đứng lên phản bác lại bà, nhưng mỗi lần như vậy vẫn cố nuốt lời muốn nói vào bụng.

Vì việc này, Hướng Huy không ít lần trách tôi, nói rằng tôi không coi trọng anh, không dẫn anh đến gặp gia đình tuyên bố rõ ràng là không cần mất công mất sức tìm dịp đá anh, lại nói tôi không cho anh cơ hội biển hiện trước mặt cha mẹ, tóm lại chuyện đó làm anh rất khó chịu.

Chúng tôi đã đồng ý, bởi vì về phía ba mẹ tôi vốn là giọt sương trước miệng gió, để họ chuẩn bị tâm lý, suy xét lúc đó có đưa về thêm một người cũng không khiến họ sợ hãi. Sau đó chúng tôi lại cùng nhau đến siêu thị mua quà, đương nhiên, tôi khẳng định đủ khả năng lo liệu.

Mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa, ngay đến lời muốn nói, và ứng phó thế nào với các câu hỏi xảo quyệt tai quái đều được chúng tôi nghĩ trước, chỉ có điều, tôi trăm vạn lần không nghĩ đến, chuyện diễn biến tiếp theo lại ngoài dự đoán của mọi người.

Nếu như tôi sớm phát hiện ra tâm trạng khác thường của Hướng Huy, nếu như tôi truy hỏi cặn kẽ về cuộc gọi của mẹ anh, nếu như… có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng trên đời này không có loại thuốc nào là hối tiếc.

Cuộc đời này, đã thay đổi kể từ ngày hôm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.