36 Chiêu Ly Hôn

Chương 627: Đầy thâm ý




Phi phi phi! Cô hiện giờ sao lại có thể sa đọa đến mức này?! Hắn sở dĩ thuần thục như vậy, còn không phải là do phụ nữ đào tạo ra sao! Cái lịch sử làm người ta ghê tởm của hắn, cô chẳng lẽ đã quên rồi sao?! Cô sao có thể không biết liêm sỉ như vậy?!

"Lôi Tuấn Vũ! Anh có thôi đi không!" Lãnh Tử Tình không thể nhẫn nhịn được nữa, một cước đá văng người đàn ông trên người ra, điên cuồng quát lên!

Lôi Tuấn Vũ bị đá một cước văng xuống đất, chỉ nghe thấy hắn rên rỉ một tiếng, liền lăn tròn trên mặt đất.

Lãnh Tử Tình sau khi quen với bóng tối liền nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ đang lăn lộn dưới đất, đột nhiên có chút lo lắng. Cô vừa nãy hình như không có đá phải cái kia của hắn chứ? Sao hắn lại đau đến mức ghê gớm như vậy?! Đá phải chỗ nào?!

Không phải rất rõ ràng, hình như đá mạnh như vậy, chẳng lẽ?

Vội vàng hốt hoảng bật đèn phòng ngủ lên, liền nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ đang nằm dưới đất kêu rên, thân thể còn quằn quại, một bàn tay còn ôm lấy chỗ quan trọng.

Á! Lãnh Tử Tình cả kinh, cả người toát mồ hôi lạnh, sẽ không trùng hợp như vậy chứ! Thực sự đá phải… cái kia rồi sao?

Cô vội vàng ngồi xổm xuống hỏi: "Tuấn Vũ, anh… anh sao rồi? Đá phải chỗ nào?"

Lôi Tuấn Vũ nheo mắt nhìn cô một cái, sau đó nhăn nhó lắc lắc đầu, vẫn không ngừng rên hừ hừ.

Trời ạ! Sẽ không đá hỏng gốc rễ sinh mạng của hắn chứ! Ôi trời ơi! Lần trước sợ tới mức e rằng hắn sẽ đòi mình lấy thân thể bồi thường hắn! Nếu lần này thực sự đá phải cái kia, thì chính mình hẳn phải đền mạng mất thôi! T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

"Anh? Có phải là… có phải là cái kia… bị em đá phải không?" Lãnh Tử Tình quả thực muốn khóc! Nếu không phải tại hắn không bật đèn, tối om om! Cô cũng sẽ không đến nỗi đá phải cái kia của hắn!

Lôi Tuấn Vũ đau đớn gật gật đầu! Thân thể cong gập hết mức! Dáng vóc hắn cao lớn, hiện giờ co quắp dưới đất, cũng thật sự khiến người ta phải lo lắng!

"Xin lỗi, xin lỗi! Tuấn Vũ, em không cố ý! Để em xem xem, xin lỗi!" Lãnh Tử Tình lúc này đã sớm quên mất rụt rè, cô còn đang hối hận không kịp nữa!

Lôi Tuấn Vũ ôm chỗ quan trọng đau đớn lạ thường, không ngừng rên rỉ.

Lãnh Tử Tình gấp đến độ sắp khóc! Cô vội vàng đứng dậy, nói: "Em đi gọi bác sỹ, Tuấn Vũ, anh đừng lo lắng, chờ em!"

Lãnh Tử Tình vừa định chạy, tay còn chưa kịp chạm đến nắm đấm cửa, đã bị Lôi Tuấn Vũ

lập tức tóm lấy mắt cá chân, không đứng vững, oành một tiếng liền ngã sấp lên người Lôi Tuấn Vũ.

"Á--" Trùng hợp lại đè lên cánh tay Lôi Tuấn Vũ, càng gần cái chỗ kia hơn!

"Á, xin lỗi, xin lỗi! Tuấn Vũ! Anh không sao chứ?" Cuống quýt ngồi dậy, Lãnh Tử Tình quả thực là không biết phải làm sao!

Lôi Tuấn Vũ càng nhăn nhó mặt mày, hắn thở hồng hộc nói: "Không cần… gọi… bác sỹ, em… xoa xoa… là được rồi…"

Lãnh Tử Tình thật sự vội vàng kéo tay Lôi Tuấn Vũ ra, muốn giúp hắn xoa một chút. Nhưng giây tiếp theo lại phát hiện cái đó của hắn sưng trướng ghê gớm. Mặt mày vốn đang nhăn nhó chợt ngây ra! Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức biến thành màu đỏ, tiếp đó đôi mi thanh tú nhíu lại, dữ tợn trừng mắt nhìn xuống cái tên đang chớp mắt bên dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh! Anh thật sự là một kẻ… cuồng dục!"

Ánh mắt say mê của Lôi Tuấn Vũ ẩn giấu dưới hàng lông mày, cười đến thật đắc ý, lại còn tiếp tục dụ dỗ: "Mau lên, vợ yêu, em xoa xoa là được rồi! Ui chao, đau quá!" Thanh âm xấu xa kia khiến cho Lãnh Tử Tình nghe xong liền cảm thấy khắp người dựng đứng hết lông tơ!

Lãnh Tử Tình tức giận đến mặt đỏ tía tai! Cô bực tức đến mờ mắt, liền mạnh mẽ nắm lấy gốc rễ sinh mạng của hắn, tà ác nói: "Đã sưng to như vậy! Em giúp anh rút nó lại nhé!"

"Ừm!" Thân thể Lôi Tuấn Vũ không ngừng run rẩy, bị cô túm mạnh như vậy, toàn thân toát mồ hôi, không kiềm chế nổi mà kêu lên đau đớn.

Cô gái nhỏ này thật đúng là nhẫn tâm, đây chính là gốc rễ sinh mạng của hắn, là suối nguồn hạnh phúc cả đời của cô! Xuống tay dữ dằn như vậy, là muốn phế hắn đi sao!

Có điều cái này nói là đau đớn, không bằng nói là đau đớn sung sướng thì đúng hơn!

"Đau không?" Lãnh Tử Tình cười đến đắc ý! Cô không trực tiếp nhổ tận gốc thì đã coi là không làm hắn thất vọng rồi! Hừ! Giả vờ đáng thương hả? Hại cô quá sợ hãi rồi!

"Em thật sự nhẫn tâm như vậy? Em không thấy nó muốn em đến mức nào sao?" Lôi Tuấn Vũ vẫn nằm dưới đất, mặc nó vươn thẳng lên cao.

"Anh!" Lãnh Tử Tình bị lời của hắn làm cho xấu hổ! Cô vừa nãy lại còn dùng tay nắm lấy nó!

Thật là… người ta không biết xấu hổ thì không có Lôi Tuấn Vũ hắn không biết xấu hổ! Sao hắn không cứ thế mà không gượng dậy nổi luôn đi!

Liền đứng dậy muốn chạy ra bên ngoài. Lôi Tuấn Vũ tay mắt mau lẹ, một cái bật người liền ngồi dậy, từ sau lưng tóm được Lãnh Tử Tình.

Lãnh Tử Tình sợ tới mức thét chói tai, cái vật cưng cứng từ sau hông tì thẳng vào cô, cô cuống quýt lắc lắc mông tránh né.

"Ừm! Đừng lắc lung tung!" Lôi Tuấn Vũ thở dốc ngay sau tai cô, khiến cả người cô cũng ngứa ngáy. Sự vui thích lẫn trong hơi thở kia, xem ra hắn là bị tình thế bắt buộc rồi!

Không biết là gân cốt nơi nào bị loạn rồi, cô đột nhiên tò mò nhếch mông lên, dựa vào nguồn nhiệt của hắn.

"Ừm… em đúng là mèo hoang nhỏ!" Lôi Tuấn Vũ như là được mời gọi, bàn tay to lớn liền lần đến ngực cô. Kết hợp chặt chẽ từ phía sau cô, khiến cho hắn càng thêm hưng phấn.

Nháy mắt liền cởi bỏ quần áo của cô, một bàn tay gắt gao phủ trước ngực cô, đè cô trước cửa, tay kia thì lại nâng mông của cô lên.

Động tác của hắn có chút thô lỗ, lại khiến cho cô cảm giác được sự bị chiếm hữu lạ thường kia.

"Ah, anh muốn làm gì?" Thanh âm Lãnh Tử Tình hổn hển, thanh âm biết rõ còn cố hỏi cho chính mình nghe lại có chút yêu kiều. Mà cô bị hắn giữ trước ngực, khiến cho có chút khó thở, chỉ muốn để hắn giải cứu cô.

"Ha ha, làm cái gì? Làm chuyện em yêu thích đó!" Đôi môi Lôi Tuấn Vũ mút lấy tấm lưng trần của cô, nhấm nháp từng chút một, bàn tay to lớn tiến đến dưới mông cô…

"Á!" Lãnh Tử Tình vội kẹp chặt hai đùi, ngăn chặn ngón tay hắn xâm nhập. Khuôn mặt ý loạn tình mê cũng không thể che giấu ánh mắt say mê, đầu lưỡi không khỏi vươn ra, vô cùng lưu luyến mà liếm viền môi mình. Cô hướng lưng về phía hắn, ngược lại không còn lo lắng, mà là không ngừng vặn vẹo thân thể, nỗi chờ mong ngứa ngáy trong lòng kia dường như đã bao trùm hết chính mình!

Hắn ở sau lưng đem thân thể cường tráng áp chặt mông cô, cùng với giây phút ngón tay đưa ra, hắn nâng mông của cô lên cao, cô lại còn dựa vào cửa cong người như con tôm. Tư thế bối rối khiến cho cô thẹn thùng cắn chặt môi mình, không dám phát ra tiếng.

Sa đọa quá đi! Lãnh Tử Tình nói với tiếng tim đập thình thịch của mình, cô biết hắn muốn làm gì. Nhưng cô lại còn hưng phấn mà chờ mong hành vi kích thích hơn nữa của hắn.

Không tự chủ được mà nhếch mông lên, tạo thành đường cong đẹp mắt, cô có chút kinh ngạc chính mình lại có thể làm ra tư thế đáng xấu hổ như vậy.

"Bốp" một tiếng, bàn tay Lôi Tuấn Vũ vỗ lên mông cô, thanh âm thanh thúy đó và tiếng kêu yêu kiều của cô càng thêm kích thích cảm giác của hắn.

Hắn dữ dội gầm lên một tiếng, liền đem thân thể nhập vào trong cơ thể cô, cô cứ như vậy bị

hắn nâng lên, cái loại cảm giác tràn đầy này lập tức khiến cô kêu ra tiếng: "A--ưm-- "

Bất an xoay xoay mông, muốn kết hợp chặt chẽ hơn nữa với hắn, lại rước lấy sự run rẩy của hắn.

"Ưm, mèo hoang nhỏ của anh. Em quả thực muốn lấy mạng anh mà!" Hắn bắt đầu điên cuồng tiến tới.

Thanh âm đàn ông thở dốc trộn lẫn với thanh âm yêu kiều của phụ nữ vang vọng trong phòng ngủ, mà cánh cửa kia cũng hòa theo nhịp mà phát ra tiếng va đập đầy gợi cảm…

Lễ tình nhân này, điên cuồng như vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.