24 Giờ Trong Đời Một Người Đàn Bà

Chương 5-1




Chẳng qua, trong lòng Yên Nhiên, đã mơ hồ có chút hiểu tình yêu nam nữ rồi, nếu như nói hồi Vĩnh Liên thành thân, Yên Nhiên vẫn là một đứa trẻ u mê chỉ biết vui cười chơi đùa, Lý Linh và Vĩnh Dung thành thân, thì tác động đối với nàng tương đối lớn. Ít nhất, nàng biết nữ hài tử đến độ tuổi nhất định, sẽ phải tìm một nam hài tử thành thân, sẽ phải rời khỏi phụ mẫu và người nhà của mình, nhận biết này, làm cho nàng rất là khổ não một trận. Chẳng qua, cũng chỉ là khổ não một trận, bởi vì Lý Dực đáp ứng nàng, hắn nhất định sẽ ở bên nàng, sẽ không rời khỏi nàng.

Dĩ nhiên, hết thảy việc này, Tử Tình cũng không có phát hiện, nàng vẫn cho là là Thư Ngạn đi xa làm cho Yên Nhiên vắng lặng một thời gian ngắn, bởi vì lúc Thư Duệ đi, biểu hiện của Yên Nhiên chính là như vậy, thường hai tay nâng mặt ngẩn người, hỏi Tử Tình, Đại ca nên đến địa phương nào rồi, lúc nào thì Đại ca trở lại vân vân, cơ hồ là đếm ngày trôi qua, đâu có biết hai năm sau, tiểu nha đầu đã có tâm sự riêng của mình.

Yên Nhiên thấy Tử Tình không chịu nói thật, cũng biết hỏi nữa cũng vô ích, không khỏi cũng thở dài một hơi, Tử Tình thấy có chút buồn cười, hỏi: "Nữ nhi ngoan, nói cho nương, có chuyện gì khó xử?"

"Nương, ngươi nói, lúc nào ta mới coi là lớn lên?" Yên Nhiên có chút uể oải hỏi.

Tử Tình nghe xong sửng sốt, suy nghĩ một chút, nói: "Hồi nương còn nhỏ, cũng là giống như ngươi, cứ mong đợi lớn lên, còn nhớ bài hát nương dạy ngươi hát kia không, ‘a, một ngày lại một ngày, tuổi thơ hy vọng lớn lên. ’ nhưng là, chờ sau khi nương lớn lên, mới phát giác, thời gian này làm sao giống như nước chảy, thoáng một cái, đã trôi qua rồi, nương còn chưa kịp hưởng thụ thời gian tuổi thơ vui vẻ thật tốt, tuổi thơ đã chạy trốn từ trong tay nương rồi. Yên nhi, nương nói, ngàn vạn lần không nên mong đợi lớn lên, sau khi lớn lên, thế giới của người trưởng thành có bất đắc dĩ quá nhiều, khi đó, ngươi sẽ cảm khái sự vô tình của thời gian, nương nói những thứ này với ngươi. Tựa hồ còn có chút sớm, tóm lại, nhớ kỹ lời của nương, chơi thật vui, làm nũng thật nhiều, muốn làm cái gì, chỉ phụ trách làm, có cha nương che chở ngươi. Chờ sau khi ngươi lớn lên, chỉ mong cũng có thể tìm được người có thể coi ngươi là báu vật kia."

Lời nói này, Yên Nhiên là cái hiểu cái không, chẳng qua, trọng điểm là rõ ràng rồi, mình bây giờ là báu vật trong lòng cha nương, nhưng là sau khi lớn lên, chưa chắc là báu vật trong lòng người khác, trước mắt Yên Nhiên xẹt qua gương mặt của Lý Dực, mình sẽ là báu vật trong lòng Lý Dực sao?

Tử Tình trăm triệu lần không nghĩ tới. Lời nói này, lại làm cho tình cảm trong lòng Yên Nhiên đối với Lý Dực. Có biến hóa và nhận biết vi diệu, nếu biết là hiệu quả này, đánh chết nàng cũng sẽ không nói.

Yên Nhiên tiễn Tử Tình đi, nghĩ tới qua một khoảng thời gian muốn đi Khang Viên, sợ rằng lại có thời gian thật dài không thấy được Lý Dực rồi, lúc này nhàn rỗi, không bằng giúp Lý Dực làm hai đôi tất xuân cùng hai đôi giày xuân nữa. Tất còn dễ nói, giầy này đúng là tốn công sức, nhất là đáy giày. Một tầng một tầng mà dùng cơm nắm dính vải vào nhau, cắt bằng, lúc đóng mặt giày, còn phải dùng dùi khoan, công việc này, bình thường đều là Hoa ma ma giúp nàng, Yên Nhiên còn không có sức lực lớn như vậy, tuy như vậy, Lý Dực cũng là đau lòng, không để cho nàng làm giầy, chỉ để cho nàng làm chút tất và hà bao, khăn tay ...đơn giản dễ làm. Bởi vì là thói quen từ nhỏ, hai người cũng không biết trao đổi bao nhiêu thứ rồi, cho nên, Yên Nhiên vẫn thật không nghĩ tới cái từ “trao đổi vật riêng tư” này.

Ngày hôm đó, Yên Nhiên nghĩ tới đi tìm Vĩnh Lăng xin một mẫu giày, bởi vì Vĩnh Lăng cũng bắt đầu làm giày cho Vĩnh Nam bọn họ rồi, hai người vừa lúc có thể trao đổi một chút, lúc Yên Nhiên đi, phát hiện nhà Vĩnh Lăng có khách tới, chính là biểu cữu vào kinh đi thi năm ấy cùng với một đại gia đình cữu công bọn họ.

Một lát, đã thấy Tử Tình chạy tới, thì ra là ba huynh đệ Thẩm Kiến Sơn cùng mấy chị em dâu Hứa thị tới, vốn là Mộc Mộc muốn vào kinh tìm tiên sinh phụ đạo một hai, Thu Ngọc liền sai người đi Thẩm gia hỏi một chút, có đồ tiện thể mang hộ, vừa lúc, mấy người Thẩm Kiến Sơn hiếu kỳ đã qua, nghĩ tới lễ tết và thư năm ngoái Thầm thị đưa đến, dặn dò mấy huynh đệ bọn họ cần phải tới kinh thành một chuyến, trông thấy cảnh đời, cũng không uổng mấy cháu ngoại trai ở kinh thành làm quan một thời gian, cho nên, mấy người Thẩm Kiến Sơn liền cùng Mộc Mộc đi chung vào kinh rồi, là Thẩm Bảo Phúc đưa bọn họ tới.

Cứ như vậy, Tử Tình liền công việc lu bù lên, Khang Viên này, nhất thời là không đi được nữa, ba nhà này, đều thu xếp ở trong viện tử của nhà Tử Phúc. Mà Mộc Mộc, cũng tiến vào ngoại viện nhà Tử Phúc, Lưu thị lại càng bận rộn trăm phần, quét dọn phòng, chuẩn bị đệm chăn quần áo, sắp xếp nha hoàn bà tử hầu hạ, cũng may mấy năm này điều kiện trong nhà tốt hơn chút, hoa hồng nhà máy và hoa hồng tiệm cơm cũng không tệ, nha hoàn bà tử chỗ Lưu thị cũng không thiếu, mới không đến mức không lay ra nổi.

Tử Tình cùng mấy người Lưu thị mỗi ngày theo cùng mấy cữu nương nói đùa, lúc khí trời tốt, cũng mang theo bọn họ ra đường đi dạo một chút, thời gian cũng trôi qua nhanh.

Chuyện của người lớn, bọn nhỏ không tham dự, trong khoảng thời gian này Yên Nhiên trái lại tự do rất nhiều, làm xong tất cho Lý Dực, hai tháng đã qua, Lý Dực vẫn là không có đến thăm Yên Nhiên, trong lòng Yên Nhiên rất mất mác.

Mấy ngày này Lý Dực cũng rất không dễ qua, chuyện thông phòng, hắn tìm lỗi, đuổi người đi, chuyện này, tất nhiên khiến cho Hoàng hậu bất mãn, cách hai ngày, lại tặng hai nữ tử tuyệt sắc tới đây, Lý Dực cũng không thể lại tìm cớ đuổi, đây chẳng phải rõ ràng muốn đối nghịch với Hoàng hậu, Lý Dực xin Lý Hãn giúp đỡ, Lý Hãn sao có thể ra mặt quản những chuyện nhỏ nhặt này?

"Chỉ là hai thông phòng mà thôi, có thể lật ra bao nhiêu chuyện, hai người kia ta cũng thấy, là hai tuyệt sắc, trước khi ngươi lập gia đình, bên cạnh luôn là cần có hai người."

"Nhưng là, phụ hoàng, ta không muốn thông phòng, xinh đẹp hơn nữa cũng không muốn, có được không?"

Lý Hãn nghe xong cũng là có chút ngạc nhiên, vừa bắt đầu, hắn vẫn cho là Lý Dực đề phòng người của Hoàng hậu, không nghĩ tới, Lý Dực lại là không muốn thông phòng, chẳng lẽ, hắn định vì Yên Nhiên mà thủ thân như ngọc?

Nghĩ tới đây, Lý Hãn có chút khó xử, nói: "Nha đầu kia còn nhỏ, ngươi đã mười lăm rồi, chẳng lẽ những năm này bên cạnh ngươi một mực không cần người? Còn có, ngươi cũng không thể chỉ cưới một mình nàng, nếu nói như vậy, hậu quả ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa?"

Lý Dực nghe xong quỳ xuống, nói: "Cầu xin phụ hoàng thành toàn, con không dám nói chỉ cưới một mình nàng, nhưng trong lòng con, thật sự chỉ có một mình nàng, con đã hai tháng không có đi thăm nàng rồi, phần đau khổ này, con cảm thấy thật sự khó qua."

Tiếp theo Lý Dực kể lại lời Tử Tình nói với hắn hôm đó, nhất là đoạn kia, về oán phụ và ghen phụ mà nó, Lý Dực suy nghĩ ở trong lòng đến hai tháng, cũng là không có đáp án, nghĩ tới phụ hoàng dù sao cũng là người từng trải, hẳn là có thể cho hắn một chút đề nghị?

Lý Hãn nhìn nhi tử mình, đã từng, hai phụ tử vẫn tương đối xa lạ, hắn cũng không có dùng nhiều tâm tư gì ở trên người Lý Dực, cho đến lần đó gặp chuyện không may, nghĩ tới Lý Dực dù sao cũng là trưởng tử của hắn, lúc này để cho Văn Tam mang Lý Dực ra khỏi kinh thành, đưa đến bên người Tử Tình, tất cả biến hóa, là từ khi đó bắt đầu chăng? Lý Dực đối với hắn, cũng có tình cảm yêu mến của trẻ em đối với phụ mẫu, biểu hiện cũng càng ngày càng xuất sắc, hắn cũng càng ngày càng coi trọng nhi tử này. Cộng thêm mấy lần tiến cung của nha đầu Yên Nhiên kia, để cho hắn chia sẻ niềm vui sướng của người làm phụ thân, ý định ban đầu của hắn cũng là để cho Lý Dực cưới Yên Nhiên, hơn nữa, nhìn ở phần một nhà Tử Tình, cho Yên Nhiên một thân phận tốt, nhưng là, chính thê này, Lý Hãn thật đúng là chưa từng nghĩ đến.

Lúc này Lý Hãn nghe được Lý Dực muốn cưới Yên Nhiên làm chính thê, đột nhiên đang nhớ lại lời tiên đoán của Tuệ Quang đại sư về Yên Nhiên, chẳng lẽ vị trí thái tử này, thật đúng nên là Lý Dực? Mấy ngày nay, Hoàng hậu vốn động tâm tư với Lý Dực, hắn không phải là không biết, nhưng là, hắn cảm thấy, cảm thấy mấy nhi tử còn nhỏ, nghĩ tới nhìn thêm hai năm nữa, hôm nay nhìn Lý Dực trước mắt, ánh mắt kiên định, quả cảm, thẳng thắng, Lý Hãn đột nhiên cảm thấy lòng mình có chút chua xót, không nghĩ tới đứa nhỏ này thân mẫu đi sớm như vậy, nhưng đứa nhỏ này lại trưởng thành được tốt như vậy, trong chuyện này, không thể nói không có công lao của Tử Tình, nghĩ đến Tử Tình, liền nghĩ đến cống hiến của Tử Tình đối với triều đình.

Nghĩ tới đây, Lý Hãn đỡ Lý Dực dậy, nói: "Lẽ ra, nha đầu kia thông minh cổ quái, làm chính thê của ngươi, trái lại cũng thích hợp, chuyện này, phụ hoàng cũng không phản đối. Ngươi có thể tìm được một nữ tử đối xử với nhau chân thành như vậy, phụ hoàng cũng vui mừng cho ngươi, chẳng qua là, ngươi từng nghĩ tới hay chưa, người Hoàng gia, muốn nhất mà không được chính là chuyên tình, lúc này trở thành một nhược điểm trí mạng của ngươi. Ngươi đã không cho được nàng chuyên tình, không bằng nghe lời Phụ hoàng, buông tay thế nào?"

"Không, ta tuyệt đối không buông tay." Lý Dực nói.

"Trừ phi, ngươi buông tha vị trí thái tử, làm một tông thất Vương gia nhàn tản? Như thế nào?" Lý Hãn thử dò xét hỏi.

"Phụ hoàng, ngươi cảm thấy ta bỏ qua, bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao? Ngươi cảm thấy ta còn có thể bảo vệ nàng sao?"

Lý Hãn bị câu hỏi trắng ra và thẳng thắn của Lý Dực làm khó rồi, từ trong ánh mắt của nhi tử, hắn thấy được quyết tâm cùng kiên trì giống như mình năm đó.

Nhưng là, nhi tử may mắn hơn hắn, nhi tử tìm được bạn đời tốt dìu dắt lẫn nhau, từ mấy lần biểu hiện của Yên Nhiên, nha đầu này, có sự thông tuệ giống như Tử Tình, đầy đủ đứng ở bên cạnh Lý Dực, còn có, hai ca ca của Yên Nhiên, đều xuất dương rồi, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ không nhỏ. Cho dù có chuyện khó khăn gì, Tử Tình sẽ nể mặt Yên Nhiên, ra tay lần nữa nhỉ? Ai biết trong đầu của nàng sẽ còn có những thứ mới lạ gì?

Lý Hãn lặng yên suy tư một lúc lâu, nghĩ đến Tử Tình, nghĩ đến Tuệ Quang đại sư, nghĩ đến Yên Nhiên, đột nhiên nghĩ đến đại sư của Linh Âm Tự cũng là một phen chuyện lạ, nói Yên Nhiên không cần bùa hộ mệnh, tin tức kia là La gia đại nãi nãi nói với La Trì, La Trì báo lại cho Lý Hãn, may là, ngay lúc đó Lý Hãn quyết đoán ngăn lại tin tức này truyền ra ngoài, chẳng lẽ, Yên Nhiên này thật sự là thiên mệnh làm Hoàng hậu?

Lý Dực lẳng lặng mà coi chừng Lý Hãn, giờ khắc này, trong lòng của hắn cũng là thấp thỏm bất an, hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc ân tình của Lâm gia đối với Lý Hãn, đánh cuộc sự yêu thích của Lý Hãn đối với Yên Nhiên, cũng đánh cuộc địa vị của mình ở trong lòng Lý Hãn, tuy nói có chút mạo hiểm, nhưng là vì Yên Nhiên, vì tính toán hôm nay, cũng chỉ có Lý Hãn là có thể giúp hắn.

Lý Hãn nhìn thẳng vào Lý Dực, Lý Dực cũng nhìn lại Lý Hãn, ánh mắt cũng không có tránh né, ánh mắt tinh khiết, đôi môi nhếch, Lý Hãn nghĩ đến một chút tình ý không tên của mình đối với Tử Tình, mềm lòng, nói: "Cũng được, ngươi muốn làm thế nào, thì làm thế đó, phụ hoàng chỉ hy vọng, trong lòng ngươi có một chừng mực, hai nha đầu kia, trước hết cứ để đó đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.