5 Lần!!!

Chương 14: Đem Zombie Gọi Tới Chỗ Này!




Cuối cùng coi như là biết được thân phận của con ma nữ kia, lần thu hoạch này của chúng tôi cũng không ít đâu.

Quay về phòng làm việc, đụng phải Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết vừa trở về từ thôn Sáu Công Nông, chúng tôi liền kể với hai cô ấy chuyện này.

“Cháu gái của Thường Phát Tài ư?” Trần Hiểu Khâu hỏi một chút, sau đó liền gọi điện thoại cho chú út của cô ấy.

Quách Ngọc Khiết nói: “Đúng rồi, tụi em hôm nay tới Ủy ban bên kia có nghe nói đến chuyện của Chủ nhiệm Chu.”

Tí Còi hỏi: “Thế nào rồi? Vẫn điều trị ở bệnh viện, hay là thật sự mời người đi gọi hồn rồi?”

“Là mời người đi gọi hồn.” Quách Ngọc Khiết trả lời, nói chi tiết, “Người được mời đến hình như rất giỏi, rất nghiên cứu mấy cái quy tắc gì mà gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa ấy.”

“Ai kể với mấy em chuyện này? Chẳng lẽ lại kể cả mấy cái quy tắc kia luôn sao?” Tí Còi bất ngờ.

“Không, là Chủ nhiệm Mao nghe dì Tiền nói một chút, cụ thể ra sao thì không rõ ràng lắm, nhưng cái gọi hồn kia phải gọi tận mấy hôm liền, mỗi ngày đều có một kiểu gọi mới. Dì Tiền mấy ngày trước có đến thôn Sáu Công Nông một chuyến, lấy vài đồ từ trong nhà, nói là khi gọi hồn thì cần dùng tới.”

“Album cũng mang đi rồi thì còn thứ gì mà chưa mang theo chứ?” Gã Béo hỏi.

Bởi vì vấn đề ống nước, Tiền Lan đã sớm chuyển đi với Chủ nhiệm Chu rồi. Lại thêm cả sau khi bị tai biến mạch máu não Chủ nhiệm Chu không nhận ra ai mà lại đột nhiên bật dậy nói chuyện muốn rời đi, khiến cho lòng Tiền Lan vô cùng sợ hãi, khi dọn nhà thì đã đem hết đồ dọn xong rồi. Lúc giải tỏa di dời, nhà bọn họ dường như cũng không có trở về chuyển đồ gì hết.

“Nói là sơn tường và gạch lót sàn.” Vẻ mặt Quách Ngọc Khiết có chút nghi ngờ.

“Sơn tường?”

“Gạch lót sàn?”

Tí Còi và Gã Béo rất ăn ý, mỗi người hỏi một câu.

Quách Ngọc Khiết lắc đầu, “Em chỉ nghe nói thế thôi.”

“Nghe có vẻ rất nghiêm túc đó.” Tí Còi sờ dưới cằm.

“Người này nếu như là tên lừa đảo, vậy thì âm mưu cũng không nhỏ đâu nhỉ?” Gã Béo nhìn tôi.

“Tôi không thể nhìn ra được ông ta có phải kẻ lừa đảo hay không. Nhưng chuyện này…” Tôi do dự không quyết định được.

Tôi cảm thấy mình bây giờ chính mình đã trở thành một Thường Phát Tài. Ông Thường kia dưới sự cám dỗ của tiền bạc không giữ được lương tâm mà đem căn nhà ma đó cho thuê, hơn nữa còn cho thuê tận mấy chục năm. Còn bây giờ tôi đứng trước sự thật và lời nói dối mà không thể quyết định được suy nghĩ của mình. Nếu như nói dối không cho dì ấy biết được sự thật về chuyện của Chủ nhiệm Chu thì sẽ làm hại đến cảm tình và tiền bạc của nhà Tiền Lan. Nhưng nếu như nói thật cho dì ấy, thì dì ấy sẽ nghĩ sao? Sẽ cảm thấy đầu óc tôi có bệnh, tâm lý biến thái, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà tôi còn tới đùa cợt dì ấy? Hay là sẽ đồng ý với lời nói của tôi, nhưng lại không dám tin tưởng và chửi mắng tôi một trận?

Khả năng xảy ra của cái sau thật sự không thấp đâu.

Tôi tận mắt nhìn thấy hồn của Chủ nhiệm Chu chạy theo Quỷ Sai, bị đưa đến thôn Sáu Công Nông, Tiền Chung - người chồng đã chết của bà đã đến đón bà ấy. Vậy bà ấy chắc chắn là đã chết rồi, và càng không có một chút hi vọng sống lại như những người bị chết não, hay chết trên sinh lý được. Nhưng mà người ta vẫn đang hi vọng bà ấy còn sống, họ không muốn từ bỏ bất cứ tia hi vọng nào. Dù cho Chủ nhiệm Chu bị bệnh viện chẩn đoán là đã thành người thực vật, nhưng Tiền Lan không chỉ không hết hi vọng mà còn muốn mời người đến gọi hồn nữa. Dì ấy nếu như biết được Chủ nhiệm Chu đã bị mất hồn, vậy thì có khả năng sẽ càng không muốn bỏ cuộc mà còn đi cướp người với Quỷ Sai cũng nên... Tôi cảm thấy chuyện cướp hồn này độ khó quá cao, tôi sẽ không đi làm, và cũng không làm được. Nhưng phải nhắc trước vì đối tượng muốn cướp là Chủ nhiệm Chu, người không có quan hệ sâu xa với tôi lắm; đổi lại nếu là người nhà của tôi, cha mẹ tôi, em gái tôi, hoặc là bọn Tí Còi, Gã Béo, vậy thì tôi chắc chắn sẽ đi thử, và cũng sẽ liều mạng. Tiền Lan nhất định sẽ giống tôi vì người nhà mà liều mạng đi thử một chút. Hơn nữa dì ấy liều như thế, nói không chừng thật sự cướp được thì sao? Đây là tình huống tốt nhất. Nhưng nếu như nghĩ về hướng xấu có thể xảy ra, bởi vì tôi giấu dì ấy không nói ra, mà trong quá trình gọi hồn ấy lại xảy ra sai sót…

Tôi bắt đầu đau đầu rồi.

“Chuyện này có gì mà phải nghĩ ngợi nhiều? Anh đã nói, dì ấy không tin thì là chuyện của dì ấy.” Quách Ngọc Khiết nói trực tiếp.

Tí Còi phản đối: “Chuyện này không chỉ nói là xong được. Nói ra rồi thì còn cả chuyện diễn ra phía sau nữa. Nếu như đụng phải những người không nói lý lẽ, mà oán hận lên anh Kỳ phải làm sao? Chúng ta bây giờ còn có công việc di dời với người của thôn Sáu Công Nông, nếu như họ đến Phòng Di dời gây chuyện, rồi gây chuyện lên cả tivi, anh Kỳ không phải là sẽ gặp rắc rối sao?”

Lời Tí Còi nói đúng là một vấn đề rất hiện thực.

“Làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm thì không sai.” Gã Béo ở một bên bổ sung, rõ ràng là tán đồng với ý kiến của Tí Còi.

“Tình huống không giống nhau. Chuyện này liên quan đến mạng người đó!” Quách Ngọc Khiết nói.

“Bà ấy đã sớm chết rồi. Bị Quỷ Sai mang đi rồi còn có thể gọi hồn về sao?” Tí Còi châm chọc. “Cái vị cao nhân kia nếu có năng lực khiến người chết sống lại, thì chỉ sợ đã sớm nổi danh rồi.”

Quách Ngọc Khiết tức giận, muốn ra tay dùng vũ lực mà đè ép Tí Còi. Tí Còi lại linh hoạt tránh né, đẩy tấm khiên là Gã Béo lên phía trước.

Thịt trên người Gã Béo nhiều đến nỗi có thể ngăn cản dao đâm rồi, nhưng cũng không thể ngăn chặn cú đấm sắt thép của Quách Ngọc Khiết, cho nên cậu ta cũng liều mạng trốn, đổi vị trí với Tí Còi.

Quách Ngọc Khiết chỉ muốn đánh Tí Còi, theo đó mà xông về trái rồi lại về phải.

Ba người cứ như đang chơi trò diều hâu bắt gà con, mà cái con gà mẹ này quá là không tận chức trách, một chút tinh thần vĩ đại của gà mẹ cũng không có, cứ thế mà đem gà con đẩy lên trên trước cho diều hầu xơi.

“Mấy người được rồi đó.” Tôi hét dừng.

Quách Ngọc Khiết dừng lại, tức giận mà trừng Tí Còi.

Cô ấy vừa dừng lại thì Gã Béo và Tí Còi cũng dừng. Tí Còi vẻ mặt ‘sống sót sau tai nạn’, nhưng vẫn không dám đi ra từ sau lưng Gã Béo. Gã Béo lúc này đang thở hổn hển, dựa vào bàn mà ngồi xuống.

“Lâm Kỳ, anh quyết định như thế nào?” Quách Ngọc Khiết quay đầu hỏi tôi.

Tôi cũng đang rất khó xử.

Nếu nói ra, tôi sợ sẽ bị gánh trách nhiệm. Nhưng cho dù nói hay không, cái trách nhiệm này vẫn sẽ rơi xuống đầu tôi. Cho dù không có ai trách móc, nhưng trong lòng tôi sẽ thấy khó chịu.

“Quyết định chuyện gì?” Trần Hiểu Khâu từ bên ngoài quay lại.

Quách Ngọc Khiết bô lô ba la đem mọi chuyện nói hết cho Trần Hiều Khâu, lại thêm cả nỗi oán hận của chính mình và chỉ trích Tí Còi nữa.

Trần Hiểu Khâu yên tĩnh nghe hết, nhìn tôi nói: “Em thấy, vẫn là tạm thời đừng nói ra thì hơn.”

“Tại sao?” Quách Ngọc Khiết chau mày.

Tí Còi cười đắc ý.

“Bởi vì dù có nói, cũng không có chỗ tốt gì.” Trần Hiểu Khâu rất lý trí.

“Nhưng ít nhất thì khi dì ấy biết sự thật rồi, muốn làm gì cũng có thể suy nghĩ thêm nữa.” Quách Ngọc Khiết nói.

“Vấn đề ở đây là hiện giờ dì ấy không muốn biết được sự thật.” Trần Hiểu Khâu nhàn nhạt nói, “Chẩn đoán của bác sĩ đã có kết quả, dì ấy lựa chọn cách gọi hồn này, không phải là đã tỏ ra thái độ rồi sao? Huống hồ, nếu Lâm Kỳ nói ra thì phải nói như thế nào? Nói Chủ nhiệm Chu bị Quỷ Sai bắt đi, vậy lúc đó có muốn nói luôn chuyện bà ấy vào thôn Sáu Công Nông không? Sau khi Tiền Lan biết chuyện sẽ có phản ứng gì chúng ta cũng không nắm chắc được, giờ đây trong chuyện này còn nhiều thêm một vị cao nhân, thế thì kết quả sẽ càng không thể dự đoán được. Nếu đem chuyện này làm phức tạp lên, thì không bằng trước tiên cứ đợi kết quả gọi hồn bên Tiền Lan đã. Nếu thất bại mà Tiền Lan vẫn chưa bỏ cuộc, vậy thì chúng ta dùng phương hướng bình thường mà khuyên dì ấy, nếu như dì ấy trực tiếp từ bỏ, vậy chuyện này đến đây chấm dứt, sự thật cũng không cần phải nói nữa.”

“Nếu như thành công thì sao?” Gã Béo hỏi.

“Nếu thành công, thì đó mới là lúc chúng ta suy nghĩ có nên nói hay không.” Trần Hiểu Khâu lập tức nói.

Bốn chúng tôi liền tỉnh ngộ ra.

“Em lo lắng sau khi gọi hồn, nếu Chủ nhiệm Chu sống lại là có vấn đề?” Tôi nói.

Trần Hiểu Khâu nói: “Đây là một nguyên nhân. Còn một nguyên nhân khác là đi xem thực lực của vị cao nhân kia. Nếu ông ta có năng lực gọi được hồn từ bên trong thôn Sáu Công Nông để người đó sống lại thì thực lực tất sẽ không yếu, nói không chừng có thể giúp đám người Thanh Diệp.”

Gã Béo gật đầu, “Cách này rất tốt.”

“Nhưng em có nghĩ qua, nếu như gọi hồn xảy ra sai sót gì thì sao?” Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu.

Đây là lo lắng lớn nhất của tôi. Nếu Tiền Lan chỉ là bị lừa tiền, thì lương tâm của tôi sẽ không bất an như thế. Tôi lo sợ nhất chính là cho dù tôi nói hay không, thì chuyện chiêu hồn có thể gây xung đột với thôn Sáu Công Nông, dẫn ra tai nạn nào đó xảy ra.

“Ồ, thì ra anh lo lắng cái này.” Trần Hiểu Khâu nói, “Vậy thì cứ theo như ý của Tiểu Khiết đi nói đi, còn quyền quyết định giao cho Tiền Lan.”

Tôi ngơ ngác.

“Cái chết của Chủ nhiệm Chu không có bất cứ quan hệ gì với anh cả, Tiền Lan quyết định ra sao, có kết quả như thế nào cũng không có quan hệ gì với anh. Anh không thể cứu được tất cả mọi người, cũng không thể ngăn chặn được cái chết của tất cả mọi người.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.

“Tôi không muốn làm anh hùng vô địch.” Tôi mệt mỏi nói.

“Nhưng hành vi của anh không phải là đang muốn gánh hết tất cả trách nhiệm lên vai của mình sao?”

“Cái này rất bình thường mà? Nhìn thấy có người có thể sẽ bị chết, tiện tay đưa ra giúp thôi…” Tôi càng mệt mỏi nói.

Trần Hiểu Khâu huơ tay, “Vậy anh cứ tiếp tục xoắn xuýt đi.”

Tí Còi khoác vai tôi, dùng lực vỗ thật mạnh hai cái, “Được rồi, anh Kỳ, chúng ta đi tìm Tiền Lan đi!”

Tôi có chút bất ngờ.

Gã Béo đứng từ trên ghế dậy, ngưỡng bụng lên nói. “Đi!”

Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu cũng thấy ngạc nhiên.

Tí Còi vẫy tay đầy khí phách, “Đây là nhiệt huyết của đàn ông, các em không hiểu được đâu!”

Cậu ta hất đầu, đưa tay ra trước mặt Quách Ngọc Khiết, nhưng bị Quách Ngọc Khiết tóm được cơ hội, tét mạnh một cái, mu bàn tay cậu ta bắt đầu đỏ lên.

“Ôi chao!” Tí Còi ôm tay nhảy lên.

Tôi cười, “Vậy chúng ta đi thôi!”

Tôi đã hiểu ý của Tí Còi và Gã Béo. Không cần phải lo trước lo sau, không cần phải suy nghĩ đến kết quả xấu hay tốt, cứ đi tìm Tiền Lan, đem mọi chuyện nói hết ra, chuyện tiếp theo sẽ có phát triển ra sao, có tham gia vào hay không là do chúng tôi quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.