368 Hoàng Diệu

Chương 34




" Ngươi, trước xoay chỗ khác." Cảnh Lăng đi ra khỏi bể, nói với Oanh Nhi.

"?" Oanh Nhi khó hiểu.

" Bảo ngươi xoay thì ngươi xoay đi." Cảnh Lăng đem Oanh Nhi xoay đi hướng khác, ho khan một tiếng, nói " Ta chưa cho phép, ngươi tuyệt đối không được xoay lại, biết không?

" Đã biết, Công Chúa." Oanh Nhi gật đầu, đáp ứng, đối với Công Chúa thẹn thùng, nàng vẫn là nguyện ý nhân nhượng.

" Nhất định không thể quay lại biết không!" Tựa hồ lo lắng, Cảnh Lăng lặp lại một lần.

" Công Chúa yên tâm, mệnh lệnh của người, Oanh Nhi sẽ không làm trái lời người." Oanh Nhi có chút buồn cười, nói " Công Chúa kỳ thật không cần trốn tránh như thế, Oanh Nhi không phải đăng đồ tử, nhìn Công Chúa thân thể cũng sẽ không dâng lên tà niệm."

" Ngươi nói cái gì?" Cảnh Lăng mị hí mắt, nhìn bóng lưng Oanh Nhi.

" Oanh Nhi...." Oanh Nhi vừa muốn nói, đã bị Cảnh Lăng đánh gãy.

" Ngươi muốn nói, Bản Công Chúa thân thể không có gì hấp dẫn sao?" Giọng của Cảnh Lăng nghe có chút nguy hiểm.

" Công, Công Chúa, Oanh Nhi không phải ý tứ đó." Nghe được giọng Cảnh Lăng có chút giận, Oanh Nhi biết mình đã nói lỡ lời, vội vàng muốn giải thích.

" Quên đi." Cảnh Lăng phất phất tay, " Hiện tại hình dáng này, thật là không có gì hấp dẫn." Thông qua tấm gương to bên cạnh, Cảnh Lăng nhìn chính mình còn nhỏ thân hình, thở dài một tiếng. Này còn chưa thân hình còn chưa có phát triển. Không biết tại sao, Cảnh Lăng lại có cảm giác nhụt chí,

Nghe được giọng nói Cảnh Lăng có chút nhụt chí, Oanh Nhi đau lòng.

" Công Chúa." Oanh Nhi quay đầu, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, " Ở trong mắt Oanh Nhi người vĩnh viễn là đẹp nhất, vô luận lúc nào." Lọt vào trong tầm mắt là trắng nõn thân thể, tuy rằng còn chưa phát triển, nhưng là nhẵn nhụi da thịt, mỗi một dạng, đủ làm cho người ta động tâm, Oanh Nhi nhịn không được khen ngợi, " Công Chúa, ngươi thật đẹp."

" Ngươi.... Ngươi quay đầu đi cho ta." Cảnh Lăng nhanh chóng đem quần áo mặc vào, đối với Oanh Nhi thẹn quá thành giận.

Ý thức được chính mình lại ngỗ nghịch Công Chúa ý tứ, Oanh Nhi lập tức xoay người sang chỗ khác, " Công Chúa, Oanh Nhi vô lễ."

" Lần sau còn như vậy, ta cho ngươi không mặc quần áo ra ngoài chạy ba vòng." 

Thanh âm hờn dỗi của Cảnh Lăng vang lên ở sau lưng Oanh Nhi.

Oanh Nhi che miệng cười trộm,Công Chúa liền ngay cả lời nói uy hiếp cũng đều đáng yêu đâu. Tuy rằng nghĩ như thế nhưng là Oanh Nhi ở mặt ngoài vẫn là một bộ dáng nhu thuận, nói " Vâng, Công Chúa, Oanh Nhi thụ giáo."

Không quá bao lâu, bể bên cạnh liền truyền đến giọng nói Cảnh Lăng " Ngươi có thể quay lại rồi."

Oanh Nhi xoay người nhìn về phía Cảnh Lăng.

Cảnh Lăng chỉ mặc một bộ màu trắng nội sam, đai lung buông long ở bên hông, ướt sũng tóc dài làm ướt cả mảnh áo trước ngực. Oanh Nhi không tự giác nuốt nước miếng. Công Chúa chẳng lẻ không biết, hình dạng này của này của nàng càng làm cho người ta có suy nghĩ xấu xa sao?

" Ngươi như vậy nhìn ta làm cái gì?" Phát hiện tầm mắt Oanh Nhi vẫn nhìn mình, Cảnh Lăng khó hiểu hỏi.

" Không, không có gì...." Hoang mang rối loạn, Oanh Nhi hít sâu vài hơi, lấy lại bình tĩnh.

" Cho ngươi." Cảnh Lăng đem áo khoác của mình cho Oanh Nhi.

" Công Chúa, này..." Oanh Nhi vừa định cự tuyệt, Cảnh Lăng lại đánh gãy lời nàng.

" Làm quần áo của ngươi ướt hết, là lỗi của ta, bản Công Chúa đương nhiên phải phụ trách." Cảnh Lăng nói, " Ngươi nếu bởi vì mặc quần áo ướt mà bị bệnh, chẳng phải là do ta sao."

" Công Chúa ý tốt, Oanh Nhi xin cảm ơn." Nhìn thấy trong mắt Cảnh Lăng một tia không được tự nhiên, Oanh Nhi mỉm cười, lau khô thân thể, phủ thêm quần áo Cảnh Lăng đưa nàng, đi theo Cảnh Lăng về tẩm điện.

Thị nữ cũng đã sửa sang lại giường cho Cảnh Lăng. 

" Cảnh Lăng, không còn sớm, nên nghỉ ngơi sớm." Oanh Nhi thổi tắt ngọn nến, mỉm cười nói.

" Ta không muốn ngủ." Cảnh Lăng ngồi dậy. Cả ngày nay nàng đã trải qua trùng sinh( sống lại) thật sự thể xác và tinh thần đều rất mệt. Nhưng là nàng sợ hãi, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện hết thảy chỉ là giấc mộng, nàng vẫn là một kẻ mất đi tất cả.

" Công Chúa,làm sao vậy?" Nhìn thấy bất an trong mắt Cảnh Lăng, Oanh Nhi ngồi xuống bên giường, hỏi.

Cảnh Lăng nâng tay sờ hai má Oanh Nhi, trong mắt mang theo một tia sầu lo cùng bất an, " Oanh Nhi, ta không dám ngủ, ta sợ ta vừa tỉnh đến, lại không thấy ngươi."

" Công Chúa đừng lo lắng." Vươn tay, cầm lấy tay Cảnh Lăng đang vuốt ve hai má mình. Oanh Nhi mỉm cười nói, " Oanh Nhi sẽ luôn canh giữ ở bên giường, như vậy khi Công Chúa tỉnh dậy có thể thấy Oanh Nhi."

" Như vậy đi." Cảnh Lăng nghĩ nghĩ, cả người xê dịch vào trong, " Oanh Nhi, ngươi ngủ ở bên ta, như vậy lúc nào ta cũng biết ngươi ở bên cạnh ta." 

" Công,Công Chúa, Oanh Nhi không dám!" Oanh Nhi sửng sốt, lập tức nhanh chóng quỳ xuống, " Giường của người, làm sao Oanh Nhi loại này thân phận có thể ngủ cùng."

" Bản Công Chúa muốn ngươi ngủ chung ngươi liền ngủ." Cảnh Lăng vỗ vỗ bên giường, " Bản Công Chúa mặc kệ thân phận hay không thân phận, ta hiện tại cần một người cùng ta ngủ, một câu thôi ngươi đồng ý hay không?

" Công Chúa, Oanh Nhi thật sự không dám." Oanh Nhi vẫn như cũ lắc đầu.

" Hừ." Cảnh Lăng cười lạnh một tiếng, mang giầy, trên giường đi xuống, " 

Ngươi không đồng ý, Bản Công Chúa liền đi ra ngoài tìm cung nữ khác. Ta tin tưởng, những kẻ giả trang thành cung nữ, muốn tìm cơ hội giết ta khẳng định nguyện ý cùng bản Công Chúa ngủ chung. Hazz, cũng không biết, hôm sau tỉnh lại, ta có thể hay không toàn thây.

" Công,Công Chúa." Vừa nghe nói Cảnh Lăng muốn đi tìm thích khách cùng nàng ngủ, Oanh Nhi cảm thấy hoảng hốt, đầu óc chỉ biết là tuyệt đối không thể để Công Chúa tìm người khác. Oanh Nhi một bước vọt tới Cảnh Lăng, gắt gao túm lấy hai tay Cảnh Lăng " Công Chúa, không cần, Oanh Nhi sẽ cùng người ngủ." 

" Không cự tuyệt?" Cảnh Lăng quay đầu, trong mắt hiện lên một chút vui vẻ.

" Oanh Nhi cùng với Công Chúa ngủ chung giường." Oanh Nhi tràn đầy quyết tâm.

" Kia còn chờ cái gì, lên giường." Cảnh Lăng khẽ cười một tiếng, xoay lại đi tới giường. Quả nhiên, chỉ cần ở trước mặt Oanh Nhi nói hình dáng mình thê thảm, Oanh Nhi nhất định sẽ rối loạn.

Oanh Nhi cẩn thận nghiêng người nằm trên giường, tận lực giảm bớt diện tích nằm. Cảnh Lăng duỗi thẳng tay đem Oanh Nhi cả người kéo lại mình. Ôm chặt lấy eo Oanh Nhi.

Trên người Oanh Nhi mang theo hương hoa lài thanh nhã, thập phần thư thái.

Ở trong lòng Oanh Nhi tìm một vị trí thoải mái, Cảnh Lăng ra mệnh lệnh, " Oanh Nhi, cứ như vậy đừng nhúc nhích."

Ôm ấp Oanh Nhi, cảm thụ được trên người Oanh Nhi ấm áp, Cảnh Lăng thấy tâm tình của mình vô cùng yên bình. Nàng kiếp trước sao không phát hiện, ở cùng một chỗ với Oanh Nhi, sẽ như vậy thoải mái đâu?

" Công,Công Chúa." Oanh Nhi cẩn thận hỏi,Công Chúa ôm làm nàng có chút không quen.

" Hư." Cảnh Lăng đem đầu tựa vào vai Oanh Nhi, " Không cho nói, cứ như vậy lẳng lặng."

Cảnh Lăng vừa nói, Oanh Nhi lập tức im lặng, không hề quấy rầy Công Chúa ngủ.

Một lúc sau, Oanh Nhi liền cảm giác được Cảnh Lăng hô hấp vững vàng.

Vươn tay, muốn tháo ra hai tay của Cảnh Lăng đang ôm mình, lại phát hiện Cảnh Lăng dùng rất lớn khí lực, căn bản kéo không ra.

Oanh Nhi thở dài một tiếng, có chút yêu thương nhìn người đang nằm trong lòng mình. Công Chúa, quả nhiên vẫn là cái đứa nhỏ, nàng đây là xem mình là Hoàng Hậu đi.

Hơi hơi điều chỉnh một chút tư thế, để cho Cảnh Lăng có thể ngủ thoải mái, Oanh Nhi cũng nhắm hai mắt lại.

Vài tia gió nhẹ thông qua khe hở cửa sổ thổi vào, Cảnh Lăng theo bản năng rúc vào trong lòng Oanh Nhi. Oanh Nhi đem chăn đắp kỹ cho Công Chúa, rồi nhắm mắt lại.

Cơn gió thổi qua, thổi tắt đi ngọn nến duy nhất trong điện.

Trên giường hai nữ tử ôm nhau ngủ. Thoạt nhìn thật hài hòa, an ổn.

Editor:  Hiu hiu một đứa FA như mình lại lựa bộ truyện ngọt như vậy edit là thấy sai sai rầu. Mà nói chứ kết Cảnh Lăng quá, mấy cảnh CL ép Oanh Nhi dễ thương quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.