24 Giờ Trong Đời Một Người Đàn Bà

Chương 6-1




Sau giờ ngọ, ánh nắng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu cùng lười biếng, ánh nắng trong vắt xuyên qua khe hở của lá cây, trên mặt đất hình thành một mảnh những vết lốm đốm. Trong đình viện có chút hoang vu chim hót côn trùng kêu, khắp nơi nhôn nhịp, một cảnh rộn rã tốt lành. Dưới giàn trồng hoa trong Lạc Tuyết các, trên bàn đu dây rộng lớn, có một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi đang nằm yên tĩnh, nhắm mắt lại, một thân quần áo xanh nhạt, trên tóc chỉ cài một cây trâm ngọc bích, đính một viên pha lê màu lam, tóc dài đen nhánh cứ như vậy mà tản ra ở phía sau đầu.

Không sai, người nằm trên bàn đu dây chính là Bàng Lạc Tuyết, khó có được một chút rãnh rỗi, lười biếng nằm trên bàn đu dây xem sách, chỉ chốc lát sau liền ngủ gật, nhưng nàng cảm giác có người tới gần, mở mắt ra, nhìn thấy Tấn vương đứng ở cửa lớn, đang nhìn mình.

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, nàng sợ nha hoàn ầm ĩ, liền cho các nàng đi nghỉ ngơi. Bàng Lạc Tuyết ngồi dậy nói: "Thế nào mà Tấn vương điện hạ lại có hứng thứ tới chỗ của ta?"

Tấn vương cầm hộp gấm nói: "Nghe nói thân thể nhị tiểu thư khó chịu, bản vương đặc biệc đến xem, nhìn bộ dáng của nhị tiểu thư sợ là rất không hoan nghênh ta sao?"

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: "Nếu như ta nói phải, vậy vương gia sẽ nhanh rời khỏi đây một chút phải không? Vậy lần sau Tuyết nhi phải nhớ kỹ."

"Ngươi giống như rất ghét ta, bất quá ta chỉ gặp qua nhị tiểu thư mấy lần, ta muốn biết, ta đã đắc tội gì với nhị tiểu thư chứ?" Tấn vương nghi hoặc hỏi.

"Vương gia hà tất gì phải nói như vậy, chúng ta bất quá chỉ quen biết hời hợt, vương gia có chút làm trầm trọng rồi." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Phải không? Bất quá, nhị tiểu thư đã lưu lại ấn tượng khắc sâu cho bản vương, nói thí dụ như ở trong hoàng cung, dưới tình huống như vậy cũng có thể toàn thân trở về, mẫu phi ta liên tiếp khen ngươi." Tấn vương nói.

"Đó là do quý phi nương nương nâng đỡ, Tuyết nhi thẹn không dám nhận, nếu như không có gì chuyện gì, vẫn là mời vương gia trở về đi." Bàng Lạc Tuyết hạ lệnh đuổi khách.

"Ha ha, nhị tiểu thư, hôm nay ta mang đến một chút lễ vật cho nhị tiểu thư, hi vọng nhị tiểu thư thích." Nói xong mở hộp ra, phát hiện bên trong là một bộ áo choàng lông chim công, mặt trên kết đầy bảo thạch. "Đây là do cung nữ giỏi nhất toàn hoàng cung liên tục thêu trong một tháng, tất cả những cái này đều là dùng lông chim công tốt nhất làm ra, bảo thạch kết ở mặt trên đều do ta chọn lựa từng viên một, hi vọng nhị tiểu thư thích."

Bàng Lạc Tuyết đưa tay sờ sờ áo choàng, đích thực là tinh xảo, chỉ bất quá Bàng Lạc Tuyết đặt qua một bên, nói: "Mặc dù áo choàng rất đẹp, bất quá, Tuyết nhi nhìn thấy những thứ công phượng này liền nhớ lại nỗi oan ức hôm đó, quả thật không dám mặc lên người mình."

"Vậy ta….."

"Bất quá, ta cảm thấy y phục này xinh đẹp như vậy, bỏ đi cũng rất lãng phí, tam muội của ta trái lại rất táo bạo, không bằng đưa cho nàng, chắc hẳn muội muội nhất định sẽ thích. Vừa lúc vài ngày trước, muội muội bị khiếp sợ, như vậy chắc chắn muội muội cũng sẽ tốt hơn rất nhiều."

"Bản vương."

"Vậy cứ quyết định như vậy đi, vô cùng cảm tạ vương gia." Nói xong Bàng Lạc Tuyết nhận lấy hộp gấm, không cho hắn một cơ hội phản kháng nào.

"Vương gia còn chuyện gì khác không?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

"Bản vương tới lâu như vậy, thế nhưng một ly trà còn chưa uống, nhị tiểu thư cũng nên đãi khách một chút phải không?" Tấn vương hỏi.

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, ngươi muốn uống trà, vậy ta sẽ mời ngươi uống một bình: "Vậy thì mời vương gia vào, ta sẽ tự mình pha trà cho cho ngươi."

Tấn vương hài lòng, mặc dù tổn thất một bộ y phục, nhưng không thể vì cái này mà để lại ấn tượng xấu với Bàng Lạc Tuyết, trong Bàng quốc công phủ này, Bàng quốc công thương yêu Bàng Lạc Tuyết nhất.

Bàng Lạc Tuyết dẫn đường phía trước, Tấn vương ngồi ở chỗ kia nhìn Bàng Lạc Tuyết lấy ra một bộ đồ pha trà, Bàng Lạc Tuyết thành thạo nghiền nát lá trà, lại cẩn thận sàng lọc, cầm chiếc thìa bạc nhỏ, đốt than hồng hồng, Bàng Lạc Tuyết bỏ lá trà vào, liên tục nấu ba lần, hương thơm trà bay bốn phía.

Tấn vương nhìn động tác Bàng Lạc Tuyết thành thạo như vậy, cảm thấy sức quyến rũ của nha đầu này càng bắn ra bốn phía. Bàng Lạc Tuyết tự mình rót một chén đưa cho Tấn vương, mình cũng một chén, cười nói: "Vương gia, ngươi nếm thử đi, tài nghệ của Tuyết nhi không được cao, sợ là phải làm trò cười cho người trong nghề."

Tấn vương hít sâu một hơi, hương trà mê người, nhấp một ngụm cảm thấy vị trà rót vào trong lục phủ ngũ tạng của mình. Thở dài nói: "Thực sự là trà ngon, tay nghề của nhị tiểu thư quả nhiên rất cao."

Bàng Lạc Tuyết sờ sờ trâm ngọc trên đầu, trong lúc lơ đãng lại sờ soạng miệng bình trà nói: "Vương gia thích thì uống thêm một chén nữa đi." Nói Bàng Lạc Tuyết lại rót một chén.

Toàn bộ tâm tư của Tấn vương đều đặt ở trên người Bàng Lạc Tuyết, chỉ cảm thấy trên người nàng đều là sức quyến rũ, nhất là mùi thơm xử nữ trên người. Không tự chủ được bưng ly trà lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy mùi hương phảng phất.

Bàng Lạc Tuyết ngồi ở vị trí của mình nâng chung trà lên nhợt nhạt uống, trong mắt lại ba phần quỷ dị.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, Bàng Lạc Tuyết nhìn Tấn vương uống xong một chén, mình lại rót một chén, khi hắn ý thức được chính mình phải nói vài câu, đột nhiên cảm giác được trên người mình như là có trăm ngàn loại sâu đang gặm cắn, thỉnh thoảng lại dùng tay gãi gãi. Vừa mới bắt đầu còn có thể có tác dụng, càng về sau gãi đã không còn tác dụng nữa, trên mặt cũng nổi lên một tầng đốm đỏ rậm rạp.

Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc kêu lên: "A! Vương gia, ngươi làm sao vậy?"

Tấn vương tự nhận là nụ cười của mình rất mê người, lại không biết mặt mình bây giờ thoạt nhìn kinh khủng thế nào.

Bàng Lạc Tuyết dường như bị khiếp sợ, cầm gương đồng trên bàn đến trước mặt Tấn vương: "Vương gia người xem đi?"

Tấn vương nhìn thấy gương mặt đầy đốm đỏ của mình trong gương đồng, toàn thân cũng càng thêm cảm giác ngứa ngáy khó chịu, nói: "Nhị tiểu thư, đột nhiên bản vương cảm thấy thân thể khó chịu, ngày khác lại đến tặng nhị tiểu thư một bộ lễ vật phú hợp với tiểu thư, tiểu vương cáo lui trước."

Bàng Lạc Tuyết cười trộm trong lòng, trên mặt lại làm bộ sốt ruột: "Vương gia, người thế này là thế nào vậy?"

Tấn vương vội vàng bụm mặt chạy ra ngoài.

Bàng Lạc Tuyết vỗ vỗ tay, đổ nước trà ra. Hừ, sau này ngươi còn dám tới.

Bàng Lạc Tuyết cầm hộp gấm lên, nói vọng ra ngoài: "Tử Quyên, ngươi vào đây một chút."

Tử Quyên đi tới nói: "Tiểu thư, người có gì phân phó."

Bàng Lạc Tuyết ngoắc ngoắc khóe miệng cười tà ác nói: "Ngươi đưa hộp gấm này đến chỗ tam tiểu thư, nói với nàng là Tấn vương đưa cho nàng, bảo thạch đều là hắn tự mình chọn từng viên một, hi vọng nàng có thể thích."

Tử Quyên mở hộp kinh diễm nói: "Tiểu thư, thật đẹp a."

"Đẹp, nếu vậy thì cho ngươi đi." Bàng Lạc Tuyết nói

Tử Quyên bĩu môi nói: "Ta mới không cần, ta liền đi đưa đến chỗ tam tiểu thư."

Tử Quyên mới vừa đi, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu liền tiến vào, thần thần bí bí nói: "Tiểu thư, chút nữa Cúc Thanh sẽ đến đây."

"Hả? Làm sao vậy, chỗ của Bàng Lạc Vũ đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Muội cũng không biết, chờ nàng ấy tới sẽ biết." Liên Ngẫu nói.

Một lát sau.

Tử Quyên trở lại Lạc Tuyết các.

Bàng Lạc Tuyết hỏi: "Làm xong chưa?"

Tử Quyên gật gật đầu, nói: "Ta dựa theo phân phó của tiểu thư, đưa đến cho tam tiểu thư, tam tiểu thư rất là cao hứng."

"Vậy tam phu nhân có ở đó không?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Tử Quyên gật gật đầu nói: "Tam phu nhân cũng có ở đó, hơn nữa tam phu nhân hỏi rất nhỏ, tam phu nhân rất vui vẻ cầm áo choàng mặc vào cho tam tiểu thư."

"A? Phải không? Như vậy tốt nhất." Bàng Lạc Tuyết nói

Vẻ mặt Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nghi hoặc

Đêm khuya.

Bàng Lạc Tuyết đọc sách dưới đèn, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu xem sổ, Tử Tước thì thêu vá.

Không bao lâu bên ngoài truyền đến ba tiếng gõ cửa, người trong phòng lập tức dừng việc trong tay, Tử Tước vội vàng đi mở cửa.

Quả nhiên Cúc Thanh khoác chiếc áo choàng nâu, vào cửa hành lễ nói: "Tiểu thư, nô tỳ có việc bẩm báo."

Bàng Lạc Tuyết kéo tay nàng nói: "Thật may không có để lại vết xẹo, nói đi, có chuyện gì, tỷ tỷ tốt của ta có gì sao?"

Vành mắt Cúc Thanh đỏ lên, lần đầu tiên có người quan tâm nàng như vậy, cười nói: "Đa tạ tiểu thư, nô tỳ không có chuyện gì, bất quá lần này là là có chuyện bẩm báo."

"A? Chuyện gì?"

"Hôm nay Tấn vương đến, cùng đi với đại tiểu thư, đi đến chỗ này, Tấn vương để đại tiểu thư trở lại, đại tiểu thư đi về, thế nhưng sau khi trở về đại tiểu thư liền phát một trận tức giận thật lớn."

"Cái này rất bình thường nha." Liên Diệp nói.

"Liên Diệp tỷ tỷ, có điều tỷ không biết, đại tiểu thư đã là người của Tấn vương." Cúc Thanh nói.

Kết quả người ở trong phòng không hề có vẻ mặt kinh ngạc, liền biết mọi người đều biết, Cúc Thanh lại nói: "Tối mấy ngày gần đây, đại tiểu thư vẫn luôn buồn nôn không ngừng."

"Buồn nôn? Ngươi là nói…." Bàng Lạc Tuyết phỏng đoán nói.

Cúc Thanh gật gật đầu nói: "Tiểu thư đoán không sai, nguyệt tín tháng này của đại tiểu thư cũng đã trễ mấy ngày."

Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc: "Nói như vậy là sự thật, hai người kia thực sự là trời sinh một đôi, chỉ tiếc hai người cũng không phải là vật gì tốt, Cúc Thanh ngươi mấy ngày nay cẩn thận chú ý hành tung của đại tiểu thư, mặc kệ chuyện lớn nhỏ gì cũng phải báo cáo cho ta. Ta sẽ tìm thời gian tự mình đi xác nhận một chút."

Bàng Lạc Tuyết lại nghĩ đến cái gì, nói với Cúc Thanh: "Ngươi trở lại nói cho đại tiểu thư, hôm nay Tấn vương đưa cho tam muội một bộ áo choàng, áo choàng chim công, diễễnđàànlêêquýýđôôn mặt trên kết đầy bảo thạch, hơn nữa mỗi một viên đều là Tấn vương tự mình chọn. Hơn nữa ngươi phải tìm cách giúp đỡ đại tiểu thư bảo vệ đứa bé trong bụng."

Cúc Thanh không hiểu, nhưng cũng gật gật đầu: "Tiểu thư phân phó, Cúc Thanh nhất định sẽ làm được."

Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi: "Nghe nói chổ của đại tiểu thư có một cuộn phượng hoàng hỏa?"

Cúc Thanh gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, đại tiểu thư vẫn xem như trân bảo, mỗi ngày buổi tối đều ôm ra nhìn một lần, mới bỏ vào."

"Bây giờ ta sẽ đưa cho ngươi một lọ dược, ngươi bôi thứ này vào cuộn thất phượng hoàng hỏa kia. Nhất định không thể để cho đại tiểu thư phát giác. Ngươi cũng phải cẩn thận." Bàng Lạc Tuyết nói, mặc dù chỉnh đốn Bàng Lạc Vũ rất quan trọng, thế nhưng Cúc Thanh cũng là người số khổ, nàng không thể vì mình mà đi hại người khác, như vậy nàng cùng với mấy tiện nhân kia không có gì khác nhau.

Cúc Thanh mặc áo choàng hòa vào trong màn đêm.

"Tỷ tỷ, ngươi nói xem chuyện đại tiểu thư mang thai nhị phu nhân có biết không?" Liên Ngẫu hỏi.

Liên Diệp khinh bỉ nói: "Ngươi ngốc sao, nếu như nhị phu nhân biết, nhất định sẽ buộc Tấn vương lấy đại tiểu thư rồi."

Liên Ngẫu cái hiểu cái không gật gật đầu.

"Tỷ tỷ, người vừa đưa thuốc gì cho Cúc Thanh vậy?" Tử Tước hỏi.

"Không có gì, chẳng qua là một loại dược vật làm ảo tưởng, làm cho đầu óc của nàng lúc nào cũng nghĩ dung mạo mình đẹp, như vậy nàng mới có thể hãm sâu vào. Ngươi nói xem, khi nàng biết người mà nàng tâm tâm niệm niệm đi lấy người khác, trong lòng một chút ý nghĩ cũng sẽ không còn. Yên tâm, rất nhanh liền có trò hay để xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.