368 Hoàng Diệu

Chương 22




Mùi thơm của bánh ngọt vừa ra lò xông vào mũi làm mấy nữ không hết thèm ăn mà nhìn chòng chọc vào, mấy cái đầu bếp trong nhà hàng cũng bị mùi thơm cho hấp dẫn theo.

Tiêu Hạo thấy mấy nữ muốn đưa tay đến lấy bánh ăn mà xua tay lắc đầu.

“Bánh này là sản phẩm anh dự định chào hàng với mấy thực khách ngoài kia. Muốn ăn thì về nhà anh làm cho ăn.”

Mặc dù có chút không tình nguyện áp chế thèm ăn mà theo Tiêu Hạo cùng ra đại sảnh nhà hàng.

Ra hiệu Alicia bảo mấy nhân viên nhà bếp chờ lệnh, Tiêu Hạo cầm một cái bánh ngọt đứng giữa đại sảnh.

“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhà hàng trong thời kỳ khó khăn như lúc này. Cũng không giấu diếm gì, thật ra bếp trưởng phụ trách ẩm thực Anh quốc bị đột quỵ nên không thể đứng bếp. Vì thế mà món ăn quý vị thưởng thức không có đậm đà hương vị truyền thống nước Anh là như vậy.”

“Mà tôi với bà chủ nhà hàng này vốn là bạn bè nên cũng muốn giúp đỡ một chút. Chắc hẳn những ai ưa thích bánh ngọt Anh quốc cũng biết món này. Vì để đền bù ẩm thực nhà hàng có sai sót, tôi quyết định tặng mỗi bàn thực khách 5 cái bánh táo Crumble, mọi người đảm bảo ăn vào sẽ cảm thấy thỏa mãn.”

Phất tay một cái ra hiệu nhân viên nhà bếp đem bánh ngọt đưa lên bàn thực khách. Tiêu Hạo cũng im lặng chờ đợi kết quả đánh giá của mọi người.

Nhưng các thực khách ăn thử một lần lại như fan cuồng bánh ngọt mà tập trung chuyên môn xử lý toàn bộ. Sau khi không sai biệt lắm các thực khách xử lý toàn bộ số lượng bánh ngọt, Tiêu Hạo ánh mắt có chút chờ mong cất cao giọng hỏi.

“Quý vị thấy bánh ngọt của nhà hàng chúng tôi thế nào?”

Một đôi vợ chồng trung niên mở miệng khen đầu tiên.

“Bánh này mang đậm chất hương vị đồng quê của Anh quốc không thể sai được.”

“Đúng vậy, còn nhớ thời điểm em du học ở Anh quốc cũng chính là mùi vị này không thể sai được, thậm chí còn đậm đà hơn, ngon hơn nữa.”

Mấy thực khách khác cũng khen không dứt miệng, có người còn yêu cầu đặt thêm vài phần bánh ngọt mang về. Tiêu Hạo thấy vậy mà hài lòng gật đầu một cái.

“Đây cũng chỉ là món ăn khai vị nhà hàng mà thôi, nhưng cũng vì thời gian chuẩn bị quá gấp nên chỉ có bao nhiêu đây, mong các vị thực khách cũng thông cảm. Từ ngày mai trở đi sẽ có một bảng menu món ăn Anh quốc hoàn toàn mới. Quý vị cứ yên tâm là nhà hàng chúng tôi xuất phẩm tất ra tinh phẩm, dù không dám nhận nhà hàng chúng tôi có thể đứng đầu trong các nhà hàng về món ăn Anh quốc hay châu u nhưng so về chất lượng thì chúng tôi luôn chú trọng và phục vụ tận tâm. Tiếp theo tôi cũng có một tin tức muốn tuyên bố.”

Ở mấy vị thực khách mang theo chờ mong, Tiêu Hạo mới làm bài chào hàng.

“Tôi cũng có mở một công ty chuyên về dược phẩm có thể trị đủ các loại bệnh. Hiện tại đã cho ra đời sản phẩm đầu tiên là thuốc trị bệnh mất ngủ cùng thuốc giải độc khi gặp trúng độc. Nếu quý vị muốn biết tác dụng của nó có hiệu quả đúng như quảng cáo không thì xin thưa rằng đảm bảo 100% không tác dụng phụ, ngay cả người mẫn cảm nhất với thuốc cũng sẽ không có việc gì mà có thể dùng vô tư.”

“Ngoài ra còn có thuốc dùng để bồi dưỡng trí thông minh cho động vật cùng thuốc dưỡng nhan cho da càng mịn hơn, trắng hơn. Công dụ cụ thể các loại thuốc tôi sẽ nêu dưới đây ngay bây giờ.”

“...”

Sau một tràng quảng cáo, ở dưới sự thắc mắc thường xuyên của nhóm thực khách, Tiêu Hạo vẫn kiên nhẫn giải đáp. Ở mọi người đều đạt được câu trả lời hài lòng, Tiêu Hạo mới bảo Ninh Tuyết Yên ba nữ mang lên 4 loại dược phẩm thanh tâm đan, dưỡng thú đan, giải độc đan cùng dưỡng nhan đan để ra mắt.

“Viên đan dược màu trắng này là thanh tâm đan, có công dụng như tôi vừa nói ở trên là thanh tâm dưỡng thần. Quý vị nếu ai có triệu chứng mất ngủ có thể lên thử, đảm bảo hiệu quả sẽ xuất hiện rõ rệt sau 1 ngày phục dụng.”

“Còn màu đen viên đan dược này là giải độc đan, ai trúng độc mà không phải xâm nhập sâu vào tim hay não bộ đều có thể giải toàn bộ.”

“Còn đây là dưỡng thú đan, có thể thích hợp cho những ai muốn dưỡng thú cưng của mình trở nên thông minh nhanh trí hơn thì có thể mua dùng. Đảm bảo chất lượng mang đến cho các vị hài lòng.”

“Cuối cùng là dược phẩm mà phái nữ vô cùng ưa thích, đó là dưỡng nhan đan. Đan dược này có công dụng dưỡng nhan xóa đi tế bào chết trên da, giúp da dẻ các vị chị em trở nên nhẵn hơn, mịn hơn và hơn hết là ngày càng xinh đẹp hơn.”

Nghe Tiêu Hạo giới thiệu tác dụng của dược phẩm, thực khách ánh mắt vẫn còn có chút do dự, Tiêu Hạo lại bồi thêm một câu làm họ trở nên yên tâm.

“Các vị cũng an tâm, chúng tôi công ty là làm ăn chân chính, không phải loại lừa đảo lấy tiền mà bỏ trốn nên quý vị cứ an tâm. Địa chỉ công ty của tôi cũng ở gần đây, mấy nhân viên công ty tôi cũng có mặt gần như đầy đủ ở chỗ này vì được tôi mời đi ăn. Quý vị chắc hẳn đã nghe câu chạy được hòa thượng không chạy được miếu nên khi mua sản phẩm mà có bất cứ vấn đề gì có thể đến công ty chúng tôi giải bày, chúng tôi sẽ tận tình giải quyết toàn bộ vấn đề.”

“Được rồi chàng trai trẻ, mấy dược phẩm này rốt cuộc giá cả thế nào?”

Tiêu Hạo thấy có khách hàng hỏi giá mà cũng nêu ra giá cả đan dược.

“Vì hôm nay là lần đầu tiên chào hàng nên dược phẩm sẽ giảm giá 20%. Vì dược thảo cùng cách điều chế mấy loại dược phẩm này vô cùng khó khăn và khó tìm nên giá cả sẽ có chút cao, nhưng yên tâm là không hiệu quả thì công ty chúng tôi sẽ hoàn tiền lại cho các vị.”

"Vì sản xuất đại trà còn hạn chế nên bán ra sẽ là tính theo từng viên thuốc: thanh tâm đan 1,6 vạn tệ/viên, dưỡng thú đan 4 vạn tệ/ viên, giải độc đan 8 vạn tệ/ viên, dưỡng nhan đan 16 vạn tệ/viên. Sau hôm nay quảng cáo thì sẽ trở về giá gốc, cơ hội chỉ có một lần, nếu quý vị tin tưởng thì có thể mua dùng.”

Đám thực khách ở dưới trao đổi với nhân viên trong công ty mình cùng tra hỏi các loại thì một số người cũng có ý động. Dù sao công dụng của đan dược cũng chưa được chứng minh cái gì nên không ai dám làm chim đầu đàn uống thử.

Cảm thấy hiệu quả không được như ý, Tiêu Hạo khẽ nhíu mày, cuối cùng đưa ra biện pháp chốt.

“Nếu quý vị không tin thì tôi tại chỗ có thể cho một vị thực khách ngẫu nhiên thử tác dụng của đan dược. Trong số quý vị có ai gặp chứng mất ngủ, trầm cảm hay bị stress vì công việc áp lực không?”

“Có em.”

Chờ một lúc không ai giơ tay lên, lúc này Tiêu Hạo nghe một cái rụt rè có chút nhút nhát vang lên.

Tiêu Hạo ánh mắt kinh ngạc nhìn lấy em gái ngoại quốc mắt xanh tóc nâu hỏi.

“Em triệu chứng là gì?”

Bé gái bất chấp cha mẹ mình ngăn cản mà bướng bỉnh hô.

“Ba mẹ để con thử đi, bệnh của con đi bác sĩ làm nhiều đợt trị liệu cũng không thấy khá hơn. Biết đâu đan dược của anh trai này hiệu quả thì thế nào?”

Dưới sự bất đắc dĩ, ba mẹ em gái ngoại quốc cũng để cô bé nói ra vấn đề mình gặp phải.

Tiêu Hạo nghe xong cũng gật đầu đưa cho em 1 viên thanh tâm đan, cô bé hiểu ý mà đem đan dược nuốt vào.

Ở mấy thực khách ánh mắt nhìn chằm chằm chờ kết quả. Sau một lúc, cô bé ngoại quốc ánh mắt cũng trở nên lim dim nói với ba mẹ mình.

“Ba mẹ, con buồn ngủ quá.”

Ba mẹ cô bé ngoại quốc thấy vậy thần sắc vui mừng rối rít cảm ơn liên tục đối với Tiêu Hạo. Trước khi rời khỏi, hai người còn mua 10 viên thanh tâm đan để con gái mình dùng lâu dài.

Nhìn trong thẻ mình số tiền đầu tiên kiếm được bằng chính công sức của mình, Tiêu Hạo lộ ra nụ cười hài lòng.

Nhóm thực khách nhìn thấy quả thật có hiệu quả, ai nấy cũng rối rít đến trao đổi với nhân viên công ty để đặt mua sản phẩm.

Mấy nữ nhân viên công ty cũng bị tràng cảnh thực khách mấy người bao quanh đặt mua sản phẩm cho choáng váng, bận rối tinh rối mù mà chuẩn bị toàn bộ ghi lại rồi tiến hành thủ tục đặt cọc các loại vì sản phẩm tồn kho hiện tại vô cùng có hạn.

Đến khoảng gần 9 giờ tối, ở nhóm thực khách đang ngồi giới thiệu thêm cho bạn bè đến mua sản phẩm cùng thực khách mới tò mò đến xem mà muốn náo nhiệt. Phải nhờ Tiêu Hạo cùng cao tầng công ty từ chối khéo léo mới có thể để nhóm khách hàng thỏa mãn rời đi.

Tràng cảnh nhà hàng ăn uống lại thành một chỗ PR sản phẩm cũng làm Alicia khóe miệng giật giật, nhưng gương mặt lại lộ vẻ tự hào.

Smith đứng một bên quan sát từ đầu đến cuối quá trình đều không phải không bội phục tài năng của chàng trai trẻ được xem là bạn thuở nhỏ của tiểu thư, chẳng những bề ngoài ưa nhìn, tài ăn nói khéo léo mà năng lực kinh doanh cùng đầu não linh hoạt giống như mấy vị lão làng trên thương trường.

“Tiểu thư, người bạn này của ngài thật không đơn giản nha. Hay là chúng ta cùng hợp tác làm sinh ý với cậu ta, tiểu thư ý thế nào?”

Tiêu Hạo thính lực vô cùng tốt mà nghe được Smith nói đến vấn đề hợp tác, chợt trong đầu có chủ ý, Tiêu Hạo mới mở miệng cắt ngang Alicia đang định nói chuyện.

“Alicia, anh đang có dự định thực hiện chuỗi nhà hàng thông minh có ứng dụng công nghệ hiện đại vào, áp dụng một cái hoàn toàn mới mô hình nhà hàng. Em có hứng thú hay không hợp tác?”

Alicia giả vờ tức giận nũng nịu.

“Anh nói cái gì đâu, em với anh mà còn nói vấn đề hợp tác sao? Hạo Hạo, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho em. Anh chỉ cần đưa em công nghệ mới cùng phương thức hoạt động tân mô hình chuỗi nhà hàng là có thể. Mọi thứ còn lại cứ để em lo.”

“Được rồi, vậy thì nhờ em giúp đỡ anh, hai ta quả thật không cần nói mấy câu khách sáo làm gì.”

Nghe Tiêu Hạo đồng ý, Alicia vô cùng cao hứng vì có thể giúp đỡ được Tiêu Hạo chút gì. Nhẹ nhàng tiến lại gần mà hôn Tiêu Hạo một cái lên môi.

Tiêu Hạo vốn muốn từ chối nhưng cũng thấy người ngoại quốc hôn nhau là phương thức chào hỏi xã giao nên cũng tiếp nhận Alicia hôn.

Tách môi nhau ra, Tiêu Hạo mới ở ánh mắt Alicia không nỡ mà dẫn nhóm nhân viên mình về công ty.

“Hạo Hạo, em sẽ không hối hận khi làm quyết định này. Em cả đời sẽ chỉ là người đàn bà của anh, dù cho có khổ cực hay sung sướng, dù cho anh có rất nhiều bạn gái, nhưng em sẽ không bỏ cuộc.”

Âm thầm quyết tâm, Alicia mới nói với Smith.

“Chú Smith, con bắt đầu có lòng tin vụ đánh cược với lão già có thể thắng.”

Smith cũng gật đầu biểu thị có thể.

“Vâng, Tiêu Hạo chàng trai trẻ này vô cùng tài năng, nếu có cậu ấy trợ giúp, tiểu thư nhất định có thể thắng cược.”

Sau khi đưa các nhân viên công ty trở về, ai cũng đều về nhà nấy. Để Tiêu Hạo có chút kỳ quái là Phùng Tuyết Vân vẫn còn ở lại trò chuyện với Dương Sơ Tuyết cái gì làm nàng xấu hổ dậm chân liên tục. Lúc này chuông điện thoại Tiêu Hạo vang lên.

“Alo, Hạo ca à? anh đang ở đâu vậy?”

“Đang còn ở công ty mới đâu, có chuyện gì sao tiểu Viễn?”

“Trời ơi Hạo ca, anh đã hứa là hôm nay giúp thằng em việc ấy mà anh lại quên, quả thật bó tay luôn.”

Tiêu Hạo cười cười bất đắc dĩ sờ cái mũi.

“Đúng là việc nhiều nên quên vụ của mày, đang ở đâu? Được, tao đến ngay đây.”

Cúp điện thoại, Tiêu Hạo nói với 2 nữ.

“Hai em cùng Tuyết nhi lấy xe lớn về nhà trước đi, anh có việc đi một chút thì về. Nếu cha mẹ có hỏi thì nói là anh đang công tác dự án có chút vấn đề nên về trễ.”

Hai nữ trong lòng có chút nghi ngờ nhưng cũng không tra hỏi mà gật đầu để Tiêu Hạo lái xe rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.