[365 Nghề Hệ Liệt] - Bộ 2 - Silly Love Songs

Chương 20: Lời tỏ tình trên đồi bồ công anh




Một đêm động phòng nhẹ nhàng trôi qua mà không có bất kỳ chuyện gì. Hạ Ngưng Tuyết nép vào lòng Hàn Tử Phong ngủ thẳng đến sáng, chỉ được đánh thức khi Thanh Trúc ở ngoài phòng gọi dậy.

Hạ Ngưng Tuyết từ từ mở hé đôi mắt còn đang ngái ngủ, đã lâu rồi nàng mới có một giấc ngủ an tĩnh đến như thế, lại bắt gặp một ánh mắt cưng chiều, dịu dàng của ai kia. Bị hắn nhìn như vậy nàng thấy có chút xấu hổ, đành ho nhẹ một tiếng che đi sự ngượng ngùng

“ Giờ là lúc nào rồi?”

“ Sắp qua giờ Mão rồi! Ta đã đợi nàng thật lâu, nhưng nàng con mèo nhỏ ngủ nướng này a...”

Nàng giật mình, nhìn nam nhân cười bình thản như không có chuyện gì cả, mở miệng hơi trách cứ

“ Đã quá giờ dâng rượu cho công công, chàng, rõ ràng đã dậy sớm như vậy mà không đánh thức thiếp, chắc công công sẽ không vui với tiểu tức mới vào cửa mà khinh thường trưởng bối này!”

Hắn không đáp mà cho gọi Thanh Trúc vào, nhưng không cho nàng ấy hầu hạ nàng, hắn nhận lấy quần áo trên tay Thanh Trúc rồi ân cần mặc cho nàng, lúc này mới nói

“ Phụ vương không phải người quan trọng tiểu tiết, sẽ không vì vậy mà trách nàng. Từ giờ nơi đây là gia đình nàng, không cần quá khách sáo như vậy, sẽ rất xa lạ!”

Nàng gật đầu đáp vâng, trong tâm ngọt ngào như uống mật, từ nhỏ ở Thượng thư phủ luôn bị xem là cái gai trong mắt mọi người, không ngờ đi làm dâu nhà người lại được đối đãi tử tế, nhận được nhiều sự yêu mến như vậy

Mặc áo cho nàng xong, Hàn Tử Phong gọi Sùng Nghị đã đứng bên cửa từ lúc nào đến đẩy xe cho hắn

“ Nàng cứ từ từ chuẩn bị, nếu đói nên ăn trước chút gì đó, ta ở ngoài phòng đợi nàng!”

Hắn đi rồi, Thanh Liên mới vào phòng giúp đỡ Thanh Trúc dọn dẹp. Thanh Liên nhìn chiếc khăn trên giường vẫn là một mảnh trắng tinh, rồi nhìn Hạ Ngưng Tuyết bằng đôi mắt như uất ức thay cho chủ nhân

“ Tiểu thư, người...”

Hạ Ngưng Tuyết tuy biết nàng tiếc phận cho mình nhưng vẫn nghiêm giọng khiển trách

“ Thanh Liên, sau này không nên còn chút suy nghĩ nào thế này nữa! Chàng là phu quân của ta, là ta chấp thuận ở bên chàng ấy. Dù biết ta cùng chàng không thể có hài tử nhưng với ta, chàng ấy là điều duy nhất ta muốn có trên đời này, ta sẽ đánh đổi mọi thứ để ở bên chàng!”

Thanh Trúc ở bên cạnh hơi thấp giọng trao đổi với Thanh Liên rồi cùng nàng ấy quỳ xuống

“ Tiểu thư, không, là thế tử phi, người dạy phải. Với bọn em, trên đời này cũng chỉ có người và thế tử là chủ tử, bọn em sẽ dùng tính mạng cả đời hầu hạ hai người, dù chết không từ, quyết không hai lòng!”

Sống mũi Hạ Ngưng Tuyết cay cay, nếu có thể nàng cũng sẽ bảo vệ hai nàng ấy cả đời, nàng kìm nén xúc động, ngồi lặng im nhận ba lạy của các nàng rồi mới cho đứng dậy giúp mình trang điểm.

Khi nàng cùng Tử Phong đến chính sảnh bái kiến Khang vương đã là hai khắc sau đó. Có lẽ vì lo nàng còn bỡ ngỡ và sợ hãi vì chuyện đến muộn, Hàn Tử Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng như muốn tiếp cho nàng chút dũng khí, Hạ Ngưng Tuyết quay lại nhìn hắn, trao một ánh mắt an tâm. Hàn Tử Kính cũng có trong sảnh, hắn ngồi bên trái Khang vương, lục bào ôm lấy dáng hình cao lớn, nhưng lại bày ra bộ dạng nhu nhược, luồn cúi, khi thấy một màn này trong đôi mắt âm hiểm như độc xà lóe lên tia sáng ác liệt, lạnh băng.

Thực ra chính hắn cũng không hiểu, đối với Hạ Ngưng Tuyết hắn chỉ mang tâm lợi dụng, khiến nàng trở thành quân cờ bên Hàn Tử Phong mặc cho mình tùy tâm điều khiển, nhưng chỉ nghĩ đến nàng trong thân giá y đỏ thẫm lại tình tứ yêu kiều nép vào lồng ngực Hàn Tử Phong, từ đáy lòng âm ỉ cháy lên ngọn lửa ghen tỵ.

Nhưng cảnh này rơi vào mắt Khang vương lại là chuyện khác, trước đó ông có nghe Hạ Ngưng Tuyết nàng là đệ nhất tài nữ, cầm kỹ điêu luyện, nhan sắc cũng là một mỹ nhân, lại là nữ nhi phòng chính của kẻ dưới trướng, điều kiện gia thế đủ đầy, cũng xứng đôi cùng trưởng tử của mình, nhưng trong tâm ông vẫn lo lắng nàng ta không đủ hiền đức, để Phong Nhi chịu thiệt.

Nhưng hôm qua nghe nói nàng cùng Phong Nhi trước cửa lớn vương phủ tình chàng ý thiếp, sáng nay lại liếc mắt đưa tình, ân cần quan tâm, ông đã thực ưng đứa con dâu này. Hàn Tử Phong cùng Hạ Ngưng Tuyết đứng trong sảnh, cùng song song hành lễ với Khang vương

“ Hài nhi ( Nhi tức) tham kiến phụ vương!”

Khang vương tươi cười hòa ái “ Hai con không cần khách sáo cùng ta. Ngưng Tuyết, con để phụ vương chờ ly trà cũng thật lâu a!”

Miệng tuy nói lời trách cứ nhưng ông lại vuốt vuốt chòm râu cười ha hả. Hạ Ngưng Tuyết biết ông chỉ là trêu đùa lập tức thả lỏng nhưng ngoài mặt vẫn một bộ con dâu hiếu thảo tự nhận lỗi

“ Phụ vương, là Ngưng Tuyết không chu đáo rồi! Chén trà này là trà kính người cũng là trà xin lỗi của Ngưng Tuyết, lần sau nhi tức sẽ không như vậy nữa!”

Khang vương gật gù tỏ ý hài lòng, trong mắt lại thêm một tầng yêu thích, làm da đầu Hạ Ngưng Tuyết run lên. Kiếp trước, nàng không cùng phu quân thân cận ra mặt, Khang vương rất có thành ý với nàng, nhưng Tử Phong lại một lòng bao che, khiến ông có tức giận cũng không thể làm gì, kiếp này thái độ thay đổi quá nhiều khiến nàng thích ứng không kịp.

Trong chính sảnh, là một nhà ba người ấm áp, thân thiết, vì Khang vương trọng tình nên ngoài Trắc phi Tô Tĩnh Nhược qua đời nửa năm trước, bên ông không còn một thị thiếp, Sườn phi nào, Hàn Tử Kính tuy trong lòng ghen ghét khó chịu, nhưng đôi khi cũng vào hùa nói vài câu vui vẻ, chỉ là Khang vương luôn coi như không khí, chẳng buồn đáp lại.

Hạ Ngưng Tuyết cá chắc nếu hắn có thể bộc lộ thì đã chửi đổng lên rồi. Chừng sau nửa chung trà, Hạ Ngưng Tuyết rời khỏi chỗ bên cạnh Tử Phong mà hướng Khang vương lên tiếng.

“ Phụ vương, nhi tức có chút quà muốn dâng cho người!”

Khang vương đặt ly trà qua một bên hứng thú hỏi

“ A, Ngưng Tuyết có quà cho phụ vương sao?”

Nàng gật đầu xác nhận, khi muốn gọi Thanh Trúc đem quà vào, thì từ bên ngoài vang lên giọng nói sang sảng, mạnh mẽ hữu lực của nam nhân

“ Tử Phong, Tử Phong, tên khốn nhà đệ đâu rồi? Tại sao ta chỉ đi Bắc Tuyết một chuyến, khi về đệ đã thành thân là sao? Không mời ta ly rượu nhạt thì thôi, cũng báo cho ta một tiếng. Đệ còn coi ta là huynh đệ hay không?”

Hạ Ngưng Tuyết xoay người tìm kiếm giọng nói này, chỉ thấy bước vào từ cửa chính là một nam nhân cao lớn, ngũ quan mạnh mẽ mà tà mị cuồng quyến, lam bào trên người không khiến hắn mất vẻ nam tính, mà khiến khí chất của hắn thêm phiêu dật, đây là một nam nhân trong bất cần có khôn ngoan, trong yêu diễm có tàn nhẫn, lại là một nhân vật không tầm thường.

Hàn Tông Minh bước qua cánh cửa, không chút phép tắc hành lễ với ai, chỉ đến nhanh bên Hàn Tử Phong, giật mất ly trà trên tay hắn rồi dốc một hơi cạn sạch, lúc này mới quay sang nhìn Khang vương cười hì hì

“ Hoàng thúc, mới vài tháng không gặp, điệt nhi thấy người như càng ngày càng trẻ ra a!”

Khang vương chỉ cười không cho ý kiến. Còn Hàn Tử Phong nhận thấy nét hoài nghi trên mặt nàng, hắn bất đắc dĩ giới thiệu

“ Tuyết Nhi, đây là đường ca của ta, Tam hoàng tử Hàn Tông Minh! Còn đây là...”

Hàn Tử Phong chỉ vào nàng muốn giới thiệu, lại bị Hàn Tông Minh cướp lời

“ Biết rồi, biết rồi, đây là đệ nhất tài nữ Vĩnh Trường quốc, giờ là đệ muội của ta!”

Hạ Ngưng Tuyết khi biết thân phận của hắn, muốn phúc thân hành lễ nhưng đã bị hắn gạt đi

“ Đệ muội, không cần! Tính ta yêu tự do phóng khoáng, không chịu nổi mấy loại lễ tiết lằng nhằng này! Nhưng mà ta rất tò mò về ngươi, đệ muội, ngươi làm sao có thể khiến tên đầu gỗ này nhanh chóng muốn lấy về, đến nỗi không chờ huynh đệ tốt như ta về uống ly rượu mừng đây!”

Bị hắn hỏi han thân thiết cùng những vấn đề ngượng ngùng này, nàng chẳng biết trả lời ra sao, cũng may là có Khang vương giải vây cho nàng

“ Tông Minh, Ngưng Tuyết da mặt mỏng, không chịu nổi phóng khoáng của con, đừng khiến con dâu ta khó xử. Nào Ngưng Tuyết, mặc kệ hắn, ta còn chờ món quà của con đây!”

Lúc này Hạ Ngưng Tuyết mới lấy lại bình tĩnh, nàng cho Thanh Trúc tay bưng một tráp vàng bước vào rồi nhận lấy nó, đem lên cho Khang vương. Khang vương tò mò nhìn vật bên trong, đôi mắt nheo lại khó hiểu

“ Đây là?”

“ Đây là Hổ Cốt Mộc Qua Tửu, là loại cao làm từ Hổ cốt, Mộc qua, Xuyên khung, Ngưu tất, Thiên ma, Đương quy, Hồng hoa, Tục đoạn, phụ vương có thể ngâm cùng với rượu uống hằng ngày. Nó có tác dụng khu phong, giảm đau, khử thấp hàn, cường cân kiện cốt, chắc chắn sẽ giúp người chữa chút bệnh kín do đau nhức xương khớp.”

Khang vương bất ngờ nhìn nàng, không chỉ vậy, Hàn Tử Kính còn nhìn nàng bằng đôi mắt nghi hoặc, Hàn Tông Minh nhìn nàng thêm hứng thú, chỉ có Hàn Tử Phong, trước sau vẫn yêu chiều nhìn nàng, bình thản và đầy tin tưởng.

Khang vương luyện võ từ nhỏ, khi trưởng thành lại đứng đầu cấm quân canh giữ và bảo vệ kinh thành, xương cốt hoạt động nhiều, sau này về già sẽ lưu thành bệnh kín, khi trở trời thì toàn thân đau nhức, kiếp trước ông vì bệnh mà già đi nhanh chóng, Hàn Tử Kính sau khi đưa Thẩm Thiến Thiến vào cửa đã cho nàng ta phương thuốc mà hắn dày công tìm ra này, nhằm lấy thêm sự tin tưởng của Khang vương, dĩ nhiên trong thuốc đó hắn có động tay động chân, lúc dùng hiệu quả sẽ rất tốt, nhưng chỉ cần rời thuốc, cơn đau sẽ kinh khủng hơn rất nhiều so với bình thường, khiến Khang vương phụ thuộc vào nó, nhưng chỉ mấy năm đã yếu đi đến chỉ còn da bọc xương, rồi một ngày không còn sức lực chống đỡ mà nằm im chờ thanh kiếm của Hàn Tử Kính kết thúc cuộc đời.

Phương thuốc Hàn Tử Kính tìm ra nay nằm trong tay nàng, nàng phải lấy được sự tin tưởng của ông và cũng muốn ông khỏe mạnh, không phải vì nàng thương ông ta, mà chỉ vì ông ta cũng là tấm khiên bảo vệ vững chãi nhất cho Hàn Tử Phong trước muôn vàn âm mưu thủ đoạn tàn khốc của nam nhân rắn rết Hàn Tử Kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.