36 Chiêu Ly Hôn

Chương 642: Chính thức bước vào hàng ngũ




"A lô? Cái gì? Cô lặp lại lần nữa!" Lôi Tuấn Vũ nâng cao âm lượng, "Được, tôi biết rồi! Mười phút nữa tôi đến. Mời chủ tịch Kiều đến phòng họp chờ một chút."

Lôi Tuấn Vũ nhìn nhìn đồng hồ, chết tiệt, hôm nay đều rối loạn hết rồi! Vốn đã hẹn với chủ tịch Kiều người ta đến bàn ý tưởng hợp tác, chủ tịch Kiều hiện giờ từ Mỹ bay qua, vậy mà hắn lại quên mất!

Buồn bực thở hắt ra, không để ý đến xung quanh đang nghển cổ, xem xét mấy thứ Cổ

Dương gọi trên bàn, Lôi Tuấn Vũ vứt lại mấy tờ tiền, rồi vội vàng rời đi.

Cổ Dương ngang ngạnh nhét Tát Bối Nhi lên xe, sau đó lái thẳng đến căn hộ của cô.

Đến cửa khu nhà, Tát Bối Nhi không chịu xuống xe.

"Xuống xe!"

"Tôi không có chuyện gì để nói!"

Từ lúc Cổ Dương hẹn Tát Bối Nhi ra ngoài đến giờ, lời cô nói ít đến đáng thương. Cổ Dương độc diễn cũng đủ rồi!

"Xuống xe!" Cổ Dương quát.

Tát Bối Nhi giận dữ trừng mắt lườm anh, rầm một cái đẩy cửa xe ra, hậm hực bước xuống.

Sau đó, rầm rầm đi lên nhà, hận không thể dẫm nát gạch dưới chân.

Cổ Dương cũng xuống xe, đuổi sát theo sau.

Tát Bối Nhi quay đầu dừng lại, giận dữ nhìn anh, nói: "Tôi nói rồi! Đứa bé không phải của anh, anh còn muốn thế nào nữa?!"

Cổ Dương không nói không rằng, tiến lên trước, nhìn thẳng vào đáy mắt cô: "Là của ai?!"

Tát Bối Nhi chột dạ tránh ánh mắt anh, bất cần nói: "Là của ai, liên quan gì đến anh?! Tôi sắp kết hôn rồi, anh tốt nhất đừng có dây dưa với tôi nữa! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"

Dứt lời, bấm nút đi lên của thang máy, rồi chờ trước cửa.

"Đinh" cửa thang máy mở ra, Tát Bối Nhi nhấc chân bước vào, bấm tầng mười sáu, liếc mắt nhìn Cổ Dương đang đứng bất động ở đại sảnh, bấm nút đóng cửa.

Ai ngờ, trong thời gian một giây, một dáng người liền vọt tới, ngay khi cửa thang máy còn chưa kịp đóng liền lao vào, dọa Tát Bối Nhi sợ tới mức giấu túi xách ra sau người. Còn chưa hiểu rõ tình hình, cho rằng đó là cướp!

Đợi khi nhìn lại, hóa ra là Cổ Dương! Anh ta vừa rồi còn ở đại sảnh, hiện giờ… thật là thần tốc!

Mặc dù chỉ có hai người, Tát Bối Nhi vẫn cảm thấy không gian thang máy quá nhỏ! Anh ta ở

trước mặt mình thật quá là áp lực.

"Anh… anh muốn làm gì?" Tát Bối Nhi có chút lắp bắp.

Hôm nay, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Cổ Dương, nghĩ rằng anh ta nhất định là muốn dùng tiền giải quyết chuyện này. Vì thế, trước khi ra khỏi nhà, cô liền vũ trang thật tốt cho mình! Sẽ nói đứa bé không phải của anh ta! Người đàn ông như vậy, căn bản là sẽ không từng nghĩ đến việc chịu trách nhiệm, chẳng qua đều là anh tình tôi nguyện, chơi đùa mà thôi! Việc gì phải rước lấy nhục làm gì?! Chính mình cũng không phải là không nuôi nổi con nhỏ!

Vì thế, ở Thiên Phủ, Cổ Dương vừa nhắc tới chuyện đứa bé, Tát Bối Nhi liền ra vẻ phóng khoáng nói đứa bé không phải của anh, cô chỉ đùa mà thôi!

Cổ Dương bị bất ngờ đến không nói được câu nào. Hai người liền mắt to trừng mắt nhỏ ở đó âm thầm đánh giá. Thế rồi, Lôi Tuấn Vũ liền xuất hiện!

Cổ Dương trừng mắt nhìn dáng vẻ kích động của Tát Bối Nhi, chợt đưa tay giữ chặt lấy sau người cô, từ trên cao nhìn xuống cô, nhân thể nhìn không bỏ sót chút nào cảnh xuân trước ngực cô. Lập tức liền bùng lên tức giận!

"Em thật sự không có tiền mua quần áo phải không?!" Khẩu khí ghê gớm như là cô là con gái của anh vậy!

Tát Bối Nhi bị một câu bất ngờ của anh làm cho mơ hồ, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở căn hộ anh cũng nói như vậy. Thuận theo tầm mắt từ từ cúi xuống, hừ! Từ góc độ của anh vừa nhìn thì không bỏ sót chỗ nào!

Chết thật! Anh đứng cao hơn cô một cái đầu, đương nhiên có thể thấy được! Quần áo của cô hôm nay là không thể bình thường hơn được nữa! Nhìn từ phía trước căn bản là không nhìn thấy gì cả! Cô vốn dĩ đã đầy đặn, chẳng lẽ lại phải đi làm nữa sao?!

Hơn nữa, cô ăn mặc kiểu gì, liên quan gì đến anh?! Cho rằng cùng cô lên giường một lần, tạo ra một người liền có quyền hô to gọi nhỏ với cô sao?! Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ?! Mẹ kiếp ngay cả đứa bé cũng không dám thừa nhận, còn ở đây ra vẻ để ý đến cô!

Tôi khinh! Tát Bối Nhi tôi khinh bỉ nhất chính là cái loại đàn ông thối bề ngoài thì đẹp đẽ, trong lòng thì còn hung ác hơn cả rắn độc!

"Anh không cần phải được lợi rồi còn ra vẻ thanh cao có được không?! Chẳng lẽ anh không muốn nhìn sao? Còn giả bộ!" Tát Bối Nhi bất giác ưỡn ngực, cố ý ra vẻ lẳng lơ.

Cô gái chết tiệt! Một ngày không lẳng lơ dường như là không sống nổi vậy. Đời này anh khinh bỉ nhất chính là cái loại đàn bà ỷ vào mình có chút da thịt mà đi khoe khoang khắp nơi!

"Ha ha ha! Muốn nhìn, đương nhiên muốn nhìn! Miễn phí đưa đến cửa, không nhìn rất đáng tiếc! Liền được như em muốn!" Cổ Dương lập tức đem thân mình áp vào Tát Bối Nhi, bàn tay to lớn cách một lớp quần áo sờ vào ngực cô.

"Á!" Tát Bối Nhi không ngờ anh lại có thể làm như vậy! Đang ở trong thang máy, lúc nào cũng có thể có người bước vào, anh ta đây là… Lo lắng lẫn hối hận vừa nãy mình không nên ương bướng với anh.

"Buông tay!" Tát Bối Nhi ra sức đẩy tay anh.

Cổ Dương thân thủ có đẳng cấp, anh chỉ dùng một bàn tay liền bắt lấy hai tay Tát Bối Nhi đang giãy dụa, đưa ra sau người, tay kia thì càng không kiêng nể gì mà thăm dò vào trong cổ áo cô.

"Anh! Cổ Dương! Anh là cái đồ lưu manh!" Tát Bối Nhi dùng chân đá, chân cũng bị anh dùng đầu gối chặn lại. Trong vòng mấy giây, cô liền thành thịt cá, anh chính là dao thớt.

"Tôi là một người đàn ông bình thường, em ăn mặc thành cái dạng này quyến rũ tôi, em nói tôi không mắc câu, chẳng phải là lãng phí tài nguyên của em sao!" Tay Cổ Dương thuận thế nhéo nhéo bộ ngực, cảm giác mềm mại thật tuyệt vời! Khó trách Lôi Tuấn Vũ trước đây toàn thích phụ nữ ngực lớn! Hiện giờ nghĩ lại, cũng thật là hay! Nguồn truyện: Truyện FULL

"Cổ Dương! Anh đừng có ngậm máu phun người! Tôi mặc thành cái dạng gì?! Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!" Tát Bối Nhi giận đến run người.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy lại mở ra. Một đôi nam nữ trẻ tuổi định bước vào, liền giật nảy mình.

Cổ Dương nhanh chóng dùng thân mình chắn Tát Bối Nhi, quát: "Đóng cửa, đi thang máy khác! Cút!"

Hai người sợ tới mức vội vàng lùi ra ngoài. Cửa thang máy đóng lại, Tát Bối Nhi nghe thấy người ngoài cửa khôi phục tinh thần mắng: "Bệnh thần kinh! Muốn làm thì lên giường đi, lại ở trong thang máy làm cái chuyện mờ ám kia?! Đói khát thành cái dạng này! Đúng là bệnh thần kinh!"

Tát Bối Nhi cũng mắng theo: "Tránh ra! Mọi người đều nói anh bị bệnh thần kinh! Anh còn không chịu buông tay?!"

Cổ Dương nhìn chằm chằm thân thể đang run rẩy của cô, cười nói: "Con cũng có rồi, em còn mẫn cảm như vậy!"

Tát Bối Nhi vừa nghe liền bực tức! Đây là ai với ai, nói ra giống như bọn họ là vợ chồng già không bằng!

Vì thế, cô liền bắt đầu kêu la ầm ĩ: "Buông tay anh ra! Nếu không, tôi kêu lên đấy!"

Cổ Dương nhìn khuôn mặt cô ửng hồng, liền buông tay, giơ hai tay lên đỉnh đầu, cười nói:

"Như em mong muốn, buông ra rồi, đi thôi, vào nhà rồi nói!"

Nói xong, bấm nút mở cửa, kéo Tát Bối Nhi bước ra khỏi thang máy. Tát Bối Nhi vẫn bực bội, thang máy sao lại không chuyển động, hóa ra đã sớm đến tầng mười sáu.

Này này này, anh ta muốn làm gì vậy? Đến căn hộ của cô? Anh ta dựa vào cái gì?!

Tát Bối Nhi vung mạnh tay anh ra, quát: "Này! Anh đứng lại! Không được vào nhà của tôi!"

Nói xong, quay đầu lại bước vào thang máy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.