5 Lần!!!

Chương 37: Đổi Mới Trang Bị!




Trong bệnh viện vẫn là tình cảnh bi thảm như cũ, nhưng so với cảnh đau khổ tối hôm qua, thì hôm nay cũng chỉ là cảnh lo âu mà thôi.

Gã Béo đã tỉnh lại, đang ăn bữa trưa. Tiết Tĩnh Duyệt nấu cháo đem đến cho cậu ta, còn có cha mẹ Gã Béo và Tí Còi đem đến thêm hai hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn nữa.

Gã Béo đang ăn xì xà xì xụp một cách vui vẻ, khi nhìn thấy cả nhà chúng tôi đến thăm thì ngẩng đầu lên, trên cái miệng vẫn còn bóng nhẫy đầy dầu mỡ.

“Ô, anh Kỳ, anh đến rồi à.” Tí Còi chào hỏi một tiếng.

Tiết Tĩnh Duyệt nhìn về phía tôi, vẻ mặt có chút kì lạ.

Két... cạch!

Tiếng cái ghế được kéo ra vang lên bên cạnh.

Tôi quay đầu liền nhìn thấy Kim Hải Phong. Trên cái giường bệnh bên cạnh Kim Hải Phong có một người đàn ông trung niên đang ngồi, cũng đang ăn cơm, nhưng lại ăn đồ ăn của bệnh viện. Về dinh dưỡng thì cũng như nhau, nhưng không thể so sánh với những đồ ăn được người nhà đem tới khiến người ta cảm thấy ấm áp hạnh phúc được. Người đàn ông có chút bất ngờ nhìn Kim Hải Phong, rồi lại tò mò nhìn tôi.

Tôi cảm thấy chuyện này hình như không đúng cho lắm.

“Mời dì, chú ngồi.” Tí Còi nhường chỗ.

Tiết Tĩnh Duyệt cũng đứng dậy, còn muốn đưa cái ghế qua.

Mẹ tôi ra hiệu cho họ không cần khách sáo.

Rồi bà hỏi Gã Béo: “Tiểu Sở đỡ hơn nhiều chưa?”

“Đỡ nhiều rồi ạ, vết thương không có gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần đợi liền lại là ổn.” Gã Béo cười ngây ngô.

Tôi thấy sắc mặt của cậu ta thực sự khá là tốt, trong lòng đã hoàn toàn nhẹ nhõm.

Mẹ tôi rất thích bộ dạng này của Gã Béo, thật thà chất phát, còn rất rắn chắc, lúc ăn cơm nhìn ăn rất ngon lành. Sau khi bà hỏi han ân cần với Gã Béo một lúc, mới nói là muốn đi thăm mẹ của Gã Béo.

“Bà ấy ở lầu năm.” Khi Gã Béo nhắc đến chuyện này, thì nụ cười trên mặt chuyển thành vẻ lo lắng.

“Rất nghiêm trọng ư?” Cha mẹ tôi lo lắng. Trong lòng tôi cũng thấy lo.

“Không phải, không nghiêm trọng lắm, chỉ là tinh thần không tốt, tức ngực thôi. Cũng là vì lo lắng cho cháu.” Gã Béo cười, “Bọn họ cũng lớn tuổi rồi, khi biết tin cháu nhập viện thì cũng có chút không chịu nổi.”

“Ừ, đột nhiên nghe được tin như thế thì ai mà chẳng sợ chứ... Đang yên đang lành, tại sao lại xảy ra chuyện đụng xe liên hoàn không biết?” Mẹ tôi cau có mặt mày.

“Bọn cháu cũng không biết.” Gã Béo nói một cách mơ hồ.

Tôi liếc nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Tiết Tĩnh Duyệt đang cúi đầu.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, thì mẹ tôi chắc chắn sẽ kéo Tiết Tĩnh Duyệt qua chỗ khác để hỏi han, rồi quay sang nói tôi, nhưng trong hoàn cảnh ngày hôm nay thì không thích hợp cho lắm.

Tí Còi một hơi ăn hết chỗ cháo còn thừa rồi lau miệng, sau đó dẫn tôi và cha mẹ tôi đi tới lầu năm để thăm mẹ Gã Béo. Tình trạng của mẹ Gã Béo đúng là vẫn ổn, chỉ là do trong lòng nhất thời buồn phiền, được đưa đến bệnh viện để truyền nước muối, hiện giờ đang nằm viện để quan sát.

Thăm hỏi người bệnh xong, tôi đưa cha mẹ xuống trước cổng bệnh viện, sau khi nhìn bọn họ ngồi lên xe taxi, tôi mới cùng với Tí Còi xoay người đi chầm chậm về phía phòng bệnh.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi dứt khoát hỏi Tí Còi.

Tí Còi nói: “Tiểu Khiết đã gọi điện thoại nói cho em rồi. Cô ấy mà không nói, thì em cũng nhận ra được là không đúng cho lắm.” Tí Còi cười khổ một cái, “Buổi sáng em còn không cảm thấy gì cả. Khi cảnh sát đến hỏi tình hình, nói tới chuyện tai nạn xe liên hoàn, nó trùng khớp với kí ức của em, còn Gã Béo và Tiết Tĩnh Duyệt thì lại ngơ ngác.”

Lúc này tôi cũng thấy mơ hồ.

“Gã Béo và Tiết Tĩnh Duyệt nhớ được lúc trước...”

“Bọn họ nói là xe hơi bị phát nổ.” Tí Còi gật đầu chắc chắn, “Điều đáng sợ nhất là, qua một lúc, cảnh sát gọi Kim Hải Phong tới. Kim Hải Phong vừa nhìn thấy chồng của cô ta liền khóc lớn, cả người giống như bị điên vậy.”

Tôi cảm thấy chóng mặt, “Kim Hải Phong cũng biết sao?”

“Vâng!” Tí Còi lại gật đầu lần nữa.

Tôi cảm thấy được tình hình này kì lạ tới mức nào.

Những suy đoán của tôi và đám người Cổ Mạch đã sai hoàn toàn. Không phải là những người từng bị ảnh hưởng bởi năng lực của tôi mới có thể nhớ được quá khứ đã từng xảy ra, mà là những người có năng lực đặc biệt giống như tôi mới có thể không bị ảnh hưởng.

“Nếu nói vậy thì vết thương của Gã Béo...” Tôi không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi.

“Vết thương của cậu ta thực sự là đỡ hơn rất nhiều, vốn bị thương nặng như thế, mà buổi sáng nhìn thấy thì chỉ là vết thương nhẹ thôi.” Tí Còi vội vàng nói, “Hồ sơ bệnh án bên phía bác sĩ cũng đã thay đổi, là vết thương ngoài da, không bị lòi ruột.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vui vẻ trở lại, “Nói vậy thì năng lực của tôi vẫn còn có thể ảnh hưởng tới bọn họ được.”

Tí Còi xuýt xoa một tiếng, “Anh Kỳ, cái năng lực này của anh có thể nói là nghịch thiên à nha!”

Tôi cười ngây ngô.

Tí Còi lại dội cho tôi một gáo nước lạnh, “Bình thường thì những người có năng lực này, sau khi sử dụng nhiều lần đều sẽ nhận ra bản thân bị hao mòn tuổi thọ nhỉ.”

Tôi trừng mắt với Tí Còi.

“Anh đừng nhìn em như vậy, trong tiểu thuyết hay phim ảnh đều nói như thế mà.” Tí Còi vội xua tay.

Trong lòng tôi có chút lo lắng, quả thực là đã bị lời của Tí Còi nói làm cho sợ hãi.

Nói thực lòng, đến bây giờ tôi vẫn đang trong giai đoạn tiến hành tìm hiểu về cái năng lực này. Hôm nay tôi mới lần đầu tiên biết được, hóa ra kí ức của những người có năng lực giống như tôi sẽ không bởi vì tôi ảnh hưởng lên quá khứ mà xảy ra thay đổi tương ứng. Nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ thật sự giống như lời cái miệng xui xẻo của Tí Còi nói, tôi sẽ phát hiện ra cái năng lực này của tôi sẽ phải trả giá để có thể sử dụng nó.

“Chắc là không đâu.” Tô ngập ngừng, “Người của Thanh Diệp cũng có năng lực, tuy rằng không quá giống nhau, nhưng cũng không bởi vậy mà... ực...”

Người của Thanh Diệp đều không sống tới già mà chết, quả thực là không dễ để suy đoán bọn họ có bị ảnh hưởng tới tuổi thọ hay không.

Tôi và Tí Còi đưa mắt nhìn nhau.

Tôi cảm thấy tôi rất cần phải trưng cầu ý kiến của những chuyên gia một chút. Nhưng Diệp Thanh đều nói là anh ta không biết, chắc hẳn chuyện tìm tới tôi là một việc duy nhất mà anh ta có thể làm được khi còn sống hoặc là sau khi chết đi. Diệp Thanh nếu đã không biết thì Cổ Mạch chắc chắn cũng mịt mờ. Trong số những người còn lại thì tôi chỉ có thể nghĩ tới Huyền Thanh Chân Nhân thôi. Nhưng lão Đạo đó lại cứ đến vô ảnh đi vô tung. Cây tình yêu xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không thấy ông ta ló đầu ra.

Tôi và Tí Còi đi vào phòng bệnh của Gã Béo, cả bốn người đồng loạt nhìn về phía tôi, những ánh mắt đó giống như là muốn đâm xuyên qua người tôi vậy.

Tôi không thoải mái ho khan một tiếng.

Tí Còi liền giống như người hầu đóng cửa lại, đứng ở cửa, bày ra bộ dáng như muốn canh chừng cho chúng tôi, mắt cũng không hề chớp.

“Có phải cậu đang giấu tôi điều gì đúng không?”

Người mở miệng trước là Kim Hải Phong.

Tôi ngạc nhiên.

Hai tay Kim Hải Phong nắm chặt lại, cả người căng cứng. Chồng cô ta bèn vỗ nhẹ trên cánh tay của cô ta. Kim Hải Phong chầm chậm thả lỏng, nhìn chồng cô ta một chút, hít thở thật sâu.

“Tôi biết, vụ ủy thác đã kết thúc, tôi không nên tìm bọn họ nữa. Tôi... Cám ơn...” Kim Hải Phong không nhịn được mà nghẹn ngào, nắm chặt lấy tay chồng cô ta, “Cám ơn... Cám ơn nhiều lắm... Tôi chỉ muốn nói với họ lời cám ơn...”

Tôi nhận ra là Kim Hải Phong đã hiểu nhầm, nhưng sự hiểu nhầm này lại rất đúng ý tôi. Tôi quả thực vẫn không muốn để cho quá nhiều người biết tới năng lực của mình. Dù sao thì cái năng lực này cũng có chút đặc biệt, càng hiếm thấy và kỳ lạ hơn những chuyện như là người của Thanh Diệp nói mình có thể bắt ma hay Kim Hải Phong gây ra sự khác thường với các loại đồ điện.

Kim Hải Phong hiểu nhầm, tôi liền dứt khoát nói thuận theo lời của cô ta: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tối hôm qua cô rời đi khi nào vậy?”

Kim Hải Phong lau nước mắt, “Không bao lâu thì đã rời đi rồi. Lúc đó tôi có chút thất thần, nên cũng không nói với các cậu một tiếng mà đã tự mình đi về nhà. Tôi ngồi ở dưới tòa nhà tôi ở trong thời gian rất lâu...” Cô ta nói tới chuyện này thì lại lộ ra sự tuyệt vọng, liền không thể nói tiếp được nữa.

Tôi yên lặng không nói.

“Chuyện này liệu có gây ảnh hưởng xấu gì tới bọn họ không vậy?” Chồng của Kim Hải Phong mở miệng hỏi.

Tôi không ngờ anh ta sẽ hỏi chuyện này, nhìn vào đôi mắt chứa đầy ý tốt và sự lo lắng của anh ta, trong lòng tôi có chút cảm động.

“Tôi thực sự không biết. Về chuyện này, tôi cũng không nói rõ ràng được.” Tôi lắc đầu.

Vợ chồng Kim Hải Phong có chút thất vọng.

Bác sĩ tới kiểm tra phòng bệnh. Đề tài này kết thúc tại đây.

Tôi bảo Tí Còi về nghỉ ngơi, hôm nay đến lượt tôi trực đêm cho Gã Béo. Gã Béo liền từ chối thẳng thừng. Bác sĩ cũng nói cậu ta hồi phục khá tốt, xem ra thực sự là đã thay đổi quá khứ, khiến vết thương của cậu ta đỡ hơn rất nhiều.

Tinh thần của Tí Còi cũng không tệ, hai người chúng tôi liền đi chăm sóc cha mẹ của Gã Béo. Bên phía Gã Béo thì giao cho Tiết Tĩnh Duyệt.

Sếp Già tới thăm Gã Béo vào lúc hơn 3 giờ chiều, rồi lại thăm hỏi cả cha mẹ của Gã Béo. Khi sắp rời đi thì than thở với tôi và Tí Còi: “Tiểu Sở trong khoảng thời gian này hình như thường xuyên xảy ra tai nạn nhỉ. Các cậu nói cậu ta kiềm chế một chút, đừng có mà có bạn gái là lại bay nhảy lung tung nữa.”

Sếp Già rõ ràng là đã hiểu nhầm nguyên nhân khiến Gã Béo phải nhập viện, nhưng xét về phương diện nào đó, thì cậu ta quả thực là rất giống vậy.

Tôi và Tí Còi dở khóc dở cười nhận lời với ông ấy.

Lại tiễn một người tới thăm bệnh, đúng lúc chúng tôi muốn trở về phòng bệnh thì nhìn thấy Tiết Tĩnh Duyệt đang đứng ngoài hành lang.

Vẻ mặt của Tiết Tĩnh Duyệt bình tĩnh nhìn tôi chăm chú, “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.