368 Hoàng Diệu

Chương 18




Như Tiểu Lam đi theo cô mẫu cùng Tần Thiệu Du đến sân nghỉ ngơi của nữ quyến.

Tần Thiên Du đi theo nhị thiếu gia, cùng Thanh Mặc Nhan đi tới nơi tụ tập của các nam tử.

Thời điểm Liễu Dương quận chúa nhìn thấy Như Tiểu Lam, liền nhảy dựng lên: "Tiểu yêu tinh!"

Như Tiểu Lam cười hắc hắc: "Vết thương trên mông ngươi đã khỏi hẳn chưa, thế nhưng lại quên cơn đau hôm đó nhanh như thế?" Nói xong nàng còn vụng trộm làm một động tác đánh đòn.

Liễu Dương quận chúa tức giận không thôi.

Mới chưa đến một năm, Như Tiểu Lam đã trưởng thành nhanh như thế, nói ra ai tin được a.

Nhưng mà cố tình Hoàng đế lại tin tưởng chuyện này, cho nên bọn họ cũng không dám ở trước mặt lôi thân phận của Như Tiểu Lam ra nói.

"Ngươi chờ đó cho ta." Liễu Dương quận chúa cắn răng kèn kẹt.

Như Tiểu Lam mặc kệ nàng. Hôm nay đến đây là vì muốn giúp Tần Thiệu Du tuyển phu, nàng chỉ cần thành thành thật thật đi theo cô mẫu các nàng là được.

Tần Thiệu Du đến gần Như Tiểu Lam: "Sao lại tẩy lớp trang điểm đi?"

Như Tiểu Lam bĩu môi: "Còn không phải là Thanh Mặc Nhan tên kia sao... Nói ta trang điểm xong nhìn giống tiểu yêu tinh..."

Tần Thiệu Du phì cười một tiếng: "Ngươi đúng là tiểu ngốc tử, hắn là sợ ngươi bị người khác nhìn trúng nên mới nói như thế."

Như Tiểu Lam trợn trắng mắt: "Làm sao có khả năng sẽ có người coi trọng ta."

"Ngươi thì sao?"

"Thanh Mặc Nhan nói ta quá ham ăn, nếu gả cho người thường chắc chắn sẽ ăn sạt nghiệp nhà người ta, lại còn không hiểu quy củ, gả đi chưa được ba ngày sẽ bị mẹ chồng quở trách, cũng sẽ bị đánh đòn..."

Tần Thiệu Du nguyên bản tới đây để tuyển phu, trong lòng khẩn trương muốn chết, kết quả nghe Như Tiểu Lam nói một hồi, tâm tình ngược lại thả lỏng đi không ít.

"Ngươi thật khờ, hắn nói như thế vì sợ ngươi sẽ gả cho người khác a."

Như Tiểu Lam khó hiểu nói: "Ta đã đáp ứng với hắn sẽ không gả cho người khác, hắn còn lo lắng cái gì?"

"Ngươi đáp ứng với hắn sẽ không gả cho người khác?" Tần Thiệu Du kinh ngạc.

"Đúng vậy."

"Ngươi cũng không thể... Để hắn nuôi cả đời đi?"

"Hắn nói để ta gả cho hắn là được." Như Tiểu Lam lầu bầu.

Tần Thiệu Du thoáng thất thần, suýt nữa làm đổ chén trà trên bàn.

"Biểu ca hắn... Thật sự nói như thế?"

"Đúng vậy." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: "Lúc ấy nghe nói ngươi sắp đến kinh thành, ta còn tưởng rằng ngươi muốn gả cho hắn đâu." Nói đến việc này, nàng ngượng ngùng cười rộ lên.

Tần Thiệu Du vẻ mặt cô đơn cúi đầu: "Kỳ thực... Biểu ca thật sự rất tốt, là ta không xứng với hắn."

Như Tiểu Lam kinh ngạc chớp mắt: "Ngươi thích hắn sao?"

Tần Thiệu Du thẹn thùng rũ mắt, cũng vụng trộm tránh đi mẫu thân của nàng: "Ta... Ta cũng không biết, hồi nhỏ huynh đệ tỷ muội chúng ta thường hay đến Thanh Hầu phủ, biểu ca khi đó lớn lên tuấn tú lịch sự, không ít người đều nói hắn lớn lên còn đẹp hơn cả Hoàng tử ở trong cung, nhưng mà Hầu gia lại không thích hắn, nữ tử nhà ai muốn gả qua đều nghĩ sẽ bị Hầu gia gây khó xử..."

Như Tiểu Lam nhếch miệng cười rộ lên: "Ta không sợ, ta sẽ bảo vệ hắn."

Tần Thiệu Du ngơ ngác nhìn nàng, thậm chí quên luôn phải nói gì tiếp theo.

Nếu nói đối phương là người có gia thế bối cảnh, có lẽ sẽ có loại tự tin này, nhưng cố tình trước mắt lại là một tiểu nha đầu không có chỗ dựa, nàng lấy đâu ra loại tự tin đó?

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt xinh đẹp của nàng, Tần Thiệu Du lại không thể không thừa nhận, loại tự tin này khiến nàng dị thường chói mắt.

Nữ quyến bên này không ít người đều biết Tần Thiệu Du là biểu muội của Thanh Mặc Nhan, Hoàng đế cố tình cấp ân điển, để các nàng mượn cơ hội này tìm một nam tử trẻ tuổi kết thân.

Tất cả mọi người đều tụ tập ở ấm đình, ngoài đình là lớp rèm che gió, trên đất bày mấy chậu than, ấm áp dễ chịu, tuyệt không lạnh.

Có người không ngừng bắt chuyện cùng cô mẫu, giới thiệu vài vị nam tử đi lại trong vườn.

Nơi nam khách nghỉ ngơi ở ngay bên dưới ấm đình, nữ tử bên trên khe khẽ nói nhỏ bọn họ đều có thể nghe được, nhưng vì e ngại quy củ, cho nên bọ họ ai cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Nhóm nữ quyến không hề cố kỵ chỉ chỉ trỏ trỏ: "Vị kia là Hàn lâm viện học sĩ, chức quan ngũ phẩm, năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, chưa có chính thê... Còn vị kia là quan viên ở Hình bộ, cũng là quan ngũ phẩm, tuổi tác không lớn lắm..."

Cô mẫu bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, nhìn mấy vị nam tử ở phía dưới.

Như Tiểu Lam cũng chống cằm nhìn xuống theo.

Đúng lúc này, ấm đình đột nhiên xôn xao lên, không biết là vị tiểu thư khuê các nào kêu lên một tiếng: "Nha, các ngươi xem, đó là Thái tử điện hạ!"

Chúng nữ tử sôi nổi nhìn qua, chỉ thấy đường nhỏ phía dưới đi tới một vị nam tử. Hắn mặc trên người một thân cẩm bào thêu chỉ vàng, khoác áo choàng lông cừu màu trắng, tóc búi lại cố định bằng trâm ngọc, một bộ dáng công tử quý phái.

Như Tiểu Lam hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau.

Trong ấm đình có người cúi thấp đầu nói: "Thái tử điện hạ đến nay vẫn chưa lập chính phi. Cũng không biết thiên kim nhà ai sẽ có được phúc khí này."

Liễu Dương quận chúa không biết từ bao giờ đã ngồi lại gần Tần Thiệu Du, chỉ vào Thái tử ở phía dưới thần bí nói: "Ngươi có nghĩ gả cho Thái tử ca ca không?"

Tần Thiệu Du lắc đầu: "Quận chúa đừng nói đùa, Thái tử điện hạ là nhân vật thế nào, ta làm sao dám có suy nghĩ đó."

Liễu Dương quận chúa đắc ý nói: "Hoàng hậu nương nương là cô cô của ta, nếu ngươi thật sự muốn gả, ta có thể giúp ngươi làm quen với Thái tử ca ca."

Không đợi Tần Thiệu Du mở miệng, Như Tiểu Lam đã giòn tan nói: "Tần tỷ tỷ, ngươi đừng để bị nàng lừa, nàng giỏi nhất chính là nói dối, lần trước còn ở trước mặt mọi người giả truyền ý chỉ của Hoàng hậu đâu."

Thời điểm Như Tiểu Lam nói chuyện không có ý muốn hạ giọng, mọi người đều nghe thấy rõ rành mạch, có vài nữ tử vẫn luôn không vừa mắt với Liễu Dương quận chúa còn che miệng cười ra tiếng.

Tần Thiệu Du cuống quít xua tay về phía Như Tiểu Lam, ý bảo nàng đừng nói nữa.

Như Tiểu Lam lại giả vờ không hiểu, tiếp tục nói: "Tần tỷ tỷ, ta nói đều là sự thật. Nàng giỏi nhất chính là gạt người, lúc trước Ngũ thị có giao hảo tốt với nàng, kết quả bây giờ phải gả cho nhị thiếu gia làm thiếp. Ngươi đừng thân cận với nàng quá, cẩn thận bị nàng bán lúc nào không hay."

Lời vừa nói ra, rốt cuộc Liễu Dương quận chúa không nhịn được nữa.

"Như Tiểu Lam, ngươi rất quá mức!"

Như Tiểu Lam rụt cổ, trốn đến sau lưng cô mẫu, nói: "Cô mẫu, ngươi thấy chưa? Liễu Dương quận chúa bá đạo như thế, lần nào cũng bắt nạt ta, chuyên dùng thủ đoạn ở sau lưng ngáng chân người khác, ngươi phải chú ý đừng để Tần tỷ tỷ tin lời nàng."

Dù sao nàng cũng không muốn nhìn Tần Thiệu Du bị gả cho Thái tử, ngăn cản bằng bất cứ giá nào, bán manh giả đáng thương, hơn nữa nhìn bộ dáng nho nhỏ này của nàng rất khó để người ta có thể ghét bỏ.

Liễu Dương quận chúa tức đến nỗi sắp phun ra lửa, mỗi lần gặp phải tiểu yêu tinh này nàng đều vô cùng xui xẻo.

"Ta có gạt người hay không, ngay lập tức các ngươi sẽ biết." Liễu Dương quận chúa hầm hầm đi đến trước lan can, mở miệng ra gọi với xuống phía dưới: "Thái tử ca ca!"

Vu Thanh Thành nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười về phía Liễu Dương quận chúa.

Trong ấm đình lập tức vang lên một mảnh tiếng hít không khí.

Không nghĩ tới Thái tử thật sự cấp mặt mũi cho Liễu Dương quận chúa.

"Thấy rồi chứ?" Liễu Dương quận chúa đắc ý nói: "Chỉ cần ta mời Thái tử ca ca lên đây, Tần tỷ tỷ sẽ có cơ hội làm quen với hắn."

Tần Thiệu Du vô cùng khẩn trương, cúi đầu không dám nhìn mọi người: "Liễu Dương quận chúa, cầu ngươi đừng nói nữa..."

"Ý tốt của Liễu Dương quận chúa chúng ta xin nhận." Đúng lúc này, cô mẫu đột nhiên mở miệng nói: "Chúng ta là gia đình bình dân, chỉ muốn kết thân với một gia đình thành thật an ổn, không dám với cao đến Thái tử điện hạ."

Liễu Dương quận chúa thấy thế cũng không kiên trì nữa, lại âm thầm đến gần Tần Thiệu Du chỉ điểm xuống dưới.

Như Tiểu Lam chú ý thấy Liễu Dương quận chúa dùng ánh mắt ra hiệu cho hai thị nữ bên người, các nàng một tả một hữu kẹp Tần Thiệu Du ở giữa, nhìn tư thế kia giống như muốn đẩy Tần Thiệu Du từ trên ấm đình xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.