365 Ngày Hôn Nhân

Chương 16: Cô là con mồi của hắn




Hôm nay là ngày cá tháng tư, thật sự là một ngày khiến người ta khó chịu. Hôm nay làm chuyện gì, mặc dù là đúng, cũng sẽ sinh ra nghi ngờ. Còn cô thì sao? Ông trời lại có một trò đùa thật lớn đối với cô! Cô thế mà lại phải đến làm việc ở công ty của Lôi Tuấn Vũ, còn phải làm thư ký tổng tài, trợ lý bên người của hắn! Thật là hoang đường!

Cố ý đeo một cặp kính thật to, biến hình ảnh của mình trở nên khô khan một chút. Cô thật không biết người đàn ông này đã chán ghét cô như vậy, lại còn để thời gian làm việc ban ngày cũng phải đối diện với bản mặt của cô, để làm gì?!

Khẽ xoa bụng mình, qua một thời gian nữa sẽ lộ rõ bụng bầu. Cô có thể che giấu bao lâu nữa? Tâm tình bất giác bay đến bên kia bờ Thái Bình Dương. Hắn nói Hoa Bá hiện giờ là biên tập của một tạp chí nổi tiếng sao? Nếu mình cùng anh ấy cao chạy xa bay, thì người đàn ông này còn có thể bá đạo bắt nạt cô như vậy không?!

Có chứ! Một giọng nói đáp lại cô! Hắn xấu xa nắm quyền hai giới âm dương, cô biết, chỉ cần chuyện hắn nghĩ ra, thì nhất định sẽ làm được! Hoàn toàn là một kẻ tiểu nhân!

Ngày hôm qua không đánh răng rửa mặt liền nằm lên giường. Cô biết hắn đã nói đưa cô đi làm, thì nhất định sẽ ở lại nhà. Mà cô trằn trọc cả đêm không ngủ. Sợ hắn tiến vào phòng của cô, lại một lần nữa đòi hỏi.

Buổi sáng dậy thật sớm, phát hiện hai mắt mình có chút thâm, liền đeo một cặp kính phẳng, che đi một chút. Hỏi qua chị Ngô, biết hắn đêm qua nửa đêm mới trở về, ngủ ở

phòng cách vách.

Vội vàng ăn sáng, rồi nhanh chóng rời đi. Cô không muốn gặp hắn, đi xe của hắn sẽ khiến cô cảm thấy là một sự sỉ nhục.

Bắt xe đến tòa nhà Kiêu Dương. Cô không phải chưa từng đến! Lần trước đánh nhầm Cổ

Dương, cô còn bị chặn ở bên ngoài.

Cửa tự động mở ra, Lãnh Tử Tình liền bước vào.

Liền có người đến chặn cô lại, thân thiết hỏi: Xin hỏi quý cô, cô có hẹn không?"

Lãnh Tử Tình trấn định nói: "Hẹn Lôi tổng của các cô."

Cô gái kia rất kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Xin hỏi cô họ gì?"

Lãnh Tử Tình nghĩ ngợi, nói: "Tử."

"Á, cái gì?" Cô gái kia ghé đầu nghiêng tai, cho rằng mình nghe nhầm!

"Tử, Tử trong Tử Nữ!" Lãnh Tử Tình giải thích lần nữa. Đối với bên ngoài, tin tức về cô và Lôi Tuấn Vũ tuy rằng có, nhưng tướng mạo này của cô không mấy người nhận ra. Mọi người hầu hết đều quan tâm đến tin tức phong lưu bên ngoài của Lôi Tuấn Vũ, không có người nào liên tưởng một nhân vật không có gì nổi bật như cô với Lôi Tuấn Vũ. Mà sự cải trang của cô lúc này, cũng không thể thu hút bao nhiêu ánh mắt.

Nhưng nếu cô nói họ tên, rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết. Dù sao việc cô và Lôi Tuấn Vũ

đăng ký kết hôn đã là sự thật không thể tranh cãi.

Á? Còn có cái họ này? Cô gái có chút xấu hổ gật gật đầu, kiểm tra sổ ghi chép, sau đó nhíu nhíu mày, khó xử nói: "Xin lỗi, quý cô, trong sổ ghi chép không có tên của cô. Cô có thể xác nhận lại một chút không?"

"Cô có thể gọi điện thoại cho tổng tài của các cô!" Lãnh Tử Tình nhắc nhở…

"Ồ, quý cô, xin lỗi, nếu không có hẹn trước, chúng tôi từ chối tiếp đón! Cô hãy xác nhận lại với tổng tài một chút đi!" Giọng cô gái vẫn nhẹ nhàng như trước. Chuyện mạo nhận để gặp tổng tài thế này cô ta đã gặp nhiều rồi!

"Hôm nay nếu cô bắt tôi đi, có thể cô sẽ không gánh nổi hậu quả đâu…" Lãnh Tử Tình không hề dọa nạt.

Lôi Tuấn Vũ vừa thức dậy, liền bắt đầu đánh răng rửa mặt, tâm tình của hắn rất tốt. Nghĩ đến việc sắp đi làm cùng Lãnh Tử Tình, hắn ngay cả lúc cạo râu cũng có thể hát ngâm nga.

Ăn bữa sáng xong, Lôi Tuấn Vũ nhìn nhìn đồng hồ, nói với chị Ngô: "Đi gọi phu nhân dậy!"

Chị Ngô lập tức cười hì hì nói: "Tiên sinh, phu nhân sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi!"

Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, nheo mắt lại, nhìn chị Ngô, chất vấn: "Đã đi rồi? Sao chị không nói sớm!"

Chị Ngô sợ tới mức run rẩy, trả lời: "Tôi… tôi không biết… ngài cũng không hỏi…"

"Về sau, không cần tôi hỏi, mỗi buổi sáng phải báo cáo với tôi tình hình của phu nhân! Toàn bộ, không sót một chữ!" Nói xong, đứng bật dậy, lực đạo rất lớn, đụng đổ cả cái cốc trên bàn, sữa chưa uống hết bị đổ xuống đất.

"SHIT!" Lôi Tuấn Vũ chửi thề, tông cửa đi ra.

Vừa khẩn trương lên xe, vừa gọi di động cho Lãnh Tử Tình, tiếng chuông vang hồi lâu, không có người nghe máy.

Chết tiệt! Lãnh Tử Tình, em dám chạy trốn lần nữa thử xem! Xem anh đập nát mông của em!

Đúng lúc này, di động vang lên, là điện thoại của công ty, Lôi Tuấn Vũ trong lòng vui vẻ, vội vàng nghe máy.

"Lôi tổng, có một quý cô họ Tử nói là có hẹn trước với ngài, chúng tôi nói thế nào cô ấy cũng không đi, ngài xem…"

"Tử?" Lôi Tuấn Vũ kinh ngạc, đột nhiên mừng rỡ, "Nếu cô dám để cô ấy đi mất, thì đừng nghĩ đến chuyện làm nữa!"

Lôi Tuấn Vũ lập tức dập máy, khống chế không nổi nhịp tim điên cuồng, vẫn may! Cô không bỏ đi! Nỗi lo lắng vừa nãy khiến hắn có một cảm giác sợ hãi.

Trên đường vượt liền hai lần đèn đỏ, Lôi Tuấn Vũ phanh két một tiếng trước cửa tòa nhà Kiêu Dương, vội vàng nhảy xuống xe.

Giây phút ở đại sảnh nhìn thấy Lãnh Tử Tình, trái tim treo lơ lửng mới được buông xuống. Có chút tức giận nói với cô: "Sao không đợi anh?!"

Thư ký vốn định báo cáo gì đó với hắn, nhìn thấy cảnh này, lập tức liền trốn ra thật xa, không ngừng dùng khóe mắt liếc xéo hành vi mờ ám giữa Lôi tổng và cô gái này.

Lãnh Tử Tình ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ hùng hổ tiến vào, có chút sốc.

Cô hắng giọng, nói: "Lôi tổng, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên nho nhỏ. Vẫn nên tự biết mình!" Giọng của cô rất nhẹ, có lẽ là sợ người xung quanh nghe thấy. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Lôi Tuấn Vũ cũng cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, lại nhìn mặt cô, nhưng lại dừng ở cặp mắt kính kỳ quái kia của cô.

Liền vươn tay tháo kính mắt của cô xuống, cau mày nói: "Đeo nó làm gì?! Xấu chết đi được!"

Lãnh Tử Tình bị hành động trẻ con của hắn khiến cho dở khóc dở cười. Xấu? Trong mắt hắn, cô khi nào thì từng đẹp?!

Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên dừng lại, nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của cô, nhíu mày không vui, lại đeo kính mắt cho cô.

Thư ký ở quầy lễ tân mở to mắt, há to miệng, nhìn cảnh trước mặt! Lôi tổng từ khi nào lại hạ thấp như vậy! Cô gái này rốt cuộc là thế nào?! Người tình của tổng tài? Không giống nha!

Ngoại hình còn kém rất xa! Em gái của tổng tài?! Tổng tài là con một ba đời, không có em gái nha?

Lôi Tuấn Vũ đưa tay ôm lấy vai cô, liền đi về hướng thang máy chuyên dụng.

Lãnh Tử Tình dừng bước chân, gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói: "Lôi tổng, ngài đi trước đi."

Lôi Tuấn Vũ buồn cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, lại cảm thấy vô cùng sinh động!

Nhướn mày, đi thẳng vào thang máy. Thấy cô vẫn bất động, còn đang nhìn xung quanh tìm thang máy khác lên lầu, liền vươn tay kéo cô ở ngoài cửa thang máy vào trong.

"Anh có cần nhắc lại một lần nữa nhiệm vụ công việc của em không? Em là thư ký bên người của anh, anh ở đâu, thì em ở đấy! Tử Dạ! Hiểu chưa?"

Một tiếng Tử Dạ gọi lên thật đầy kịch tính! Mặt của cô bất giác nóng bừng, không gian này quá kín, cô trốn rất xa cũng cảm thấy cách hắn quá gần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.