419 Trước 520 Sau

Chương 41: Đoàn đội




Sắc mặt Đường Tâm tức giận, mỉa mai nói:

- Vì sao không cho ta biết một tiếng, để Đường Tâm cho ngươi chúc mừng.

Chử trưởng lão cũng nghe ra ý mỉa mai trong đó, ngược lại cũng bất động thanh sắc, chỉ lãnh đạm nói:

- Ta không có đầu nhập vào bất cứ kẻ nào, tất cả đều nghe lệnh của môn chủ.

- Ah? Nghe lời này của ngươi, phụ thân ta muốn ngươi nghe Đường Kiếp điều khiển?

Tuy Đường Tâm nói trêu chọc mười phần, trong con ngươi mang theo khiếp sợ thật sâu.

- Đệ đệ thật thông minh, ngươi không phải vẫn tự cho rằng tính toán không bỏ sót sao? Chẳng lẽ chuyện đơn giản như thế còn nhìn không ra?

Đường Kiếp đắc ý nói:

- Phụ thân cho ta, không chỉ riêng Chử trưởng lão, còn có rất nhiều tài nguyên. Chắc hẳn ngươi sớm biết rõ, chỉ là giả ngu mà thôi đúng không? Đệ đệ tốt của ta, giả ngu cũng không thể cứu được ngươi, nên thông minh một chút, quỳ xuống dập đầu nhận sai với ca ca, ca ca vui vẻ cho ngươi sống qua cả đời.

Đường Tâm mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

- Nói xong chưa? Nói xong thì chút về hang ổ yêu thú của ngươi đi.

- Tốt, ngươi rượu mời không uống uống rượu phạt, Chử trưởng lão, không nên khách khí với hắn, trực tiếp bắt Lý Vân Tiêu, nếu có phản khán, giết không tha, kể cả Đường Tâm cũng thế.

Trên mặt Đường Kiếp hiện ra sát cơ, lạnh lùng nhìn qua Đường Tâm, đệ đệ này là họa lớn trong lòng của hắn, trong lúc này đã không phải đối thủ của hắn, làm cho nội tâm của hắn sinh ra khoái cảm trả thù.

Chử trưởng lão và bốn tên Võ Đế khẽ động, vây quanh đám võ giả chung quanh, nếu thật quyết liệt chém giết thì bọn họ chỉ là pháo hôi mà thôi.

- Đường Tâm công tử, ngươi nhất định phải cứu ta đấy, đừng quên ngươi ban ngày hứa hẹn, nói trong Tứ Cực Môn, cho dù là người bảy siêu cấp thế lực cũng đừng mong bắt được ta.

Lý Vân Tiêu bộ dáng hoảng sợ.

Mặc cho ai cũng biết hắn đang giả bộ, Đường Tâm càng im lặng, thì ra tiểu tử này đã sớm tính toán tốt, chính mình đã bị hắn lừa. Nhưng cho dù không có hứa hẹn kia, vào lúc này cũng không thể để Đường Kiếp mang Lý Vân Tiêu đi.

Đừng nói Lý Vân Tiêu nắm giữ tình báo của Đường Kiếp, ngay cả lập trường của hắn cũng quyết không để chuyện này diễn ra.

- Yên tâm đi, Đường Tâm ta là người nhất ngôn cửu đỉnh, mặc dù vạn chết cũng không hối tiếc.

Đường Tâm thề son sắt nói ra.

- Đã như vầy, cùng đi chết đi, giết!

Đường Kiếp ra lệnh một tiếng, bốn tên cường giả Võ Đế trong mắt mang theo không cam lòng và do dự, nhưng trung thành vẫn chiếm thượng phong, khí thế tản ra làm người khác câm như hến.

Chử trưởng lão cũng chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Đường Tâm, nói:

- Nghe nói Ẩn Long là đệ nhất cao thủ bên người nhị công tử, vô cùng thần bí. Ta hôm nay rất muốn vạch mặt ngươi ra xem xét.

Ẩn Long vẫn ở trong áo đen bao phủ toàn thân, nói:

- Muốn nhìn mặt của ta, vậy phải có giác ngộ chết không được tử tế.

Hắn không sợ chút nào, đi lên phía trước, ánh mắt hai người gặp nhau, trong mơ hồ linh áp tản ra, lập tức khiến người bốn phía cảm thấy áp lực thật lớn.

Chiến đấu hết sức căng thẳng, đột nhiên một lực lượng tường hòa truyền tới, lập tức ngăn cản bốn tên Võ Đế sắp ra tay, một tiếng hừ lạnh vang lên, nói:

- Đều dừng tay!

Một lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối giáng lâm, lập tức chấn bốn tên Võ Đế trở về, người tới chính là phó mông chủ Tứ Cực Môn La Anh.

Sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm, trên mặt mang theo lửa giận, trầm giọng nói:

- Chử trưởng lão, các đồng môn tương tàn nội đấu, ngươi không chỉ không ngăn cản, còn tham dự vào?

Trong lòng Chử trưởng lão cả kinh, thu hồi ngăn cản khí tức của Ẩn Long, thản nhiên nói:

- Ta chỉ là nghe theo lời môn chủ phân phó, ta lấy đại công tử làm chủ.

La Anh lạnh lùng nói:

- Ta mặc kệ ngươi nghe ai phân phó, tóm lại chuyện đồng môn tương tàn ta không cho phép, các ngươi từ chỗ nào tới thì cút trở về đi.

Sắc mặt Chử trưởng lão khẽ biến, La Anh nói lời này là không cho hắn mặt mũi. Nhưng thực lực và địa vị đối phương còn trên mình, cũng không nên nói cái gì, chỉ hừ một tiếng, ngóc đầu lên, bộ dáng bướng bỉnh không thuận theo.

Đường Kiếp là người chủ sự, đứng ra nhìn chằm chằm vào La Anh nói:

- Phó môn chủ đại nhân, Lý Vân Tiêu tự tiện xông vào cấm địa của ta, chỉ cần Đường Tâm giao hắn cho ta, mọi chuyện đại cát.

La Anh nhướng mày, nói:

- Lý Vân Tiêu chính là khách do Đường Tâm mời đến, làm sao xông vào cấm địa của ngươi, cho dù là có chỉ sợ cũng là vô tâm thôi.

- Phó môn chủ nói đúng, ta thật là vô tâm.

Lý Vân Tiêu cười phụ họa nói.

- Ngươi...

Đường Kiếp chán nản, gây ra động tĩnh lớn như thế, tại sao có thể là vô tâm, nhưng chuyện Quần Yêu Điện hắn cũng không cách nào nói rõ, chỉ có thể oán hận nói:

- Phó môn chủ đại nhân, ta hy vọng ngươi nên cân nhắc hiện tại ta xưa không bằn nay, ngươi đừng đứng sai đội, như thế sẽ nguy hiểm đấy.

Hắn nói ra lời này sắc mặt mọi người biến hóa, Đường Tâm thì mừng rỡ trong lòng, thái độ của La Anh vẫn luôn trung lập, Đường Kiếp đang tự tìm đường chết, đưa hắn đẩy qua bên cạnh mình.

Quả nhiên, sắc mặt La Anh đột biến, lạnh lùng nói:

- La Anh ta rất muốn nhìn một chút đại công tử làm sao gây phiền toái cho ta, ta đếm tới ba, các ngươi còn chưa cút trở về thì đừng trở về nữa!

- Một!

Vừa nói xong, hắn bắt đầu đếm.

Đám người Chử trưởng lão biến sắc, biết rõ đàm phán triệt để tan vỡ. Hơn nữa La Anh nói chuyện là nhất ngôn cửu đỉnh, không lùi thì đúng là gặp phiền toái rồi.

Đường Kiếp tức giận đến giận dữ, quát:

- Tốt, tốt, rất tốt, bổn công tử nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận.

Đường Kiếp cũng không phải người ngu, tình huống hiện tại, bọn họ cho dù thế nào cũng không thể chiếm tiện nghi, mang theo mọi người hậm hực mà quay về, biến mất trong không gian phong ấn.

Đường Tâm bước lên trước, nói:

- Đa tạ La thúc thúc xuất thủ cứu giúp!

Sắc mặt La Anh vẫn tái nhợt, nói:

- Không sao, Đường Kiếp càng ngày càng quá phận. Chờ chuyện lần này chấm dứt, ta trở về Tứ Cực Môn sẽ hỏi thái độ của phụ thân ngươi.

Sau khi hắn nói xong, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua Lý Vân Tiêu, liền biến mất tại chỗ.

- Cuối cùng được cứu trợ, Đường Tâm công tử quả nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, nói giữ lời a.

Lý Vân Tiêu hô to, bọ dáng sống sót sau tai nạn.

- Ha ha, đâu có đâu có. Vân thiếu nói giỡn, yến hội hôm nay ta cho rằng ngươi không tới đây, thì ra đã sớm tới, còn dẫn xuất phiền toái lớn như vậy cho ta nha.

Đường Tâm trên mặt cười "Ha ha", ánh mắt của hắn lại lạnh như băng.

Hành động hôm nay của Lý Vân Tiêu đã gẩy mâu thuẫn giữa hắn và Đường Kiếp trở nên gay gắt, mà hắn bây giờ hoàn toàn không biết át chủ bài của Đường Kiếp là gì cả, ngược lại còn phải tươi cười chào đón, còn cầu Lý Vân Tiêu cung cấp tin tức của Đường Kiếp, chuyện này làm hắn biệt khuất cả bụng.

Biệt khuất thì biệt khuất, chuyện nên làm vẫn phải làm.

Đường Tâm cười nói:

- Vân thiếu, Vô Địch huynh, mời vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.