365 Ngày Hôn Nhân

Chương 30: Anh ở bên cạnh phòng em




Lôi Tuấn Vũ phá lệ đẩy xe mua sắm vào siêu thị, không lâu sau liền chiến thắng trở về! Nếu để hắn lùi lại chỉ cần là mấy tháng trước, hắn cũng sẽ không đoán trước được chính mình lại có một mặt phụ nữ như vậy! Thay đổi, đôi khi đến khiến bạn không kịp trở tay, nhưng lại cảm thấy đương nhiên đến vậy.

Chị Ngô quả thực kinh ngạc, nằng nặc muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Lôi Tuấn Vũ đuổi ra khỏi phòng bếp. Len lén nhìn bóng dáng cao lớn kia ở trong phòng bếp, thật không ra làm sao!

Nhưng lại vẫn tuấn tú như cũ! Giống như nơi đó chính là bàn làm việc của hắn vậy!

Thời Kính Nhiên lái xe đến cửa nhà Lôi Tuấn Vũ, xem xét biệt thự xa hoa này, lắc lắc đầu:

"Em không phải loại phụ nữ hưởng thụ, nơi ở tốt như thế này không hợp với em!"

Lãnh Tử Tình không nói không rằng, lẳng lặng nhìn chiếc xe đỗ trước cửa, biết rằng Lôi Tuấn Vũ đã trở về, do dự không muốn xuống xe.

"Sao vậy? Không về nhà? Em phải nghĩ cho kỹ đó! Nếu thật sự không muốn trở về, tôi có thể mời em đi… tắm!" Thời Kính Nhiên trêu chọc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lãnh Tử Tình cười: "Thời Kính Nhiên, hôm nay cám ơn anh! Thật sự rất vui vẻ."

Không nhìn anh, nhưng cô biết anh đang nhìn cô.

"Cám ơn gì chứ? Người nên cám ơn là tôi!" Thời Kính Nhiên đột nhiên nghiêm túc nói, "Tử Tình, tôi nói thật đó. Nếu không vui vẻ, thì nhanh chóng đi ra ngoài. Biệt thự lớn này…

không hợp với em lắm! Em cần có tự do, mà nơi này, giống như một lồng giam!"

Mấy giây sau, tự cho mình một lời đáp: "Xem tôi nói cái gì thế này?!"

Lãnh Tử Tình không khỏi có chút xúc động, trong mắt như có sương mù, vội vàng mở cửa xuống xe. Hướng về cửa xe vẫy vẫy tay, cười có chút gượng gạo. Một cơn gió thổi qua, cơ mặt có chút run rẩy. Lãnh Tử Tình vội vàng thu lại nụ cười, đội mũ áo khoác lên, giấu kỹ

khuôn mặt mình ở trong mũ.

Thời Kính Nhiên ngừng một chút, vẫy vẫy di động trong tay với cô, sau đó chậm rãi rời đi.

Cô biết, anh là muốn cô khi tâm tình không tốt thì nhớ gọi điện cho anh! Haiz! Đôi khi, phụ nữ chỉ cần một sự an ủi, dù là một cánh tay tạm thời cũng tốt. Nhưng, đáy lòng của họ luôn có một điểm mấu chốt, họ sẽ không vì bạn yêu họ mà yêu bạn, bởi vì tình yêu của họ đã kiên định rồi.

Nhìn xe Thời Kính Nhiên từ từ xa dần, do dự một lát, Lãnh Tử Tình vẫn là bước vào nhà.

Vừa bước vào phòng khách, một mùi cháy khét lan tràn, cô cả kinh vội vàng nhìn xung quanh. Là dây điện bén lửa hay là cái gì?! Không! Là phòng bếp! Cô vội vàng vọt vào phòng bếp, rành rành phát hiện một dáng người cao lớn đang bận rộn trong phòng bếp. Trên bàn bếp là cà rốt đã thái gọn gàng, có vẻ rất chuyên nghiệp! Nhưng trên mặt đất, bệ bếp chỗ nào cũng có lá rau rơi tán loạn, Lôi Tuấn Vũ vừa bỏ một con cá vào chảo, xèo một tiếng, cả nước và dầu trào ra ngoài, hình như bắn cả vào tay hắn, hắn mẫn cảm rụt tay lại! Nghe thấy tiếng động liền kêu: "Chị Ngô! Nhanh lên chút! Gừng tôi bảo chị mua đâu?"

Lãnh Tử Tình quả thật nhìn đến choáng váng! Hắn đây là đang nấu ăn hay là đang đánh trận vậy?! Một cảnh hỗn độn, sao lại khiến cô có cảm giác như đang ở chiến trường vậy. Là trận chiến như thế nào mới có thể biến nơi này thành cái dạng này?!

"Đứng đó làm gì, còn không…" Lôi Tuấn Vũ quay đầu nhất thời ngây người, ngơ ngác nhìn Lãnh Tử Tình.

Hoàng hôn buông xuống, Lãnh Tử Tình ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, trừng mắt nhìn một bàn đầy đồ ăn! Có rán, có xào, có hầm, có nấu…

Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đây rồi đây rồi! Tử Tình, lần đầu tiên anh xuống bếp, nếm thử tay nghề của anh đi!"

Lãnh Tử Tình lạnh mặt nhìn Lôi Tuấn Vũ, vừa nãy từ phòng bếp đi ra, trên mặt Lôi Tuấn Vũ

còn đầy vết tích, trên tóc còn vương một cái lá rau. Rửa ráy rồi nên giờ không còn buồn cười, nhưng trên người vẫn đầy mùi xào nấu, khiến cô ngửi liền cảm thấy buồn nôn.

Hắn nóng lòng thể hiện mình, nên không kịp đi tắm rửa.

"Sao vậy? Có phải là quá kém không?" Lôi Tuấn Vũ có chút ngượng ngùng nói.

Lãnh Tử Tình lạnh lùng nói: "Anh có từng nghe qua một câu chưa?" Nhìn ánh mắt dò hỏi của hắn, "Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo!" (Không có việc gì tự nhiên tỏ ra ân cần, chắc chắn có ý đồ xấu)

Lôi Tuấn Vũ lập tức mặt biến sắc, nhìn người phụ nữ thờ ơ hững hờ đối với sự vất vả của hắn. Lời nói của Cổ Dương văng vẳng bên tai, vì thế hắn liền trấn tĩnh mấy giây, nói dối: "Tử Tình, cô gái kia là ở bar Muôn Tía Nghìn Hồng! Anh và cô ta hoàn toàn không xảy ra cái gì."

Lãnh Tử Tình không nói không rằng, chỉ yên lặng nhìn hắn, nhìn đến mức Lôi Tuấn Vũ có chút chột dạ.

"Anh hôm nay đích thân xuống bếp, cũng là vì muốn nói rõ điều này sao?" Giọng Lãnh Tử Tình lạnh lẽo không chút độ ấm.

"Coi như vậy đi!" Lôi Tuấn Vũ trong lòng bồn chồn, biểu hiện của Tử Tình rốt cuộc là vui hay là không vui đây?! Cô tin hắn rồi sao?

"Vậy được, tôi biết rồi! Đi ngủ trước đây!" Lãnh Tử Tình đứng dậy, muốn lên lầu.

"Tử Tình!" Lôi Tuấn Vũ vội vàng vọt lên trước kéo cánh tay cô, "Ăn cơm đã rồi hãy ngủ!"

"Tôi không muốn ăn!" Lãnh Tử Tình kỳ thật đã nhịn rất lâu rồi!

Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn kia, cô đã sớm muốn nôn!

"Tử Tình… anh thật sự không hề có lỗi với em! Anh…" Lôi Tuấn Vũ xoay người cô lại, muốn dùng sự dịu dàng tấn công để làm tan rã ý chí của cô.

"Đủ rồi! Lôi Tuấn Vũ, anh như vậy càng khiến tôi coi thường! Chuyện đã làm mà anh ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có sao?! Tôi thật sự… khinh bỉ anh!" Dứt lời, Lãnh Tử Tình hung dữ trừng mắt nhìn hắn, hầm hầm đi lên lầu! Ném lại Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt xanh mét!

Phản ứng của cô sao lại khác một trời một vực so với dự tính của Cổ Dương? Cổ Dương chết tiệt, quả thực đúng là quân sư đầu chó!

Chuông điện thoại vang lên, Lôi Tuấn Vũ nhìn dãy số, giận dữ nghe máy.

"Sao rồi? Chủ ý của tôi không tồi chứ?" Cổ Dương cười đến đắc ý, tỏ vẻ có công chờ lĩnh thưởng.

Lôi Tuấn Vũ ào ạt mắng: "Không tồi cái đầu cậu! Cậu có biết cô ấy nói gì không? Cô ấy dùng ánh mắt nhìn tiểu nhân nhìn tôi, nói tôi ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có! Mẹ kiếp, cậu có thể đưa ra chủ ý gì hữu dụng một chút được không?!"

Cổ Dương sửng sốt, thì thào nói: "Như vậy hả! Không thể chứ...

Xem ra Tử Tình không phải là người phụ nữ bình thường, cậu không thể dùng phương thức của phụ nữ bình thường để đối phó với cô ấy…"

"Câm miệng! Cổ, tôi cảnh cáo cậu! Nếu người phụ nữ của tôi chạy mất, cậu cũng đừng mơ được yên ổn!" Giận dữ tắt máy, Lôi Tuấn Vũ đi đến trước bàn ăn, nhìn kiệt tác mà mình bận bịu cả một buổi chiều, cầm đũa gắp một miếng đưa lên miệng, vừa nhai thử, liền lao về hướng thùng rác, phun hết ra! Ông trời ơi, sao lại khó ăn như vậy?! Chết tiệt!

"Chị Ngô!" Chị Ngô lập tức từ một góc chui ra, khẩn trương chờ hắn dặn dò.

"Xử lý hết đi!" Lôi Tuấn Vũ phiền toái khoát tay, xoay người đi lên lầu, đạp cửa sầm một tiếng, đi vào phòng ngủ Chị Ngô nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, lắc lắc đầu: "Đồ ngon như vậy, đều hỏng hết rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.