365 Ngày Hôn Nhân

Chương 22: Sự quan tâm của cô giáo




Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, nghiến răng nghiến lợi. Chết tiệt! Hắn không phải là đang đùa giỡn cô chứ? Lúc cô vừa mới đi ra, hắn đã làm gì? Đảo tròn mắt, nhận lệnh lại đi qua.

Một lần nữa rót nước xong, Lãnh Tử Tình mang vẻ mặt thối đưa qua.

Lôi Tuấn Vũ vẫn không nói năng gì, không có phản ứng gì, không ngừng hí hoáy trên giấy tờ.

"Lôi tổng, mời uống trà!" Lãnh Tử Tình nhắc nhở.

"Ừm." Không có cảm ơn, coi như đương nhiên.

"Lôi tổng, còn có gì dặn dò không?" Lãnh Tử Tình lần này chủ động xuất kích, ánh mắt bực bội trừng mắt nhìn người đàn ông cô đang muốn cho trăm vạn nhát dao kia.

"Hả?" Lôi Tuấn Vũ ngẩng đầu, giương mắt nhìn ai đó, lạnh lùng nói, "Tạm thời không có, lui ra đi."

Lãnh Tử Tình khẽ gật đầu, nuốt xuống uất hận, sau đó xoay người rời đi.

Một lần nữa trở lại văn phòng, cô giận dữ trừng mắt nhìn điện thoại trên bàn, nói: "Lôi Tuấn Vũ! Nếu anh còn dám gọi điện thoại cho tôi nữa! Tôi thật sự sẽ không khách khí đâu!"

Lời này vừa nói ra khỏi miệng không được mấy giây, lại nghe thấy tiếng chuông êm tai, dọa cô giật nảy mình! Trừng mắt nhìn cái điện thoại đáng chết, Lãnh Tử Tình quả thực muốn điên lên! Hắn đùa giỡn cô như vậy rất thú vị sao? Nếu cô còn nhẫn nhịn nữa, thì cô không phải họ Lãnh!

Cầm lấy ống nghe quát lên: "Lôi Tuấn Vũ! Anh có thôi đi không?!"

Sau một lúc lâu, giọng nói sợ hãi của đối phương vang lên: "Là văn phòng thư ký tổng tài phải không?" Giọng của một cô gái.

Trên đầu Lãnh Tử Tình lập tức toát đầy mồ hôi, giống như thời gian đã bị nghiền nát vậy, vội vàng xấu hổ cười cười: "Ồ, ngại quá! Vâng, đây là văn phòng thư ký tổng tài! Tôi là Tử Dạ thư ký tổng tài! Xin hỏi cô…"

Ông trời ơi! Đáng chết đáng chết thực sự đáng chết! Sao có thể như vậy?! Lãnh Tử Tình lúc này thật muốn tìm chỗ mà chui xuống đất! Cô thế mà một chút hình tượng cũng không có!

Chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran. Cô vừa nãy quá kích động rồi, cứ tưởng là Lôi Tuấn Vũ!

Trời ạ! Không biết vừa nãy cô gái kia có nghe thấy người cô đang mắng là Lôi Tuấn Vũ hay không?! Ông trời có mắt, đừng đùa giỡn với cô nữa có được không?!

"Ồ, xin chào! Thư ký Tử! Đây là đại sảnh. Có một cô tên là Tiểu Mễ tìm cô!"

"Tiểu Mễ?" Lãnh Tử Tình nghiêng đầu nghĩ ngợi, sao lại chưa từng nghe đến nhân vật này?

Hơn nữa mình vừa mới nhận chức, đâu có người nào sẽ đến đây tìm cô chứ?

"Vâng, cô ta nói trong tay cô ta có danh thiếp có bút tích của Lôi tổng, là Lôi tổng cho phép cô ta đến gặp cô!" Cô gái kia muốn xác nhận, thấy cô không nói năng gì, liền nói tiếp, "Ơ…

thư ký Tử, nếu cô không biết, vậy tôi mời cô ta đi nhé!"

"Không không không! Cô cho cô ấy lên đi! Tôi xác nhận lại với Lôi tổng một chút!" Lãnh Tử Tình lương thiện nói. Cô biết việc quản lý của Tập đoàn Kiêu Dương khá nghiêm ngặt. Như cô hôm qua chẳng phải cũng bị chặn ở dưới lầu đó, hỏi cô có hẹn không! Ha ha, nếu có người đến muốn gặp ai đó cũng thật không dễ dàng! Cô việc gì phải gây khó dễ cho cô gái tên là Tiểu Mễ chứ?! Dễ người dễ ta, cô xưa nay vẫn tuân theo quy tắc sống này.

Nghĩ vậy, liền đi sang phòng cách vách, đang định gõ cửa, nhìn qua cửa kính thấy trong văn phòng của Lôi Tuấn Vũ có một người đàn ông đang ngồi, hai người đang nói chuyện gì đó.

Hình như Lôi Tuấn Vũ đang giao phó nhiệm vụ gì đó, người đàn ông kia thỉnh thoảng lại ghi chép lại.

Cân nhắc mấy giây, Lãnh Tử Tình lại trở lại văn phòng của mình. Cô không thể làm phiền công việc của hắn, đây là lễ tiết cơ bản. Mặc dù chưa từng làm thư ký, cô vẫn là được giáo dục tốt!

Ngồi xuống không được bao lâu, cửa phòng bị mở ra, một vị nhân viên đưa theo một cô gái ăn mặc rất hợp mốt bước vào.

"Xin chào, thư ký Tử, vị này chính là cô Tiểu Mễ muốn gặp cô!" Người đến cung kính gật đầu với cô.

Lãnh Tử Tình đứng dậy, nhanh chóng đánh giá cô Tiểu Mễ này, sau đó cười nói: "Đã biết, cô đi làm việc đi! Giao cho tôi giải quyết!"

Người đến gật gật đầu, lại liếc nhìn cô gái bên cạnh, sau đó đi ra ngoài.

Lãnh Tử Tình vươn tay, làm động tác mời ngồi, cười hỏi: "Xin hỏi? Tiểu Mễ phải không? Tìm tôi có việc gì không?"

Tiểu Mễ cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, sau đó tháo kính râm, đánh giá Lãnh Tử Tình, trong miệng vẫn còn nhai kẹo cao su: "Lôi tổng của các cô hẳn là phải nói với cô rồi chứ!" Cô ta vừa nói, vừa nhìn quanh văn phòng của Lãnh Tử Tình.

"Ồ? Không biết là chuyện gì? Lôi tổng đang họp, cô có thể nói với tôi trước." Lãnh Tử Tình cười nói, ánh mắt dò xét chằm chằm nhìn Tiểu Mễ, nhìn thế nào cũng không nhìn ra cô ta đang làm nghiệp vụ quảng cáo. Cô gái này trẻ tuổi quá! Có điều, thế hệ 8X ngày nay, giàu đời hai cũng không ít! Không thể vì người ta trẻ tuổi mà xem thường người ta chứ?! Lãnh Tử Tình thận trọng nghĩ.

"Thôi được! Dù sao cũng là anh ấy bảo tôi đến tìm cô!" Nói xong, đưa ra danh thiếp trong tay mình, khi Lãnh Tử Tình vừa định nhận lấy, cô ta đột nhiên rút trở lại. Ánh mắt nghi ngờ chằm chằm nhìn Lãnh Tử Tình: "Vậy, thư ký… Tử phải không? Cô sẽ không cầm rồi không đưa cho tôi chứ?"

Lãnh Tử Tình cười cười nhìn dáng vẻ thận trọng của cô ta, vội vàng nói: "Vâng, tôi tên là Tử Dạ! Đó là cái gì? Danh thiếp phải không? Của cô hả?"

Nhãn cầu Tiểu Mễ chuyển động, mờ ám cười: "Không! Là của Lôi tổng của các cô! Còn có chữ ký của anh ấy, anh ấy muốn tôi tới tìm cô để lấy mười vạn đồng!"

Cái gì? Lãnh Tử Tình sửng sốt! Trò bịp bợm gì thế này? Chiêu này cũng dám ngang nhiên giở ra sao?! Dám đến văn phòng thư ký tổng tài Tập đoàn Kiêu Dương để lừa đảo! Cô ta đúng là to gan không phải tầm thường! Loại chuyện mở mồm đòi tiền như thế này, đây là lần đầu tiên cô gặp phải.

Vừa định bấm điện thoại nội tuyến gọi bảo vệ lôi cô ta đi, nghĩ lại một chút, mình cũng nên tìm hiểu manh mối mọi chuyện đã?! Nếu thật sự Lôi Tuấn Vũ bảo người ta đến, cô chẳng phải là làm sai sao? Hay là công ty nợ người ta tiền, người ta đến đòi nợ nhỉ?! Vì thế, lẳng lặng nhìn Tiểu Mễ, cười nói: "Yên tâm đi! Tôi quen nhất với chữ ký của Lôi tổng, cô yên tâm, tôi chỉ xem một chút! Cô có thể tin tưởng tôi!"

Tiểu Mễ do dự một lát, chần chừ đưa danh thiếp ra, còn tiến sát lại cảnh giác nhìn cô chằm chằm, sợ cô giằng lấy xé giấy quỵt nợ. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Lãnh Tử Tình nhận lấy danh thiếp, nhìn kỹ, chữ ký rồng bay phượng múa đúng là của Lôi Tuấn Vũ! Mặc dù không nhìn thấy hắn viết chữ, nhưng chữ ký của hắn cô lại thấy nhiều rồi!

Hợp đồng đã ký mấy lần rồi! Cô còn nhớ lúc mình nhàn rỗi không có việc gì hình như còn từng bắt chước chữ ký của hắn.

Phía trên chữ ký của hắn còn có thêm hai chữ "Mười vạn" rõ ràng! Lãnh Tử Tình nhíu mày nhìn Tiểu Mễ vẻ mặt đắc ý, nói: "Đúng là chữ ký của Lôi tổng! Có thể biết chuyện này là vì sao không? Công ty và cô có giao dịch nghiệp vụ gì sao? Như vậy tôi cũng sẽ dễ giải thích."

"Ồ? Lôi tổng của các cô chưa nói với cô sao? Tôi còn tưởng cô thường xuyên phải giải quyết loại chuyện này chứ! Nhìn dáng vẻ anh ấy lúc đó, hình như rất quen thuộc!" Tiểu Mễ cười nhẹ, cặp đùi xinh đẹp dưới tà váy ngắn đung đưa trước mặt Lãnh Tử Tình! Mờ ám nhìn Lãnh Tử Tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.