5 Lần!!!

Chương 40: Mục Tiêu Tiếp Theo Biệt Thự!




“Mỗi lần anh đi làm, nó đều tới quấy rối anh sao?”

“Vâng, mỗi lần đều... tôi có thử quan sát xung quanh, nhưng ở chỗ đông người chen chúc qua lại, tôi có cúi đầu cũng chỉ nhìn thấy được ngực của tôi cùng lưng của người khác, về căn bản không nhìn thấy trên mặt đất có cái gì. Tôi nhìn xung quanh cũng không thấy ai ngồi xổm xuống. Quan trọng nhất chính là... cái tay sẽ biến mất... Khi tôi đưa tay nắm lấy, nó sẽ biến mất. Chuyện này rất không bình thường đúng không?”

“Anh có thể cảm giác được cái tay kia là của phụ nữ hay đàn ông không?”

“Hả? Đương nhiên là nữ! Sao có thể là đàn ông được. Ngón tay rất nhỏ, hẳn là một con ma nữ, hơ hơ hơ...”

“Anh Lữ, anh có phải còn điều gì che giấu chúng tôi không?”

“Không, tuyệt đối không! Tôi... tôi đã nói chuyện này với vợ tôi, cô ấy còn hoài nghi có phải tôi mắc chứng vọng tưởng không nữa, cô ấy cảm thấy người như tôi, làm sao có thể có phụ nữ tới quấy rối được? Nhưng, tôi thật sự bị sờ soạng...”

“Xúc cảm thì sao?”

“Hả?”

“Anh có tiếp xúc da thịt với cái tay đó không?”

“À... Tôi không có chú ý đến… Có lẽ là rất bình thường? Không có cảm giác gì đặc biệt cả. Chính là tay của phụ nữ bình thường thôi.”

“Ừm. Có thể hỏi một chút là trước khi những chuyện này xảy ra, anh có gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”

“Chuyện đặc biệt gì?”

“Phải chăng có người quen biết qua đời? Hay là đi qua những phần mộ có âm khí nặng? Hoặc là tiếp xúc qua loại đạo cụ tà ác có thể nguyền rủa?”

“Không có! Thật sự không có! Tôi là dân đi làm, bình thường cũng không đi tới hay đụng tới những thứ này!”

“Lại hỏi một câu nữa, về thời gian tan tầm của anh, tuyến đường tàu điện ngầm và vị trí toa tàu.”

“Tôi đi làm vào tám giờ sáng, đi tuyến số bốn rồi chuyển sang tuyến số chín, tan tầm vào khoảng 5 giờ chiều, đi đến tàu điện ngầm hẳn là năm giờ rưỡi. Toa tàu... À, cái này thì không thể xác định được, tôi thấy chỗ nào xếp hàng ít người thì từ chỗ đó lên tàu, nếu hôm nào tôi dậy sớm, đến tàu điện ngầm sớm, thì ngồi ở đầu. À... Lúc đụng phải con ma nữ đó, thì dường như không có ngồi ở đầu xe.”

“Được rồi. Không biết anh có đồng ý phối hợp hành động của chúng tôi hay không?”

“Hành động gì?”

“Chính là để chúng tôi cùng đi với anh đến tàu điện ngầm vào giờ cao điểm.”

“Các anh muốn đến hiện trường bắt... Nhiều người như vậy, loại chuyện này không phải nên tìm chỗ ít người hoặc là nơi không có người để thực hiện sao?”

“Chúng tôi trước tiên muốn xác định nó là cái gì đã. Qua những lời anh nói, thì trước mắt chúng tôi còn rất khó phán đoán nó là cái gì.”

“Điều này... tôi... các anh không còn biện pháp nào khác sao? Tôi không muốn lại đụng phải con ma nữ đó...”

“Nếu đã như vậy, phòng nghiên cứu chúng tôi có bán bùa hộ thân, có lẽ sẽ có tác dụng nhất định.”

“Ồ. Hay là dùng bùa đi.”

“Được thôi.”

...

“Vậy thì, chúng tôi sẽ dùng phương pháp khác để tiến hành điều tra. Hiệu quả có thể sẽ không tốt lắm.”

“Không sao, không sao cả. Chỉ cần con ma nữ đó không đến quấy rối tôi là được rồi.”

“Anh Lữ, đi thong thả.”

“Được rồi, không cần tiễn.”

...

“Sếp, tôi nói này, hai người kia đều có chút kì lạ sao ấy.”

“Ừm. Trước tiên cứ nhìn xem đã.”

“Ồ... này, Nam Cung, cậu có thể đặt sai tên rồi đấy. Cái này có lẽ không phải tên biến thái, mà là ả biến thái đó!”

Cộc cộc cộc...

Ngày 13 tháng 4 năm 2014, điều tra video của camera giám sát trên tàu điện ngầm, tìm tới đoạn video lúc người ủy thác xuất hiện, không tìm được vật thể khác thường. File video 08120140413.wav.

Video góc trên bên phải biểu hiện thời gian ngày tháng cùng số toa tàu theo thứ tự là 8 giờ 11 phút ngày 9 tháng 4 năm 2014, 4035. Trong video hiển thị cảnh đám người chen chúc nhau trong toa xe, vẫn có người bị đánh dấu bằng vòng tròn đỏ, là một người đàn ông trưởng thành đang chen lẫn trong đám người, cơ hồ anh ta không thể động đậy được. Nét mặt của anh ta có chút kỳ lạ, dường như là muốn cúi đầu, nhưng bởi vì bị đám người kẹp lấy, nên ngay cả lúc thực hiện động tác này cũng rất phí sức, cuối cùng chỉ đành từ bỏ. Nét mặt của anh ta dần dần trở nên càng thêm kỳ lạ, cau chặt mày, con mắt nhìn lên trên, bả vai nhẹ nhàng động đậy. Lúc người xung quanh nhìn qua thì động tác của anh ta lập tức dừng lại, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ. Khi tầm mắt xung quanh của mọi người dời đi thì bờ vai của anh ta lại nhúc nhích, sau đó biểu tình kia chỉ có thể dùng từ tế nhị để hình dung. Anh ta mờ mịt cúi đầu lần nữa, nhưng vẫn là tốn công vô ích. Sau khi đến trạm, anh ta bị biển người đẩy xuống xe, ôm theo chiếc cặp chứa công văn chắn ở trước bụng, còng lưng đi ra ngoài.

Màn hình thay đổi, video góc trên bên phải biểu hiện thời gian ngày tháng cùng số toa biến thành năm 8 giờ 22 phút ngày 10 tháng 4 năm 2014, 9153. Chen chúc bên trong biển người, lại là người đàn ông bị đánh dấu kia. Lần này động tác ở bả vai anh ta có chút lớn, đụng phải người bên cạnh thì áy náy nói xin lỗi liên tục. Trong hai trạm đường tiếp theo, toàn bộ lộ trình anh ta đều cúi đầu, thân thể thẳng tắp, đứng cứng ngắc tựa như khúc gỗ. Nhân lúc dòng người chuyển động lên xuống xe, thì anh ta vội vàng đi theo đám người tới một khoang xe khác.

Màn hình lại lần nữa thay đổi, là thời gian tiếp theo của video trước, số toa xe đổi thành 9154. Người đàn ông đứng ở vị trí gần một người tàn tật đang ngồi xe lăn, sau khi nói xin lỗi với những người xung quanh đang cau mày xong thì anh ta thở ra một hơi. Chỉ chốc lát sau, biểu cảm đang nghi ngờ suy nghĩ của anh ta liền biến thành khẩn trương, lúc cúi đầu thì tàu điện ngầm đã đến trạm tiếp theo, những người bên cạnh đi ra gạt anh ta qua một bên. Anh ta vội vàng đứng vững lại chờ hành khách xung quanh không còn chuyển động nữa thì anh ta lại một lần nữa cúi đầu xuống, biểu cảm trên khuôn mặt kia lại biến thành vẻ nghi hoặc.

Video dừng ở đây.

Ngày 13 tháng 4 năm 2014, liên hệ Hà Tĩnh Bình. File ghi âm điện thoại 201404131935.mp3.

“Xin chào, cô Hà.”

“Anh là...”

“Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.”

“À... Có chuyện gì không? Chẳng lẽ là các anh muốn làm điều tra phản hồi từ khách hàng?”

“Không phải. Chúng tôi đã nhận được một ủy thác tương tự như của cô, cho nên gọi điện thoại tới là muốn xác nhận một số chuyện với cô.”

“Tương tự... chẳng lẽ cũng có người...”

“Đúng thế. Chúng tôi muốn hỏi một chút, cái tay sờ mó cô có hình dạng gì?”

“Hả?”

“Cái tay sờ soạng cô, ngoại trừ cảm giác trơn trượt lạnh lẽo ra thì cô còn có ấn tượng nào khác về nó không?”

“Tôi... không có... không có ấn tượng gì cả. Khi tôi chỉ cần cảm giác được cái tay đó thôi là đã bị dọa đến sắp kêu ra tiếng rồi, lúc sắp chuẩn bị kêu lên thì cái tay kia liền biến mất.”

“Nói cách khác, cô không cách nào phân biệt cái tay kia là của đàn ông hay của phụ nữ đúng chứ?”

“Cái gì?! Phụ nữ? Làm sao có thể, cái tay kia rõ ràng... ý tôi là, cô cũng nhìn thấy vết tay kia rồi... Làm sao có thể là phụ nữ?”

“Dấu tay kia cũng không thể đại diện cho bất cứ thứ gì. Dấu tay kia là âm khí còn sót lại, bản thân cái tay kia chưa chắc lớn như vậy.”

“Nhưng... tôi cảm giác được chính là lớn… lớn như thế… độ lớn… hẳn là của đàn ông.”

“Hai ngày gần đây, cô có đụng phải chuyện đó nữa không?”

“Không… không có.”

“Rất xin lỗi đã đến quấy rầy cô.”

“Không sao. Nếu... nếu các anh bắt được thứ đó, thì có thể thông báo một tiếng cho tôi biết không?”

“Được.”

“Cám ơn.”

Ngày 13 tháng 4 năm 2014, liên hệ người ủy thác. File ghi âm điện thoại 201404132004.mp3.

“Xin chào, anh Lữ.”

“Ồ, chào các anh. Vợ à, đây là những người ở phòng nghiên cứu mà anh nói với em.”

“Anh cứ tiếp tục bịa chuyện đi.”

“Thật không có! Ôi chao... Ôi chao, chuyện đó… thật xin lỗi. Các anh đã tra được cái gì chưa?”

“Thật đáng tiếc, chúng tôi không có phát hiện thứ đó trong video của camera giám sát. Chúng tôi cho rằng vẫn là nên cùng anh Lữ đi ngồi tàu điện ngầm một lần, khả năng bắt được thứ đó sẽ cao hơn.”

“Vậy à... vậy... các anh chờ một chút. Vợ à, tối thứ ba chúng mình ăn cơm ở ngoài nhé, đi tàu địa ngầm đến đó.”

“Anh tự đi một mình đi.”

“Anh nói thật mà. Em cứ không tin, em và anh cùng ngồi tàu điện ngầm xem.”

“Em không muốn. Nếu thật là như lời anh nói... Dù sao thì em cũng không muốn đi. Không phải anh đã nhờ người giải quyết rồi sao?”

“Đúng vậy, có bọn họ đi cùng. Không có chuyện gì đâu.”

“Vậy anh đi với bọn họ là được rồi.”

“Em không muốn đi cũng không sao. Anh đã kêu em đi rồi đó, chính em không chịu đi thôi nhé, em đừng nghi ngờ anh nữa.”

“Được rồi, được rồi.”

“Này?”

“Vâng, anh Lữ.”

“Thật có lỗi... Vậy, vào lúc tan tầm thứ hai đi. Lúc tan việc chúng ta ở trạm tàu điện ngầm gặp nhau.”

“Năm giờ, số chín tuyến đường Nam Tuyền, đúng chứ?”

“Năm giờ chỉ sợ tôi không đến kịp...”

“Không sao. Năm giờ chúng tôi sẽ ở nơi đó đợi. Anh tan tầm cứ tới đó.”

“Ừ, được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.