35 Milimet Yêu

Quyển 1 - Chương 7: Tiếp tục chạy trốn




Dương Thần hoàn toàn không biết nói gì, nhìn người trước mắt sức sống dồi dào, một chút cũng không giống người phụ nữ đang bị bệnh lúc trước, cũng hoài nghi tất cả nhừng chuyện xảy ra đều là một giấc mộng!

- Đây hết thảy đều là kế hoạch của em?

Dương Thần ngây ngốc hỏi.

Jane nhún nhún vai.

- Không sai, anh cho là anh có thể tìm được em, là may mắn sao? Chẳng qua em đã sử dụng máy tính của bọn họ, âm thầm thiết lập vệ tinh kết nối đối với Hải Ưng, vì em là cô giáo nên em rất rõ tên Jerry kia không tinh thông máy tính, cho nên căn bản không bị phát hiện. Bọn anh chỉ cần đi qua khu vực của em, vệ tinh cũng sẽ bị quấy nhiễu tín hiệu, anh lẽ nào không phát hiện, anh đến không trung căn cứ, tín hiệu tiếp thu sẽ bị quấy nhiễu sao?

Dương Thần gật đầu, thực sự là dựa vào một tia tín hiệu đó mà tìm được.

Tuy rằng trước đã biết là có người cố ý gian lận, nhưng tình huống lúc đó đang gay cấn, nên không kịp suy nghĩ kỹ càng, quả nhiên, đây là việc làm của Jane để tự cứu chính mình!

- Chỗ thuốc độc kia là sao, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Dương Thần rõ ràng nhận thấy được, chức năng của thân thể Jane đang khôi phục!

Jane tiếp tục dí dỏm mà cười nói:

- Đó là thật, em xác thực len lén điều phối một loại độc dược kiểu mới, nhưng thật ra là một loại “Giả chết” làm cho cơ năng của thân thể trong một thời gian ngắn đình chỉ, giống như chết vậy. Nếu như không được giải độc, một giờ sau thân thể sẽ chết giả, sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thì chậm rãi khôi phục nhiệt

độ cơ thể, tỉnh lại.

- Đây là phương pháp em chuẩn bị để tự bảo vệ mình, nếu như bọn họ cảm thấy em đã chết, có lẽ sẽ đem em tìm một địa phương để chôn, như vậy em có cơ hội trốn thoát rồi.

- Đương nhiên, đây cũng chỉ là hạ sách, em cũng không dám đảm bảo bọn họ có thể đem em hỏa táng hay không. Nhưng mặc kệ thế nào, điều kiện tiên quyết không ai cứu em, em chỉ có thế sử dụng giả chết để tránh bị bọn họ hãm hại.

- May là đúng lúc đó anh lại đến, cho nên em đã chuyển sang phương án hai... 

Nói xong, Jane đưa tay nâng cổ áo của mình lên, nháy mắt mấy cái.

- Em trước đó len lén đem thuốc giải bôi lên trên cổ áo, chỉ cần trong vòng một giờ hút vào, để trực tiếp khôi phục lại như bình thường.

Dương Thần sau khi nghe xong, dở khóc dở cười.

- Em cần gì phải đùa anh như thế, em không biết cõi lòng anh vừa rồi tan thành bụi phấn sao?

Jane dang rộng hai tay, bắt đầu ôm lấy cổ Dương Thần, hai ngọn núi đầy ắp cao vút trước ngực trực tiếp ép lên trên mặt Dương Thần, mà đôi môi đỏ mọng thì hôn ở trên trán Dương Thần.

Lập tức, ý thức Dương Thần rơi vào trong sự dịu dàng đó.Bạn đang đọc truyện tại 

- Em nếu như không mượn cơ hội này, sợ rằng cả đời này anh cũng sẽ không nói với em những câu thật tình như thế mất, không phải sao... Dương Thần thân yêu.

Jane ôn nhu nói bên tai.

- Em... Ưmm!

Dương Thần muốn mở miệng nói vài câu với người phụ nữ này, thực sự quá điên rồ, nhưng chưa kịp mở miệng, Jane đã đùng đôi môi đỏ mọng của mình ngăn lại!

Sau khi nhẹ nhàng hôn một cái, Jane mang vẻ mặt cầu xin, một đôi mắt trông chờ vô cùng đáng thương.

- Anh yêu, không nên giận em, em chỉ muốn ở bên anh, nếu như cả đời này anh không nói với em, em sẽ thương tâm cả đời mắt.

Jane bĩu môi nói.

Dương Thần bùi ngùi thở dài, chính mình trốn tránh ngần này năm, cuối cùng vẫn phải đối mặt với một ngày như vậy, có thể đây là sự an bài của ông trời chăng.

- Em từ lúc bắt đầu, cũng đã sắp đặt tốt tất cả mọi thứ, chỉ chờ anh nhảy xuống, vậy mà anh lại khóc đến chết đi sống lại, thực sự là quá mắt mặt.

Dương Thần cười cay đắng, nhưng trong lòng vì việc tìm được Jane, cảm thấy vui vẻ không gì sánh được.

Jane lè cái lưỡi đinh hương ra.

- Em chỉ là tương kế tựu kế, bởi vì cái tên Jerry kia cầm rất nhiều tính mạng của trẻ nhỏ ra uy hiếp em, em chỉ có thể sắp đặt tốt hét thảy mọi thứ.

Dương Thần nghe nói như thế, không khôi vỗ ót.

- Không xong! Fury! Nước Đức quả này xong rồi!

Xì... 

Jane cũng nhịn không được bật cười, có chút bất đắc dĩ mà dùng tay vuốt mũi Dương Thần.

- Cũng phải nói cho anh biết, đây hết thảy đều là sắp đặt của em, làm sao có thể để cho Fury kích nổ?

- À? Vậy... là sao? Đó cũng là giả à!

Dương Thần sửng sốt.

Jane theo lê phải gật đầu nói:

- Anh cũng đã biết, em rất thương yêu đám trẻ nhỏ đó, làm sao có thể cầm vài chục triệu sinh mạng để đánh cược đây? Em dù có thế nào cũng không thể mang lòng dạ đàn bà ra để đến mức đó chứ?

- Fury được chế tạo ra kỳ thực chỉ là một loại khái niệm, để chế tạo ra Fury chân chính, đâu có thế trong thời gian hai ngày mà thành? Nó cần nguyên tố nhân tạo để cấu thành, là không ổn định, ít nhất phải có một năm hoặc nửa năm mới có thể hoàn thành thực nghiệm.

- Em cho Jerry xem, chỉ là một loại nguyên tố nhân tạo không ổn định, một khi khởi động Fury, kết quả giống như là một bình xăng không có cách nào đốt cháy, căn bản không hoạt động, trực tiếp tắt lửa.

Dương Thần bừng tỉnh đại ngộ, cười khổ không ngớt.

- Nói như vậy, thời điểm phòng thí nghiệm phát nổ, cái tên Jerry kia chẳng phải là chết không nhắm mắt sao?

- Hẳn là thế.

Jane hì hì mà cười.

- Thế nhưng trước mắt mặc kệ cái này... Cục diện rối loạn của nước Đức sẽ có người thu dọn, em hiện tại rất vui vẻ, rất hạnh phúc, em muốn anh hôn em!

- A... 

- A cái gì a? Anh nói anh yêu em, em chịu khổ nhiều ngày như vậy, anh phải bồi thường cho em.

Nói xong, Jane ngửa đầu, chu miệng.

Dù sao vẫn là thiếu nữ đang tuổi xuân, dù sao trí tuệ cũng hơn người, đặc biệt những chuyện liên quan đến nam nừ lại là cực kỳ nhanh nhẹn sinh động, bất quá, mặc dù con gái phương tây tư tưởng cực kỳ cởi mở, nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi mặt đỏ e thẹn.

Dương Thần nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc mài trước mắt, còn tản ra mùi hương nhàn nhạt cùng một đôi môi đỏ mọng, sau khi bình tĩnh lại, rốt cục lộ ra một nụ cười tà.

Thời điểm trên miệng Dương Thần xuất hiện một nụ cười. Jane bỗng phát hiện mình trở thành một con cừu nhỏ bên miệng sư tử rồi.

Bị một bàn tay hơi có vẻ thô rá, khéo léo cầm lấy cái cằm tinh xảo, cánh môi với hai mảnh đường vòng cung thập phần hoàn mỹ bị hắn ép buộc hơi mở ra, tươi đẹp giống như trái anh đào mới vừa được hái xuống lúc buổi sáng.

Lập tức, bị Dương Thần nhẹ nhàng hôn lên... 

Giờ khắc này phát sinh trong nháy mắt, tràn ngập khí tức nóng bòng của người đàn ông, khiến Jane cứng ngắc tại chỗ.

Con gái Phương tây đối với năng lực lĩnh ngộ hôn là bẩm sinh, Dương Thần mới hôn không được bao lâu. Jane cũng đã bắt đầu đón nhận, mũi chân vui sướng cuộn cong lại, chiều cao một mét bảy mấy cũng đủ để cho nàng dùng đầu ngón tay vuốt bộ tóc rối bời của người yêu, đôi má chậm rãi lướt qua chòm râu trên gương mặt.

Cái mũi nhỏ của mỹ nữ thở gấp ra từng đợt khí nóng bên tai Dương Thần, cặp mắt to kia so với hồ nước trên cao nguyên còn trong suốt hơn, cũng không nháy mắt nhìn hắn.

Dương Thần rõ ràng cảm nhận được, bên trong đôi mắt đó có một thứ gọi là thâm tình, xem ra loại cầm thú như mình cuối cùng cũng có được tình yêu chân thực của một thiếu nữ thuần khiết.

Trong rừng gỗ sam, môi lưỡi hai người bắt đầu quấn lấy nhau, khó phân bên này với bên kia.

... 

Jane tinh nghịch đem đầu ngửa ra sau, ngón tay dài theo đôi môi Dương Thần nhẹ nhàng xoa từ trên xuống dưới, ánh mắt trước sau dừng trên khuôn mặt cái tên vô lại khiến mình vồ số lần nhớ thương, sau đó lại càng nhiệt tình hơn, đột nhiên địch lại gần hắn, đem đôi môi nóng bỏng của người đàn ông hút vào trong miệng, lại duỗi ra đầu lưỡi, tại giữa đôi môi của hắn trượt đi trượt lại giống như rắn vậy... 

Dương Thân hôn liên tục vào đôi môi mềm mại của Jane, trong cổ không tự chủ được ngâm nhẹ, cuối cùng chỉ còn ưm... 

Hơn 10 phút hương diễm ướt át, nháy mắt đã qua.

Vốn là định tiếp tục nữa, nhưng có thể do mấy ngày này Jane không ăn cơm, phần lớn là uống nước dinh dưỡng, cho nên cái bụng đã đói đến mức phải kêu to lên.

Dương Thần chịu đựng kích động đem người phụ nữ mới xác định này lột sạch rồi chiến đấu, cuối cùng vẫn là sửa sang lại dáng vẻ, mang theo Jane đi tới một trấn nhỏ sát biên giới khu Bavaria, ăn qua một chút thức ăn.

Trước đó, còn phải thông báo cho đám người Solon một tiếng, sự tình đã kết thúc. Jane rất an toàn.

Sắc mặt Jane vẫn còn ửng hồng, trông vô cùng quyến rũ, nhưng cũng không sao cả, tại trước mặt người mình yêu. Jane rất rõ ràng mà nhớ kỹ mẫu thân Catherine của mình đã từng nói một câu:

- Người con gái đẹp? Phải để cho người đàn ông của mình ngắm.

Hai người sau khi tới một trấn nhỏ sát biên giới nước Đức, tùy tiện tìm một nhà hàng, liền gọi hai phần bò bít - tết, không ít người dân trong trấn thấy Jane mặc một thân áo khoác trắng, lại còn vô cùng bẩn mang theo một chút máu, đều cảm thấy có chút cổ quái, chẳng qua đây cũng chỉ là một trấn nhỏ ít người, cũng sẽ không gây ra rối loạn gì.

Dương Thần cũng không đánh giá cao mấy người này có thể gây ra ảnh hưởng gì, cho nên mới đến một địa phương nông thôn của nước Đức, dân phong ở đây thuần phác, có thể làm cho Jane thả lỏng.

Tại thời điểm ngồi cùng Jane chờ Bò bít - tết, ánh mắt Dương Thần trong lúc vô ý nghiêng mắt nhìn bảng hiệu trên con phố phía đối diện, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời.

- Em yêu, em ngồi chỗ này đợi nhé, anh đi ra con phố phía đối diện dạo chơi một tí.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Jane. Dương Thần đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng, hướng về một cửa hàng phía đối diện mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.