5 Lần!!!

Chương 7: Ngày Tốt Lành Giá Rẻ




Màn hình lại được chỉnh về chế độ giám sát chín ô, sau đó lại phóng to cảnh quay một nhà vệ sinh khác.

Cũng giống như Triệu Giai Âm, vợ Sử Vinh Quốc cũng đang làm gì đó trong cái tủ dưới bồn rửa tay, nhưng loay hoay mất một lúc lâu, bà ta thở hổn hển, nhìn về cái thứ bên trong tủ bằng ánh mắt khó xử.

Cửa nhà vệ sinh bị mở ra, Sử Vinh Quốc bước vào trong, sau đó lại vội vàng đóng cửa lại, rống lên một cách giận dữ: “Bà đang làm gì vậy?”

“Không phải ông bảo là phải trộn thuốc sát trùng với thuốc trừ sâu sao? Ba người họ còn đang túc trực ở phòng khách, ông kêu tôi làm sao đem thứ này vào trong nhà bếp được chứ?”

Sử Vinh Quốc lên tiếng mắng: “Trong nhà bếp không có nước rửa chén sao?”

Lúc này bà ta mới sực tỉnh, lồm cồm bò dậy.

Sử Vinh Quốc còn ghét bỏ lên tiếng mắng chửi thêm vài câu.

Màn hình lại được chỉnh về chế độ giám sát chín ô, sau đó lại phóng to cảnh quay trong một căn phòng ngủ.

Sử Phi Phi ngồi trên giường, hai tay ôm lấy chăn, ánh mắt trống rỗng, trông như một người mất hồn đang nhìn chằm chằm về phía trước. Lúc này trong màn hình bỗng vang lên những tiếng động khe khẽ. Sử Phi Phi từ từ quay đầu lại, trừng to mắt, miệng há to nhưng lại không thể phát ra tiếng gì cả. Cô ta từ từ lùi về phía sau, từ trên giường ngã xuống đất, vẻ mặt như muốn khóc. Cô ta đưa tay che miệng, cả người run lẩy bẩy. Mất một lúc lâu sau, Sử Phi Phi mới từ từ bò dậy, sau đó lại đưa mắt nhìn về cái chỗ lúc nãy vừa nhìn xong.

Chỗ đó có một cái cửa sổ. Ở phía ngoài cửa sổ có một cô gái trẻ đang bắt lấy con mèo đen kia, dùng tay bứt từng đám lông và da thịt của con mèo kia xuống. Lông trên người con mèo đen kia đã chẳng còn lại bao nhiêu nữa rồi. Nó không hề nhúc nhích gì cả, chỉ khẽ nghiêng đầu, giống như đang nhìn Sử Phi Phi vậy.

Lúc này, cô gái kia bỗng quay đầu lại nhìn về phía Sử Phi Phi, trên mặt nở một nụ cười tươi. Sau đó cô ta cầm chặt đầu của con mèo đen kia rồi dùng lực vặn như vặn nắp chai vậy, đầu con mèo đen bị vặn gãy!

Sử Phi Phi há hốc mồm, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ. Hai mắt trợn ngược, cô ta xỉu ngay tại chỗ.

Cô gái ở bên ngoài cửa sổ và con mèo đen bị vặn gãy cổ đó đồng loạt nhìn về trong phòng, sau đó dần dần biến mất dưới ánh nắng mặt trời.

Sử Phi Phi hôn mê không lâu lắm. Vài phút sau thì cô ta tỉnh lại, lồm cồm bò dậy từ trên đất, sau đó như chợt nghĩ ra gì đó, cô ta sợ hãi từ từ quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Phía ngoài cửa sổ không có gì cả. Cơ thể Sử Phi Phi vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi. Cô ta ngồi bên giường, thở hổn hển, nước mắt lăn dài trên má, khóc trong thầm lặng.

Một lúc sau, Sử Phi Phi đưa tay lau sạch nước mắt, trên người vẫn còn đang mặc một chiếc áo ngủ có chút mỏng, cô ta bước ra khỏi phòng ngủ.

Màn hình lại được chuyển về chế độ giám sát chín ô.

Triệu Giai Âm bước ra từ nhà vệ sinh rồi tiến vào trong nhà bếp. Lúc đi ngang qua phòng khách còn lên tiếng chào hỏi ba người Thanh Diệp. Vợ chồng Sử Vinh Quốc cũng đi ra, Sử Vinh Quốc ngồi trên ghế sofa, lên tiếng tán dóc với đám người Thanh Diệp, còn vợ ông ta thì đi vào nhà bếp, không cho Triệu Giai Âm một vẻ mặt tốt, nhưng vẫn luôn nói gì đó.

Âm thanh lúc này của đoạn video là âm thanh trong phòng khách.

Sau khi Sử Phi Phi bước ra khỏi phòng, ló đầu nhìn về phía phòng khách, sau đó còn nháy mắt, ra hiệu với ba người Thanh Diệp.

Ngô Linh đứng dậy và nói: “Tôi muốn đi vệ sinh một lát.”

Sau khi nghe xong lời này, Sử Vinh Quốc trông khá căng thẳng, ông ta làm bộ như không có chuyện gì cả, nhưng chốc chốc lại đưa mắt liếc nhìn Ngô Linh.

Ngô Linh đi lại gần Sử Phi Phi, sau đó đi theo cô ta về phòng.

Lúc này màn hình hiện lên hình ảnh phòng ngủ của Sử Phi Phi.

Sử Phi Phi nắm chặt tay của Ngô Linh: “Em... Em có chuyện muốn nói. Em sẽ nói hết mọi chuyện cho chị nghe, chị nhất định phải cứu em.”

Ngô Linh không có lên tiếng đồng ý hay từ chối, chỉ nói tiếp: “Cô nói đi.”

“Lúc trước em cũng đã từng nói qua rồi, đều là do mẹ em gây ra cả, tất cả những chuyện này đều là do mẹ em gây ra. Lúc mới đầu em không biết, bà ấy không nói gì với em. Lúc giết Sử Khắc Nam, bà ấy cũng không có nói cho em biết, chỉ bảo em đừng lo lắng nữa. Sau đó... Sau đó khi đến cục dân chính, làm thủ tục nhận nuôi cho đứa con rơi kia, cũng chính là con của cha em và Lý Nhược Cầm, em có nhìn thấy con mèo đen kia. Em không biết... Lúc đó em hoàn toàn không hay biết gì về chuyện cha em bị con mèo đen kia ám cả, bình thường em đều ở kí túc xá của trường, cũng không trò chuyện nhiều với hai người họ... Lúc mẹ em nhìn thấy con mèo đen kia thì có dặn em phải giả bộ sợ hãi, ngoài ra bà ấy còn nói rất nhiều những cái khác để hù doạ đứa con rơi kia. Lúc ấy cha em đi tìm những nhân viên ở cục dân chính đến để đuổi con mèo kia đi nên không có mặt vào lúc đó. Ông bà nội em cũng không biết mẹ em đang muốn làm gì nữa. Em chỉ đành nghe theo lời dặn của mẹ, sau đó... Phản ứng của cha em rất dữ dội... Mãi cho đến khi tới nhà hàng, lúc đang ăn cơm thì trong nhà vệ sinh vang lên tiếng động gì đó rất lớn. Mẹ em có đến nhà vệ sinh để xem thử. Bà ấy đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nói gì đó nhưng không có vào trong, bà ấy còn kêu mọi người đừng có lo lắng quá. Mẹ em chắc chắn đã tính toán hết từ trước rồi.” Sử Phi Phi nói liền một hơi, chốc chốc lại khẽ nuốt nước bọt, giọng cô ta dần dần trở nên khàn đặc.

“Em không hay biết gì về chuyện của đứa con rơi kia. Nhưng em biết chuyện của Mã Linh Lan! Cô ta cố tình khoe những món đồ mà cha em mua cho cô ta trước mặt em, ngay từ đầu thì cô ta đã không sợ sẽ bị người khác phát hiện. Em đã biết chuyện này từ sớm rồi, em cũng đã đem chuyện này kể cho mẹ em nghe. Sau đó mẹ em cũng không làm gì cô ta cả. Đợi đến khi cha em làm lớn chuyện, còn mời một vị cao nhân gì đó đến làm phép, lúc đó em mới hay biết chuyện này và cũng đã bắt đầu nghi ngờ mẹ... Em có hỏi bà ấy, bà ấy cũng đã kể hết cho em nghe. Chuyện mà đêm hôm đó em nhìn thấy mèo trong phòng ngủ cũng là giả, là vở kịch do em và mẹ em dựng lên, tiếng mèo kêu được ghi âm từ trước rồi phát lại, con mèo kia cũng được mua từ tiệm thú nuôi. Nó bị cho uống thuốc an thần rồi ngủ suốt như vậy, đến buổi tối mới thả nó ra. Mẹ em cũng đã nói với em, sau khi xong chuyện này thì sẽ giết luôn Mã Linh Lan. Em liền cứ đợi...”

Sử Phi Phi nói đến đây, cả người cô ta lại bắt đầu run rẩy: “Hôm đó em... Hôm đó lúc đang đi trên cầu thang, ban đầu em vốn không nhìn thấy con mèo đen nào cả. Mã Linh Lan lại bắt đầu khoe của, lúc đó em rất tức giận, bèn đưa tay đẩy cô ta xuống lầu. Em vốn không muốn giết cô ta đâu, nhưng khi cô ta lăn xuống cầu thang, vừa đúng... Sau đó em mới nhìn thấy. Em nhìn thấy cổ cô ta bị té gãy, sau đó lại nhìn thấy con mèo đen kia. Con mèo đen kia đang đứng ở phía ngoài cửa sổ trên cầu thang, em cũng không biết nó làm sao có thể leo lên đó được nữa, nó đứng im ở đấy, cúi đầu nhìn về phía cái xác của Mã Linh Lan, sau đó lại đưa mắt nhìn chằm chằm em...”

Sử Phi Phi vẫn còn đang nắm lấy tay của Ngô Linh, cả người ngã quỵ xuống đất: “Nó đang cười đểu em, nó đang đợi xem cái kết bi thảm của em... Nó đã biết em sẽ bị Mã Linh Lan ám từ lâu rồi... Em sẽ bị Mã Linh Lan giết chết mất!” Sử Phi Phi khẽ ngẩng đầu nhìn Ngô Linh: “Chị cứu em với! Chị nhất định phải cứu em!”

“Lúc cô đẩy Mã Linh Lan xuống lầu thì cô có cảm giác gì không?” Giọng điệu của Ngô Linh rất bình tĩnh.

“Cái gì cơ?” Rõ ràng Sử Phi Phi không ngờ rằng Ngô Linh sẽ hỏi đến vấn đề này.

“Cô cũng đã nhịn cô Mã Linh Lan lâu lắm rồi, vả lại Triệu Giai Âm cũng đã hứa với cô sẽ trừ khử cô Mã Linh Lan. Tại sao cô còn phải ra tay giết cô ấy? Nguyên nhân chỉ là do nhất thời nóng giận thôi sao?”

Nét mặt Sử Phi Phi ngơ ngác, một lúc lâu sau cô ta mới lên tiếng trả lời: “Em cũng không biết nữa. Chỉ là...” Ánh mắt cô ta sáng rực: “Có một cảm giác gì đó rất kì lạ. Tâm trí giống như đang bị ai đó điều khiển vậy, em...”

Ngô Linh chen ngang lời của Sử Phi Phi: “Cô Sử, nếu như cô không chịu thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Vậy thì giữa chúng ta không còn gì để nói nữa.”

Sau khi nghe xong lời này của Ngô Linh, Sử Phi Phi rất hồi hộp, cô ta nói tiếp: “Em thật sự không có cảm giác gì cả, chỉ là nhất thời nóng giận, đưa tay đẩy Mã Linh Lan. Em không ngờ rằng cô ta sẽ té gãy cổ và chết ngay tại chỗ. Con mèo kia, nhất định là do con mèo đen đã làm gì đó! Em cũng chỉ đẩy nhẹ cô ta, không có dùng sức gì cả. Lúc ở sở cảnh sát... Lúc ở sở cảnh sát, con mèo đen kia lại xuất hiện! Nó cứ nhìn em chằm chằm, như đang khiêu khích em, cười đểu em... Nó nhìn thấy hồn ma của Mã Linh Lan... Nó chắc chắn đã nhìn thấy được hồn ma của Mã Linh Lan...”

Sử Phi Phi càng nói càng nhỏ tiếng, trông giống như đang thì thầm gì đó vậy.

Ngô Linh cảm thấy khó hiểu: “Lúc cô tấn công cô Mã Linh Lan không hề có cảm giác gì sao?”

Sử Phi Phi không dám nói dối nữa: “Không có.”

Ngô Linh trầm tư suy nghĩ gì đó.

Còn Sử Phi Phi thì giống như một người phạm nhân đang đợi toà tuyên án, đưa mắt nhìn về phía Ngô Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.