368 Hoàng Diệu

Chương 32




Tới bữa tối, các cung nữ dọn đem đồ ăn dọn hết trên bàn.

Sắp xếp xong tất cả đều lui về sau, Cảnh Lăng phất tay cho tất cả lui ra, " Đều lui ra đi, Oanh Nhi ở lại."

" Vâng", Các cung nữ bưng khay ra ngoài, chỉ là trong mắt tràn đầy khó hiểu, mỗi khi Công Chúa dùng bữa đều một đống người hậu hạ, thế nào hôm nay chỉ để lại mình Oanh Nhi.

Trong điện chỉ còn lại hai người, phá lệ yên tĩnh, cũng rất thích ý.

" Công Chúa, Oanh Nhi chia thức ăn cho người nha?" Oanh Nhi đứng ở bên cạnh cung kính nói.

" Không cần." Cảnh Lăng lắc đầu, " Hôm nay cho ngươi ở lại, không phải cho ngươi chia thức ăn"

" Kia Công Chúa?" Oanh Nhi khó hiểu, không chia thức ăn, vậy cho nàng ở lại làm cái gì?

" Ngồi xuống đi." Cảnh Lăng vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, " Cùng Bản Công Chúa ăn đi."

" Công Chúa, Oanh Nhi không dám." Oanh Nhi kinh sợ quỳ xuống.

" Tại sao lại quỳ", Cảnh Lăng bất đắc dĩ, nhíu mày, " Không phải đã nói, lúc không có người ngoài không cần phải quỳ sao?"

" Đúng, nhưng là Công Chúa..." Oanh Nhi do dự.

" Bất kể cái gì?"

" Nhưng là Công Chúa kêu Oanh Nhi ngồi ăn cùng người, Oanh Nhi không dám" Oanh Nhi nói.

" Ngồi ăn cùng Bản Công Chúa, như vậy sẽ làm khó dễ ngươi sao?" Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi trong mắt hiện ra một tia ưu thương.

" Không, Không phải như thế, có thể...." Oanh Nhi lo sợ nhất là nhìn thấy Công Chúa biểu tình đau khổ.

" Quên đi, ngươi cái gì cũng không cần nói nữa." Oanh Nhi còn chưa nói xong thì đã bị Cảnh Lăng đánh gãy, " Ta biết ta điêu ngoa tùy hứng, ai cũng không thích ta, ngươi không muốn ngồi ăn cùng ta cũng đúng, ta đường đường là một Công Chúa, tìm một người ngồi ăn cùng, cũng không..."

Cảnh Lăng còn chưa nói xong, Oanh Nhi đã " Xoát" một tiếng, Oanh Nhi đã ngồi xuống ghế, " Được ngồi ăn cùng Công Chúa, là vinh hạnh của Oanh Nhi, Oanh Nhi thật sự rất vui, sao lại không muốn."

" Đừng an ủi ta." Trong mắt Cảnh Lăng ưu thương không giảm, " Các ngươi đều nghĩ ta như vậy."

" Công Chúa, Oanh Nhi thề, Oanh Nhi đối với Công Chúa trời đất làm chứng." 

Oanh Nhi tràn đầy nghiêm túc, " Được cùng ăn với, là Oanh Nhi đã tích đức bao đời mới được. Vừa nãy không phải là Oanh Nhi không muốn, mà là Oanh Nhi thụ sủng nhược kinh."

" Thật sự?" Đôi mắt Oanh Nhi nháy mắt thay đổi, tràn đầy vui vẻ, giống như đứa trẻ phát hiện ra một thứ gì đó thích thú.

" Tuyệt vô hư ngôn" Oanh Nhi cam đoan nói. Nàng như thế nào lại quên, Công Chúa chính là một đứa trẻ chin tuổi đâu, hiện tại là giai đoạn mẫn cảm nhất, mình cự tuyệt, sẽ làm Công Chúa cảm thấy mình bị người khác ghét. Nghĩ như vậy, Oanh Nhi không khỏi mắng chính mình.

" Vậy là tốt rồi." Cảnh Lăng nở nụ cười, chỉ chỉ trên bàn đầy thức ăn, " Vậy cùng ăn với ta đi."

" Tuân mệnh, Công Chúa." Oanh Nhi gật gật đầu, đem tầm mắt nhìn đến thức ăn trên bàn.

Ở chỗ mà Oanh Nhi không thấy, Cảnh Lăng ngoéo khóe miệng. Hình như nàng, đã tìm ra biện pháp làm Oanh Nhi nghe lời đâu. So với cứng nhắc, ở trước mặt Oanh Nhi giả bộ đáng thương càng thêm hữu hiệu đâu. Nghĩ như vậy, ánh mắt Cảnh Lăng nhìn về Oanh Nhi càng thêm ôn nhu.

" Công Chúa làm sao vậy, sao lại nhìn Oanh Nhi?" Đợi hồi lâu, Oanh Nhi không thấy Cảnh Lăng cầm đũa, Oanh Nhi hướng Cảnh Lăng nhìn thì thấy Công Chúa đang chống cằm, nhìn chính mình.

" Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn như vậy nhìn ngươi thôi." Cảnh Lăng mỉm cười nói.

" Công Chúa, nếu không ăn thức ăn sẽ nguội." Oanh Nhi chỉ chỉ bàn thức ăn.

" Ta còn chưa đói bụng, ngươi ăn trước đi." Cảnh Lăng nói, không biết tại sao, nàng lại muốn bộ dáng lúc Oanh Nhi ăn cơm, nhất định rất ôn nhu lại mê người.

" Oanh Nhi cũng chưa đói." Oanh Nhi trả lời, cũng không cầm lấy đũa.

Nhìn đến trong mắt Oanh Nhi tràn đầy kiên định, Cảnh Lăng thở dài, xem ra nếu nàng không động đũa, Oanh Nhi cũng sẽ giống mình. Xem ra, muốn cùng Oanh Nhi ngang hàng vị trí, còn cần một khoảng thời gian để thay đổi mới được.

Cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt bò. Thịt bò không có chút điểm mùi, mềm mại. Cảnh Lăng nhắp mắt, " Ăn ngon thật."

" Ngon liền ăn nhiều một chút." Nhìn thấy Cảnh Lăng thực thích này đồ ăn, Oanh Nhi lập tức gắp thêm một miếng thit bò bỏ vào chén Cảnh Lăng.

" Ta không phải nói hôm nay không cần ngươi chia thức ăn sao?" Cảnh Lăng nhíu mày, làm cho Oanh Nhi cùng ăn với mình, chính là muốn kéo gần khoảng cách hai người.

" Công Chúa, Oanh Nhi không phải chia thức ăn, Oanh Nhi chính là đem thức ăn gắp vào chén Công Chúa mà thôi." Oanh Nhi mỉm cười, giải thích. Nàng biết nếu còn tất tất cung kính nói chuyện với Công Chúa, thì nhất định người sẽ tức giận.

" Như vậy à." Cảnh Lăng lộ ra một cái mỉm cười, thuận tay đem một miếng thịt vịt, một khối ba chỉ, còn có không ít thức ăn chay bỏ vào trong chén Oanh Nhi.

" Công, Công Chúa?"

" Trên bàn có nhiều đồ ăn như vậy, ta làm sao biết thứ nào ăn ngon, ngươi trước tiên ăn trước cảm thấy ngon thì nói ta mới ăn."Cảnh Lăng nói.

" Công Chúa, Oanh Nhi đã biết." Oanh Nhi khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Công Chúa, đây là đối tốt với mình đâu. Cầm chiếc đũa, nghĩ muốn đem thức ăn trong chén ăn hết.

" Ai, ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn." Cảnh Lăng đưa tay, ngăn cản Oanh Nhi ăn lang thôn hổ yết, đưa tay nhẹ nhàng nhéo một chút Oanh Nhi hai má, " Ngươi xem, ăn cái gì cũng nên ăn chậm mới tốt."

Oanh Nhi ngây ngô cười, dừng lại đũa. Đem thức ăn trong miệng nhai kỹ. Nàng không phải không biết nên ăn chậm, chính là, bởi vì do Công Chúa gắp cho mình thức ăn, liền nhịn không được muốn đem toàn bộ bỏ vào miệng.

Thật vất vả đem tất cả thức ăn trong miệng nuốt xuống, Oanh Nhi lộ ra một cái thỏa mãn tươi cười, " Công Chúa, ăn ngon, tốt lắm ăn."

" Bản Công Chúa tốt lắm ăn sao?" Cảnh Lăng chọn mi nhìn Oanh Nhi. Oanh Nhi lúc này nhìn thực ngây ngốc, Cảnh Lăng nhịn không được chọc ghẹo Oanh Nhi.

" Không không không, Công Chúa không thể ăn, là đồ ăn ăn ngon." Oanh Nhi lập tức trả lời.

" Ngươi chưa ăn ta, làm sao biết ta ăn không thể ăn." Cảnh Lăng hai tay chống nạnh, thân thủ vỗ vỗ trán Oanh Nhi, " Bản Công Chúa, chắc chắn chính mình nhất định là thiên hạ đẹp nhất vị."

" Vâng vâng vâng, Công Chúa chính là thiên hạ đẹp nhất vị." Oanh Nhi phụ họa.

" Thế này mới đúng." Cảnh Lăng nở nụ cười.

Hai gò má Oanh Nhi đỏ lên, Công Chúa tươi cười, thật đẹp đâu.

" Canh thực nóng, giúp ta thổi nguội." Cảnh Lăng cầm chén canh đưa cho Oanh Nhi.

" Vâng, Công Chúa." Oanh Nhi nhận chén canh, còn thật sự chăm chú thổi.

" Công Chúa, có thể uống." Cảm giác nhiệt độ của chén canh đã giảm, Oanh Nhi đem chén canh đưa cho Cảnh Lăng.

" Ngươi trước nếm thử, xác định không nóng lại đưa cho ta." Cảnh Lăng cũng không nhận lấy.

" Vâng." Oanh Nhi mỉm cười, Công Chúa ý tứ nàng hiểu được, trong lòng ấm áp dạt dào, có người quan tâm mình, thật sự rất tốt. Lấy cái thìa, múc một muỗng thử nếm thử.

" Công Chúa, độ ẩm vừa lúc, có thể uống." Đem bát canh trả lại cho Cảnh Lăng. Oanh Nhi nói.

" Hương vị như thế nào?" Cảnh Lăng nhíu mày nhìn Oanh Nhi, " Uống ngon không?"

" Rất ngon." Oanh Nhi trả lời.

" Như vậy à, vậy ta nếm thử." Kết quả, Cảnh Lăng cầm lấy chiếc thìa múc một miếng, rồi lại đem chén canh đưa tới Oanh Nhi, " Rất lạt, Bản Công Chúa không thích, Oanh Nhi thay Bản Công Chúa uống đi."

" Oanh Nhi tuân mệnh." Khóe miệng ngoéo một cái, Oanh Nhi bưng chén canh, uống sạch sẽ.

Lúc ăn, Cảnh Lăng thường lấy cớ thử đồ ăn, hoặc không thể ăn, đem thức ăn đều cho Oanh Nhi ăn.

Biết là do Công Chúa đối tốt với mình nên Oanh Nhi luôn luôn tiếp nhận. Đây là điều nàng thích nhất ở Công Chúa, tùy rằng luôn tùy hứng, nhưng là Công Chúa rất thiện lương.

Một bữa cơm, ở bất tri bất giác đã càng kéo gần khoảng cách

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.