368 Hoàng Diệu

Chương 35




Hoàng Hậu vì nghĩ cho thân thể Cảnh Lăng sau khi rơi xuống nước cần phải tĩnh dưỡng nên miễn cho Cảnh Lăng không cần đến hành lễ trong một tháng.

Không cần mỗi ngày đi hành lễ, Cảnh Lăng càng vui vẻ thanh nhàn. Ở trong điện Công Chúa, vui chơi giải trí, đùa giỡn Oanh Nhi. Đương nhiên nếu không có Thái y mỗi ngày đều đến, còn có những cung nữ thái giám trong điện, nàng sẽ thêm thoải mái. Từ lúc rơi xuống nước, các cung đều cử người đến thăm hỏi, thậm chí là tự mình đến, duy chỉ mẫu hậu trừ bỏ lần trước phái thái giám tặng lễ vật, cũng không thấy thêm động tĩnh gì. Dần dần nàng một chút tình cảm dành cho mẫu hậu cũng mất đi.

" Oanh Nhi, đây là thức ăn phòng bếp đưa tới, ngươi nếm thử xem." Cảnh Lăng đem đồ ăn đưa cho Oanh Nhi.

Oanh Nhi mỉm cười, cầm lấy đũa nếm thử, " Hương vị tốt lắm, tay nghề của đầu bếp càng ngày càng tốt." Ở cùng Cảnh Lăng hơn mười ngày, Oanh Nhi đối với hành động của Cảnh Lăng từ khủng hoảng cũng thành thói quen. 

Oanh Nhi suy nghĩ, trong cung ngoại trừ Công Chúa còn có ai đối tốt với cung nữ như vậy chứ. Kể cả hầu hạ chủ tử vài chục năm, trung thành tận tâm lão cung nữ, cũng sẽ không được đến đãi ngộ này đi. Nghĩ như vậy, Oanh Nhi nhìn về phía Cảnh Lăng ánh mắt càng thêm ôn nhu.

" Lại nhìn ta làm cái gì?" Cảnh Lăng vươn tay ở trước mặt Oanh Nhi quơ quơ vài cái, nói " Oanh Nhi, ta phát hiện dạo này ngươi thường xuyên ở trước mặt ta thất thần. Ở cùng ta, nhàm chán lắm sao?"

" Công Chúa, người hiểu lầm." Nhìn thấy trong mắt Cảnh Lăng lóe lên một tia hờn giận, Oanh Nhi khẽ cười một tiếng, " Oanh Nhi chính là suy nghĩ, hiện tại cuộc sống của Oanh Nhi thật sự rất tốt, vạn nhất có một ngày Công Chúa ghét bỏ Oanh Nhi, đuổi Oanh Nhi đi rồi, Oanh Nhi cũng không biết phải sống ra sao."

" Đừng nói chuyện này." Oanh Nhi lời còn chưa nói xong, Cảnh Lăng đã vươn tay cầm thật chặt tay của Oanh Nhi " Cho dù phải vứt bỏ tất cả, ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi."

" Công,Công Chúa?" Trong mắt Cảnh Lăng tràn đầy nghiêm túc làm cho Oanh Nhi không biết phải làm sao.

" Bản Công Chúa nhất ngôn cửu đỉnh." Cảnh Lăng nói. Ta vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ ngươi, bởi vì ta biết, ngươi cũng như thế.

"Công Chúa, Oanh Nhi cũng như vậy." Kinh ngạc đi qua, trong mắt Oanh Nhi tràn đầy kiên định, nắm lại tay Cảnh Lăng " Vĩnh viễn, sẽ không phản bội."

" Thật là, ăn cơm liền ăn cơm, đột nhiên nói những lời này làm gì." Cảnh Lăng mất tự nhiên, " Nói như là hai người đang yêu nhau đối với nói lời thề."

" Tương lai sớm hay muộn cũng sẽ có một vĩ đại nam nhân cùng Công Chúa nói lời thề." Oanh Nhi trong mắt một mảnh Oanh Nhi ôn nhu, " Ai có thể cưới Công Chúa, người đó phải tu luyện mấy đời đi."

" Bản Công Chúa mới không cần gả cho nam nhân." Cảnh Lăng sát mặt nháy mắt thì trầm xuống, " Nam nhân không phải thứ gì tốt."

Không khí nháy mắt lạnh xuống, thông qua đôi tay đang run nhẹ của Cảnh Lăng, Oanh Nhi có thể cảm nhận được nội tâm Cảnh Lăng đang rất phẫn nộ. 

Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia khó hiểu, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, làm cho Công Chúa có như vậy phản ứng, " Công, Công Chúa? Người làm sao vậy?"

"Không có gì." Cảnh Lăng rút tay phải về, đặt trước ngực. " Ta chỉ là nghĩ đến một số chuyện không tốt." Oanh Nhi lời nói làm nàng nghĩ tới kiếp trước, nỗi lòng có chút rối loạn, " Oanh Nhi ngươi trước đi ra ngoài một lát, ta muốn một mình yên tĩnh."

" Công Chúa, Oanh Nhi liền canh ở bên ngoài." Giờ phút này bóng dáng Cảnh Lăng thoạt nhìn đầy cô đơn cùng ưu thương, tâm Oanh Nhi một trận đau đớn.

Cảnh Lăng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

Oanh Nhi nhẹ nhàng ra ngoài, đóng cửa lại.

Oanh Nhi đi ra ngoài, Cảnh Lăng một người ngồi trước bàn trang điểm nhìn tấm kính, nhìn trên kính hiện lên bóng người. Nâng tay sờ sờ mặt mình, trong mắt Cảnh Lăng có chút đau thương.

Lập gia đình.... Sao?

Tựa hồ nàng có chút đã quên thân phận của mình. Thân là Công Chúa, hôn nhân của nàng không phải do chính mình làm chủ. So với gả cho một kẻ không biết ra sao, nàng càng thích cùng Oanh Nhi ở cùng mỗi ngày. Vô ưu vô lự, hài hòa khoái hoạt, nếu có thể cả đời đều như vậy, thật là tốt biết bao. Nếu có thể tự chọn hôn phu, nàng thà rằng Oanh Nhi là vị hôn phu của mình! Ý thức được mình đang nghĩ cái gì, hai má Cảnh Lăng nhanh chóng đỏ lên. Nàng như thế nào lại suy nghĩ chuyện này chứ. Tựa hồ, trùng sinh( sống lại) tới nay, nàng luôn có loại này ý tưởng kỳ quái, nhưng nàng lại không có cảm giác chán ghét.

Cảnh Lăng vỗ vỗ mặt mình, hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì. Này thân thể chỉ mới chín tuổi, đến lúc xuất giá còn rất lâu đâu. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên có lối, nàng hiện tại, vẫn là hảo hảo hưởng thụ cùng Oanh Nhi.

Nghĩ thông suốt tâm tình Cảnh Lăng đột nhiên trở nên thư sướng lên.

" Oanh Nhi." Cảnh Lăng kêu to một tiếng nhưng không ai trả lời. Cảnh Lăng nhìn quanh một chút, cũng không thấy Oanh Nhi, lúc này mới nhớ Oanh Nhi đã ra ngoài. Đứng lên khỏi bàn, Cảnh Lăng đi tới cửa, dùng sức đẩy ra cửa phòng

" Công Chúa." Cung nữ đứng trước cửa hành lễ.

" Oanh Nhi đâu?" Xuất hiện không phải Oanh Nhi mà là người khác, Cảnh Lăng nhíu mày hỏi.

" Vừa rồi có một cung nữ đến tìm Oanh Nhi, Oanh Nhi vừa mới đi ra ngoài. Lúc này chắc là ở phía cửa sau đi." Cung nữ cúi đầu, chi tiết trả lời.

" Ta đã biết." Cảnh Lăng thản nhiên trả lời, hướng đến cửa sau đi.

Rất xa nàng nhìn thấy hai bóng dáng, xem ra là đang nói chuyện.

Cảnh Lăng bước nhanh đi đến bóng dáng quen thuộc, vừa định kêu Oanh Nhi.

Đột nhiên nữ tử bên người Oanh Nhi lại ôm chầm lấy Oanh Nhi.

Đồng tử Cảnh Lăng co rụt lại, tức giận, Oanh Nhi của nàng, người khác cư nhiên dám ôm, có hay không để Công Chúa này vào mắt.

" Tiện nhân, mau buông Oanh Nhi ra." Cảnh Lăng nổi giận gầm lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền vọt lên, muốn đem hai người tách ra. Đáng tiếc, thân thể nàng chỉ mới chín tuổi cũng không có bao nhiêu sức, chính là nàng dùng hết sức cũng không đem hai người tách ra được.

Thật ra Oanh Nhi đã thấy Công Chúa, tự giác dãy ra, đem Công Chúa hộ ở bên người mình, " Công Chúa như thế nào đi ra."

"Chẳng lẽ không được, ngươi còn muốn ôm nữ nhân này tới khi nào." Càng nói Cảnh Lăng càng sinh khí. Nàng không phải chỉ kêu Oanh Nhi ra ngoài một lát sau. Liền một lát, Oanh Nhi lại đi tìm nữ nhân khác! Quả thực không thể tha thứ! Cảnh Lăng không biết nguyên nhân tại sao mình lại tức giận. Nàng đem hết thảy là do kia cung nữ.

" Công Chúa, người đang nói cái gì đâu." Cảnh Lăng nói làm cho Oanh Nhi dở khóc dở cười, đây là sao.

" Nàng là ai?" Cảnh Lăng chỉ chỉ nữ tử bên cạnh, đánh giá một phen, nữ tử này quần áo gọn gàng, ngoại hình dễ nhìn. Chính là không biết có phải là nàng nhìn lầm, Cảnh Lăng cảm thấy kia đôi mắt mang theo một tia không dễ bị phát hiện âm u, cùng Oanh Nhi trong suốt đôi mắt, thật là trái ngược nhau. Cảnh Lăng khịt mũi cười, Oanh Nhi sao lại coi trọng nàng chứ?

" Yến Nhi, gặp qua Trưởng Công Chúa." Nhìn thấy tầm mắt Cảnh Lăng nhìn mình, cái kia cung nữ lập tức quỳ xuống, nói.

" Công Chúa, đây là Yến Nhi." Oanh Nhi hướng Cảnh Lăng giới thiệu, " Yến Nhi cùng Oanh Nhi là cùng quê, lại cùng là hoán y cục cung nữ, rất có giao tình."

" Nàng tới tìm ngươi làm cái gì?" Cảnh Lăng nhíu mày đầu, theo bản năng đứng ra phía trước Oanh Nhi.

" Khởi bẩm Công Chúa, Yến Nhi nhiều năm không thấy Oanh Nhi, có chút nhớ, chính là nghĩ đến thăm Oanh Nhi một chút, xem tình hình của nàng." Yến Nhi trả lời.

" Đã tâm sự xong rồi?" Cảnh Lăng không để ý đến Yến Nhi, quay đầu đi, nhìn về phía Oanh Nhi.

" Vâng." Oanh Nhi gật gật đầu. Kỳ thật cả hai nói với nhau chỉ mấy câu thì Công Chúa đã đến. Chính là cùng Công Chúa so sánh thì không có gì có thể bằng.

" Nói xong thì tốt rồi." Cảnh Lăng kéo tay Oanh Nhi đi, " Cùng Bản Công Chúa trở về."

" Tốt." Nhìn Cảnh Lăng lôi kéo tay mình.

" Ai, Công Chúa, Yến Nhi..." Nhìn hai người sắp rời đi, Yến Nhi vội vàng nói.

" Nga, thiếu chút nữa quên ngươi." Cảnh Lăng liếc nhìn Yến Nhi một cái, lạnh lùng nói, " Ngươi có thể đi."

" Công, Công Chúa?" Yến nhi sửng sốt một chút

" Còn có, về sau cũng không cho lại đến tìm Oanh Nhi." Người này là kẻ Oanh Nhi thân cận nhất, bản năng nhắc nhở Cảnh Lăng một tia nguy hiểm, trong tìm thức muốn đem ngươi này đuổi đi, tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Oanh Nhi.

" Công Chúa." Yến Nhi không biết tại sao lại óc dũng khí, thẳng người nhìn Cảnh Lăng, " Ngài không có quyền ngăn cấm Oanh Nhi cùng người khác nói chuyện."

" A" Cảnh Lăng cười lạnh một tiếng, " Với Oanh Nhi, Bản Công Chúa muốn như thế nào liền như vậy, còn không tới lượt ngươi giáo huấn." Cảnh Lăng cao ngạo nâng đầu, có chút khinh thường nhìn Yến Nhi, " Đừng nói là Oanh Nhi. 

Bản Công Chúa chính là tùy tiện tìm một lý do giết ngươi, cũng không có người dám chỉ trích Bản Công Chúa.

" Yến Nhi lỡ lời, Công Chúa thứ tội..." Yến nhi lo lắng, mồ hôi đều chảy ra, nàng sao lại quên, người này là Trưởng Công Chúa không phân rõ phải trái.

" Hừ, lần sau nếu ta thấy ngươi ôm Oanh Nhi, ta chém đứt hai tay của ngươi." Nói câu kia, trong mắt Cảnh Lăng hiện lên một tia sát khí.

Được rồi, nàng thừa nhận lý do lớn nhất nàng chán ghét Yến Nhi là Yến Nhi cùng Oanh Nhi quan hệ tốt, vừa rồi còn ôm Oanh Nhi. 

" Oanh Nhi, đi thôi." Lưu lại còn đang quỳ Yến Nhi, Cảnh Lăng xoay người đi.

" Vâng, Công Chúa." Oanh Nhi mỉm cười, đi theo.

" Oanh Nhi, trở về ta sẽ kêu người may cho ngươi mấy bộ quần áo thật đẹp."

" Như thế nào lại nói như vậy, Công Chúa?"

" Cung nữ bên Bản Công Chúa, quần áo, tự nhiên phải hơn người khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.