5 Lần!!!

Chương 21: Tự Tin Cao Phú Soái




“Cảm ơn anh đã trả lời. Anh còn nhớ thời gian xảy ra những chuyện này không? Ví dụ như từ lúc nào bắt đầu? Thường xảy ra vào khoảng thời gian nào?”

“Lúc nào bắt đầu à… khoảng tầm ba tháng gần đây? Tầm tháng tư, tháng năm thì phải, tôi không nhớ rõ lắm. Tôi thường nghe thấy vào buổi tối, có thể là buổi sáng cô ta cũng nổi cơn điên, nhưng buổi sáng thì...”

“Tôi không có bị điên!”

“Cô đúng là nên đi bệnh viện khám thì hơn, cô như thế này mà không phải là nổi điên thì là gì? Nửa đêm nửa hôm làm ầm ầm như vậy…”

“Anh à, việc này chúng tôi đang xử lý, thế nên anh chỉ cần trả lời những câu hỏi của chúng tôi là được. Vấn đề của chị Kim, chúng tôi tin rằng sẽ giải quyết được.”

“Mấy anh là người của bệnh viện à?”

“Chúng tôi được chị Kim mời đến.”

“Ồ…”

“Thế ban ngày anh không nghe được tiếng gì đặc biệt sao?”

“Không để ý... cũng có thể có nhưng mà tôi không để ý. Những người sống ở đây đều là dân văn phòng, ban ngày rất ít khi có người ở nhà.”

“Cuối tuần thì sao?”

“Tôi làm theo ca mà, cho nên không được nghỉ vào cuối tuần. Nếu nghỉ thì không phải lúc nào cũng được nghỉ đúng vào cuối tuần đâu.”

“Ừ. Anh có còn nhớ những chuyện liên quan không?”

“Hết rồi, thì là… à…”

“Sao thế?”

“À... không có gì.”



“Ê, anh này.”

“Có phải anh biết được gì nữa không?”

“Tôi nghi là cái cô này bị thất tình nên thần kinh có vấn đề. Có phải cô ta không nói cho các anh biết việc cô ta bị thất tình không?”

“Đúng là không có nghe kể. Vậy thế này đi, chúng ta cho nhau số điện thoại, lát nữa chúng ta hẹn nhau ra ngoài nói chuyện được không.”

“Hả, việc này, thiệt ra thì... tôi cũng không biết nhiều lắm...”

“Phiền anh giúp cho, anh cố gắng nghĩ thật kĩ xem.”

“Haiz… mấy anh cũng chịu chi dữ ha. Cô ta cho mấy anh nhiều tiền lắm hả?”

“Ha ha, cũng bình thường thôi.”



“Tôi không bị điên...”

“Chúng tôi biết, chị Kim, chúng tôi tin là chị đã gặp phải chuyện kì quái nào đó.”

“Có thể giải quyết không? Thật sự có thể giải quyết được chứ?”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Các anh không thể bảo đảm được sao?”

“Tạm thời chúng tôi không có manh mối nào hết. Chị Kim này, trước khi xảy ra những việc kì lạ này, chị có làm việc gì rất rất đặc biệt không?”

“Rất rất đặc biệt?”

“Có đi cúng bái gì đó hay ăn phải cái gì kỳ lạ, hoặc là tiếp xúc với một số người cổ quái nào đó?”

“Không có, tôi không tin những thứ đó, cũng không làm ra cái gì đặc biệt cả.”

“Vậy chị có đắc tội ai không?”

“Anh cảm thấy những việc này là do người làm ra? Có người cố ý muốn hại tôi?”

“Không loại trừ khả năng đó.”

“Tôi…”

“Chị nghi ngờ ai sao?”

“… Có... có hai người... Sếp phía trên tôi sắp nghỉ hưu, vị trí này sắp trống nên tôi và hai người khác đang tranh giành nó... Ba tháng trước... cũng đúng là lúc tin đó được truyền ra.”

“Ồ. Vậy họ có gặp phải chuyện gì không?”

“Tôi không biết…”

“Có thể cho chúng tôi biết tên và cách liên lạc của họ không?”

“Mấy anh muốn trực tiếp đến gặp họ…”

“Đương nhiên không rồi, chuyện này với hàng xóm của chị là hai việc khác nhau. Chúng tôi sẽ không đi tìm họ dưới thân phận người của phòng nghiên cứu, cũng không cho họ biết chúng tôi là được chị ủy thác, về điểm này chị cứ yên tâm đi.”

“Phù… vậy được. Thế... tôi… bây giờ tôi phải làm gì?”

“Chị có thể dùng thử bùa hộ thân của phòng nghiên cứu chúng tôi.”

“Cái này… có tác dụng không?”

“Những vấn đề thông thường thì bùa hộ thân này đều có thể áp chế được cả.”

“Ồ...”

Ngày 11 tháng 08 năm 2009, liên lạc với Phan Thu Quân - hàng xóm của người ủy thác. File ghi âm 056200908112.wav.

“Anh Phan Thu Quân đúng không ạ?”

“Ừ. Không cần nghiêm túc vậy đâu, quả thật là tôi đã thấy được một số chuyện...”

“Anh thấy được cái gì?”

“Có một người đàn ông... Tối hôm đó, có một người đàn ông đến tìm cô ta, gõ cửa rất lâu, còn nói rất nhiều nữa… hình như là uống say.”

“Anh ta nói những gì?”

“À… cái này…”

“Người hôm đó nghe được không chỉ có mình anh đâu nhỉ?”

“Ờ… ừm đúng là không chỉ mình tôi, những người khác chắc cũng nghe được. Tầm tám giờ tối, lúc đó gần như ai cũng đã về nhà hết rồi... còn cô ta thì hình như chưa về, người đàn ông đó sau cùng thì đi mất.”

“Vậy anh ta nói gì?”

“Thì là... hỏi cô ta tại sao… có lẽ là cô ta đắc tội với mẹ của người ta, mẹ chồng nàng dâu tương lai cãi nhau, xích mích gì gì đó. Anh ta uống nhiều quá, nói cũng không rõ ràng nhưng cũng chính là ý kiểu như thế. Còn nói là muốn chia tay, đừng nghĩ đến chuyện kết hôn này nọ nữa... À, còn nói đến dây chuyền, hình như là của mẹ anh ta đưa cho, tôi đoán là quà ra mắt, kêu cô ta đem quăng thùng rác đi. Cũng tuyệt tình lắm, lúc nói chuyện cũng rất cứng, giống như không thể nào làm hòa với nhau ý.”

“Trước đó anh đã từng gặp anh ta chưa?”

“Tôi không chắc lắm… Tôi gặp qua một lần khi anh ta đưa cô ta về, gặp ở dưới lầu... nhưng không biết có phải là cùng một người không.”

“Anh còn nhớ ra việc gì khác không?”

“Hết rồi, tôi biết có nhiêu đó thôi. Bình thường cũng ít qua lại, tên cô ta là gì tôi còn không biết nữa là.”

“Vậy anh có nghe thấy trong tòa nhà này có ai từng xảy ra chuyện tương tự như vậy không?”

“Hả? Cái gì?”

“Ngoài chị Kim ra, có người nào cũng xảy ra chuyện trục trặc về thiết bị điện, làm phiền mọi người về tối không?”

“Không có. Chuyện làm mọi người khó chịu… cũng chỉ có chuyện sóng yếu thôi, mấy cái khác thì không. Mấy anh cảm thấy người phụ nữ đó không bị gì thật à?”

“Chúng tôi chỉ xem xét trên mọi phương diện thôi.”

Ngày 12 tháng 08 năm 2009, điều tra tòa nhà Thanh Niên Quốc Tế, chưa phát hiện ghi chép án kiện nào, hộ cư trú cũng thường xuyên thay đổi, việc ghi chép đăng ký bảo dưỡng thiết bị khá ít, không thấy có hộ dân nào thường xuyên xuất hiện trục trặc về thiết bị điện.

File ghi âm 05620090812.wav.

“… Thanh niên như mấy cậu ở đây là thích hợp nhất đó. Nhà trọ độc thân, ở một mình rất tự do, bảo vệ túc trực 24/24, đến giờ là đóng cửa, có camera giám sát, cực kì an toàn. Cho dù đi vắng lâu ngày cũng không phải lo là có người đột nhập.”

“Việc cách âm thì sao? Hàng xóm có ồn ào lắm không?”

“Không đâu, không đâu, chỗ này toàn người đi làm, sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, gần như ai cũng như vậy. Với lại vật liệu xây dựng ở đây cách âm rất tốt, sẽ không ảnh hưởng đến các cậu đâu. Nếu có người gây ầm ĩ quá, các cậu có thể liên hệ với phòng quản lý toàn nhà chúng tôi, hay gọi bảo vệ, chúng tôi sẽ đến xử lý ngay. Chỗ này còn có bốt canh của cảnh sát gần đây nữa, có việc gì gọi là đến ngay, rất tiện lợi.”

“Nhưng tôi nghe nói chỗ này thường có người dọn vào rồi lại dọn đi, đều ở không được lâu.”

“Cái này thì không liên quan đến căn hộ của chúng tôi rồi. Thanh niên mấy cậu cũng biết đấy, bây giờ công việc toàn phải đi đây đi đó, nay chỗ này mai chỗ khác. Thế nên chỗ ở cũng phải di chuyển thường xuyên rồi... Căn hộ chúng tôi rất tốt đó.”



“... Cách âm cũng được, không ồn lắm... À, tôi nhớ một năm trước lúc chuyển đến đây, có một nhà hay hát hò vào ban đêm, rất ồn. Sau đó, nghe nói bị người ta báo cảnh sát mấy lần, còn tìm đến ban quản lý của toàn nhà để phản ánh nên dọn đi rồi. Về mặt quản lý thì ở đây khá là tốt.”

“Tôi thấy hình như thiết bị điện trong nhà là có sẵn. Lúc anh dùng thấy thế nào? Đều tốt cả chứ?”

“Tốt lắm, đều tốt cả. Nếu muốn bảo dưỡng thì liên hệ trực tiếp với ban quản lý, giá cả cũng hợp lý. Lúc trả phòng nếu có hư hao thì trừ vào tiền đặt cọc, người của ban quản lý toà nhà cũng sẽ kiểm tra. Lúc anh dọn vào cũng có thể kiểm tra đồ, bình thường thì đều tốt cả.”

“Cảm ơn.”

“Các anh chuẩn bị thuê căn nào? Gần đây có phòng trống sao?”

“Chúng tôi còn đang suy nghĩ.”

Ngày 13 tháng 08 năm 2009, điều tra Thi Nguyên - đồng nghiệp của người ủy thác, giới tính nam, sinh ngày 21 tháng 09 năm 1981, ba mẹ đều còn sống, không có anh chị em, cả nhà đều không có tiền án tiền sự, lý lịch cá nhân không có gì bất thường. Đính kèm: bản photo hồ sơ cá nhân của Thi Nguyên.

Điều tra Trương Nhậm Đông - đồng nghiệp của người ủy thác, giới tính nam, sinh ngày 15 tháng 03 năm 1976, ba mẹ đều còn sống, đã kết hôn, có một con trai, không có anh chị em, gia đình không có tiền án tiền sự, lý lịch cá nhân không có gì bất thường. Đính kèm: bản photo hồ sơ cá nhân Trương Nhậm Đông.

Ngày 14 tháng 08 năm 2009, phân tích file ghi âm. File ghi âm 05620090811.wav.

“Sao rồi?”

“Ầy… Lần này tôi hết cách rồi.”

“Là sao?”

“Mọi người nghe cái này đi.”

Click!

Rè rè… rè rè… rè rè…

“Ma Cô, đừng có úp mở nữa. Anh muốn chúng tôi nghe cái gì? Có thể trực tiếp tua đến đó không?”

Click!

“Lúc nãy anh nghe thấy cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.