1m54 và 1m82

Chương 42: Ngoại truyện: người thừa kế hắc long bang




Lúc Tô Lâm tỉnh lại, ý thức gì cũng đều không có, chỉ cảm thấy có một cái búa lớn đang gõ trong đầu.

Rõ ràng có cảm giác mang bịt tai đi ngủ, nhưng bên tai vẫn luôn kêu lên ong ong.

Đau đầu đến mức anh hận không thể một lần nữa đi ngủ lại.

Nhưng cũng bởi vì quá đau, không có khả năng ngủ lại được, anh lấy xuống bịt mắt cũng bịt tai, mở to mắt.

Lần này mẹ nó sao lại đau như vậy ---

À.

Anh nhớ ra rồi, liên hoan.

Đi hết mười mấy gần hai mươi người, nam nữ đều có. Tất cả đều là những người đã tham gia biểu diễn tiết mục trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên. Ban đầu mọi người đều cảm thấy họ không quen thuộc với anh lắm, cũng không có người nào nói chuyện mời rượu anh.

Sau đó, vài nhóm người thay nhau uống rượu với Tần Phóng. Tên Tần ngốc bạch ngọt này ai đến cũng không cự tuyệt, rất nhanh liền bắt đầu mê sảng, một lúc lại nhào lên trên người anh ồn ào,

"Cậu vì sao lại xem thường lão tử, lão tử ăn gà! Nhưng lão tử cũng là người đẹp trai!"

"....."

Tóm lại nói điên rồi cũng không khác nhau lắm.

Tô Lâm liền giúp cậu ta uống một vòng.

Anh uống rượu không biểu hiện lên mặt, ánh mắt lại còn tỉnh táo. Trước đó khi học cấp ba, anh có say hay không không ai nhìn ra được, thường thường không cẩn thận nên rất dễ uống nhiều.

Quan trọng là, anh say hay không say, chính anh cũng không biết.

Hơn nữa còn đặc biệt dễ uống thêm nhiều.

Sau đó thì sao....

Tô Lâm chậm rãi ngồi dậy, một tay đặt trên chăn, một tay gắt gao ấn lên huyệt thái dương.

Một ít hình ảnh tràn vào trong đầu, làm cho anh hoa mắt, không bắt giữ lại được, chết sống chắp vá lại cũng không ra được cảnh tượng hoàn chỉnh.

Lúc này, bên người truyền đến tiếng rên thống khổ,

"Con mẹ nó....Có phải lão tử bị người ta đánh cho não chấn động rồi không...."

"....."

Tô Lâm nhìn giường đối diện.

Tần Phóng giống như con cá chết không nhúc nhích, hai tay ôm đầu.

"Tối hôm qua tôi đón xe đi đâu?"

Tần Phóng giống như bị choáng váng, cả buổi mới đáp lại:

"Con mẹ nó tôi cũng không biết...."

Cậu ta dừng lại một chút, lại nói:

"Sau khi uống say, cũng không mù đến mức không biết gọi điện thoại chứ? Nhìn nhật ký cuộc gọi chẳng phải sẽ biết sao. Để tôi nhìn của tôi một chút, lão tử mẹ nó---"

Giọng nói liền im bặt.

Tô Lâm đang mở điện thoại ra, còn chưa kịp mở khóa, nhìn về phía Tần Phóng:

"Sao rồi?"

Tần Phóng "Bịch" một cái ngồi dậy, mắt vốn không nhỏ trừng càng lớn hơn:

"Lão tử! Mẹ nói gọi cho Vương Nhất Hàm hai mươi cuộc điện thoại!!!"

Tô Lâm: "......" Thật ngốc bức.

Mặc dù đầu Tô Lâm vẫn còn đau, nhưng vẫn rất không tử tế cười nhạo một tiếng.

Sau đó anh thu tầm mắt lại, rũ mắt nhìn nhật ký cuộc gọi của mình.

Trong phút chốc con ngươi liền thít chặt.

[137xxxxxxxx – Lộc Viên Viên ] 【13】

13 cuộc.

Mười, ba, cuộc, điện, thoại.

Tô Lâm: "....."

Đầu càng ngày càng đau.

Anh vò tóc một hồi, chậm rãi nhắm mắt lại liều mạng mà nhớ xem gọi điện thoại đã nói những gì với cô.

Hình như đầu tiên là bắt xe đến nhà cô.

Sau đó gọi điện thoại bảo cô xuống.

Sau đó....Sau đó....hình như anh, nói lời gì đó không nên nói.

Đại khái qua hai phút, ký ức hình ảnh sau cùng rốt cuộc cũng tái hiện. Anh phảng phất thấy mình ngồi ở trên ghế dài, bầu không khí rất đúng lúc, còn ôm cô ở trong ngực.

Sau đó anh ở bên tai cô nói ra năm chữ kia.

Nếu không, gọi, ba.

"....."

Mẹ nó thật tuyệt.

Đây là cái lời nói ngu xuẩn gì???

Không đợi anh từ trong khiếp sợ tỉnh lại, Tần Phóng lại một tiếng hô lên.

Anh quay đầu, nhìn đối phương.... Có biểu cảm rất phức tạp.

Kinh ngạc, giống như ăn phân vậy, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự kích động.

"Lâm ca." Tần Phóng ngay lập tức rời khỏi giường, bước đi có chút không vững, nhưng vẫn hai bước đi đến giường anh, tay vịn ở lan can giường trên Tô Lâm.

"Lâm ca," Tần Phóng lại gọi một tiếng, giọng nói đều run rẩy:

"Con mẹ nó tối hôm qua tôi tỏ tình với Vương Nhất Hàm."

"....."

"Cậu biết đó, là người bạn pháo ---"

Tô Lâm chặn ngang cậu ta:

"Tôi biết." Dừng một chút, lại tăng thêm một câu: "Cậu đừng nói."

Tần Phóng làm như không nghe thấy:

"Tôi....Bây giờ tôi, thoát FA."

"....."

"Tần Phóng tôi!! Thoát FA a a a a a!!!"

Gào xong một trận, cậu ta giống như đánh máu gà vậy*, lập tức xông vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.

(*:Chơi máu gà đề cập đến một hành vi châm biếm những người có cảm xúc háo hức bất ngờ đối với một người hoặc vật cụ thể, và cũng có ý nghĩa chế giễu.)

Tô Lâm: "....."

Nội tâm Tô Lâm bây giờ tràn đầy mưa đạn lời lẽ thô tục.

Tần Phóng uống say, đi tìm người ta tỏ tình, liền thành công.

Mà anh uống say.

Lại mẹ nó bắt người ta xuống lầu, còn bảo cô gái nhỏ người ta gọi anh là ba.

.....Trong đầu là phân sao.

Anh đem điện thoại di động quăng qua một bên, cả người một lần nữa nằm vật xuống giường, đầu đập mạnh vào chiếc gối mềm.

Suy nghĩ, một lần nữa lấy điện thoại trở lại, hí hoáy vài cái mới lần nữa ném đi.

Sau đó trùm chăn che kín đầu.

Tiếng nước trong phòng tắm không vang lên quá lâu. Tần Phóng với mái tóc còn ướt huýt sáo bước ra, cả người thần thanh khí sảng, đau đầu cũng không ngăn được thần kinh phấn khích.

Cậu ta ngồi trên giường, mở Wechat ra, nhìn ghi chép trò chuyện của [Cẩu Đản Vương Nhất Hàm], lật đi lật lại rất nhiều lần.

Đến giờ màn hình tự động khóa, cậu ta bất ngờ không kịp đề phòng nhìn khuôn mặt tươi cười như bông hoa cúc của mình trên màn hình màu đen.

"....." Có chút đáng sợ.

Tần Phóng khống chế biểu cảm của mình xuống, lần nữa mở điện thoại, thoát ra khỏi khung trò chuyện, dự định quét qua vòng bạn bè một chút để hạ tâm trạng của mình xuống.

Không nghĩ tới, cái thứ nhất lại là....

Cậu ta nheo mắt lại liên tục xác nhận, người đứng đầu vòng tròn bạn bè hình như là Tô Lâm, chú thích cũng đúng.

Tô Lâm? Lại đăng ở trên vòng tròn bạn bè?

Giống như một bức tranh mở ra, nhưng Tần Phóng không nhìn đã ấn like cho Lâm ca của cậu ta, trước tiên vì kính trọng.

Sau đó cậu ta nhìn nội dung.

[.]

Rất đơn giản, chỉ có một dấu chấm tròn.

Hả? Cái này là có ý gì?

Tần Phóng lại nhìn hình ảnh anh đăng lên.

Trong hình là một đóa hoa sen, không nở, cánh hoa gắn chặt với nhau, vẫn là hình dáng nụ hoa.

Phía dưới phối hợp bốn chữ to:

[Tôi tự bế]

-

Bởi vì tuần trước không đi dạy thêm cho Thư Điềm được, tuần này Lộc Viên Viên đã nói với cô ấy, sẽ qua sớm hơn hai giờ.

Chờ đến khi trở lại trường học, đã là hoàng hôn. Đám mây lớn ở đường chân trời không giống như màu đỏ ngày thường hay có, màu sắc trầm xuống giống như đen.

Gió rất nhỏ, không khí cũng có chút ngột ngạt, trời hình như muốn mưa.

Lộc Viên Viên đứng ở cổng trường, ngửa đầu quan sát một chút.

Hôm nay cô phải đi siêu thị trường mua vài món đồ, nhưng bây giờ nếu trở về ký túc xá cầm dù rồi lại đi siêu thị sẽ mất rất nhiều thời gian. Cho nên....hay là trực tiếp đi.

Đánh cược, trời không mưa.

Trên đường đi tận lực bước nhanh, cô dùng hết mười lăm phút mới mò tới siêu thị. Vừa mới bước vào cửa, thấy được bóng người quen thuộc từ hướng khác đi tới, mục đích rõ ràng giống như cô.

Bước chân cô dừng lại ở cửa ra vào.

Sau đó người đó hướng cô đi tới.

Sau khi anh đứng vững, Lộc Viên Viên liếc nhìn khuôn mặt ngày hôm qua vừa mới gặp. Có lẽ bởi vì say rượu, sắc mặt của anh không tốt lắm, dưới mắt cũng có màu xanh nhàn nhạt.

Nhất thời thật nhiều hình ảnh tối hôm qua hiện ra trước mắt.

Cô hơi do dự, tay hơi nắm chặt lấy quai đeo cặp, chỉ nói một câu "Chào học trưởng" liền định bước vào siêu thị.

Mới vừa giơ chân lên ---

Quai đeo cặp truyền đến một lực kéo về phía sau.

Lộc Viên Viên nghi hoặc quay đầu,

"Học trưởng....?"

"....."

Thật sự Tô Lâm cũng không nghĩ tới có thể gặp được cô ở đây.

Bước chân anh dừng lại một cái chớp mắt. Sau đó đi đến trước mặt cô. Cô gái nhỏ từng chút ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt to đen trắng rõ ràng trong suốt, không có một chút tạp chất nào, làn da trắng nõn tinh tế, đôi môi hồng hào.

Trước kia cô cùng anh chào hỏi, không hẳn là kích động, nhưng ít nhất vui vẻ. Mà vừa rồi, tiếng "Chào học trưởng" kia của cô, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, giống như anh thật sự chỉ là một người học trưởng bình thường.

Chuyện này không thể được.

Tô Lâm đáp một tiếng, nhìn cô hồi lâu, vắt hết óc, cũng chỉ xuất ra được một câu:

"Đi cùng nhau nhé?"

"....."

-

Lộc Viên Viên lần này không chỉ mua đồ cho riêng mình, còn phải giúp ba người trong ký túc mua. Bởi vì có quá nhiều đồ, cô phải đối chiếu với danh sách trong nhóm trên Wechat để mua.

Lúc đầu còn cho là sẽ rất rắc rối khi mua đống này, không nghĩ tới lại giống bây giờ --- có người giúp cô mang theo giỏ mua sắm, tốc độ không nhanh không chậm đi bên người cô. Cô chỉ cần tìm được đồ vật, sau đó quăng vào trong giỏ là được.

Toàn bộ hành trình hai người đều không nói chuyện.

Đột nhiên Tô Lâm chú ý tới, cách mỗi mấy phút, cô sẽ đưa tay ra sau vuốt tóc sau đầu một chút, cau mày, dáng vẻ không quá dễ chịu.

Chờ đến lần kế tiếp cô vuốt tóc, anh không nhịn được gọi cô:

"Lộc Viên Viên."

Tay của cô vẫn còn trên tóc, "Ừm?"

Anh chỉ chỉ tóc cô: "Em không thoải mái sao?"

"Hả...." Lộc Viên Viên vừa kịp phản ứng, mới rõ anh đang chỉ cái gì, "Không có gì, chỉ là tóc bị kéo hơi khó chịu."

Hôm nay lúc ra cửa cô chỉ cột một cái đuôi ngựa thấp, không biết chỗ nào có vấn đề, luôn có mấy nơi da đầu bị kéo co chút khó chịu.

Nhưng mà cũng không quá khó chịu, cô cũng không muốn lần nữa buộc lại. Chẳng qua là thỉnh thoảng giơ tay lên chạm một cái, không nghĩ tới lại bị anh nhìn thấy.

Phảng phất như mở ra lời nói, sau khi đáp xong vấn đề này, Tô Lâm phát hiện cảm giác hai người lại khôi phục loại nói chuyện bình thường như trước.

Bởi vì có người hỗ trợ xách đồ, quá trình mua đồ diễn ra rất nhanh. Không đến hai mươi phút, Lộc Viên Viên đã mua hết mọi thứ ở trong danh sách, cất điện thoại vào.

Tô Lâm thấy động tác của cô,

"Em mua xong?"

"Ừm." Cô gật đầu, "Học trưởng vất vả rồi, chúng ta đi tính tiền thôi."

Mắt thấy cô muốn rời khỏi kệ hàng, Tô Lâm lần nữa kéo lại quai đeo cặp của cô:

"Đợi một chút."

".....Hả?"

Tô Lâm siết chặt quai hàm, tận lực thả chậm giọng nói:

"Tối hôm qua, anh uống say. Sau đó đi tìm em nói mấy lời có hơi ---" Anh suy nghĩ một chút, tìm một từ không chính xác lắm hình dung: "Kỳ lạ."

"Em...." Anh kiên trì nói tiếp: "Tuyệt đối đừng coi là thật."

Cô gái nhỏ giống như là vừa tiêu hóa lời nói của anh, trừng mắt nhìn,

"Ừm, em biết rồi."

Sau đó, cô đưa tay lấy cặp sách của mình, kéo khóa kéo bên cạnh chiếc cặp, rút ra hai tờ tiền mặt màu đỏ.

Lập tức đưa tới trước mặt anh.

Tô Lâm giật mình: "?"

Đây là cái hành động gì?

Anh không nhận, nghe cô tiếp tục giải thích:

"Học trưởng, em vốn định khi tính tiền sẽ đưa cho anh, vậy hiện tại em đưa trước cho anh cũng được."

Tô Lâm chần chờ nói:

"Em cho anh....Tiền? Làm gì?"

Lộc Viên Viên cũng có chút kinh ngạc:

"Chuyện tối hôm qua anh quên rồi sao?"

"Không phải toàn bộ...." Nhắc tới tối hôm qua, anh liền có chút không khống chế được cảm thấy xấu hổ, anh đưa tay không lên cào tóc, trả lời: "Nhớ được một số chuyện."

"À...." Cô nhẹ gật đầu: "Vậy để em kể cho anh nghe."

"...."

"Anh còn nhớ anh đã nói...." Biểu cảm của Lộc Viên Viên không được tự nhiên chớp mắt một cái, dời đi ánh mắt nhìn túi khoai tây bên cạnh: "Nói gọi cái gì....ba."

"....Nhớ."

"Sau đó, trước khi đi anh nhất định phải nhét vào túi của em hai trăm khối, nói là cho em tiền sinh hoạt."

"...?!"

"Em muốn trả lại cho anh, anh không nhận. Sau khi anh đi về lại gọi điện thoại cho em, nói tiền sinh hoạt không đủ thì nói với anh."

"....."

Vẻ mặt cô thành thật tăng thêm một câu cuối cùng:

"Còn có --- Tuyệt đối đừng tiết kiệm tiền cho anh."

Tô Lâm: "...."

Cái này cũng mẹ nó quá kích thích rồi.

Anh lại muốn tự bế.

-

Tính tiền xong ra cửa siêu thị, Lộc Viên Viên phát giác trước đó mình đánh cuộc sai rồi.

Bên ngoài tiếng sấm chớp thay nhau xuất hiện, sau đó mưa rơi xuống như trút nước, tranh nhau chen lấn rơi xuống mặt đất.

Trời mưa to.

Không phải mưa lớn giống bình thường.

Trong tay Tô Lâm xách theo đồ của cô, đứng ở dưới mái hiên trước cửa siêu thị quan sát mưa rơi, bên tai truyền đến âm thanh phàn nàn nho nhỏ:

"Làm sao mưa lại lớn như vậy...."

Thành phố S thường xuyên có mưa nhỏ, hoặc là mưa bụi, nhiều khi chỉ cần đường đi không xa lắm, không cần mở dù cũng có thể đi được. Không nghĩ tới lần này mưa cùng những trận mưa trước đó hoàn toàn khác biệt, lượng mưa hết sức kinh người.

"Học trưởng, anh cũng không mang dù sao?" Lộc Viên Viên cau mày, lẩm bẩm muốn quay người: "Em đi mua cây dù ---"

Tô Lâm níu lại cánh tay cô.

Cô nghi hoặc quay đầu, nhìn anh:

".....Sao vậy?"

"Khụ," Anh hơi mất tự nhiên hắng giọng một cái, "Trời mưa như thế này, có che dù cũng không có hiệu quả, nhất định vẫn bị ướt."

"....."

"Cho nên không bằng ở nơi này, chờ mưa nhỏ lại một chút rồi đi."

Lộc Viên Viên đưa mắt nhìn trời.

Thật sự không nói khoa trương một chút nào. Hiên giờ trời mưa này giống như từng chậu nước ở trên trời dội xuống vậy, đúng là....đoán chừng che dù cũng vô ích.

Cô đưa mắt nhìn Tô Lâm,

"Vậy thì ở đây chờ đi."

Mái hiên bên ngoài bảng hiệu siêu thị rất lớn, không gian dưới mái hiên cũng rất rộng rãi, so với không gian bên trong nhiều người chen chúc, cô vẫn thích ở nơi này hơn.

Tô Lâm không nói gì, nhẹ gật đầu.

Lộc Viên Viên hôm nay dạy thêm hai giờ cho Thư Điềm, lại thêm vừa rồi mới mua đồ, vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi, lại không nói rõ được mệt ở đâu, liền dứt khoát ở nơi hẻo lánh nhất nơi cửa, trực tiếp ôm đầu gối ngồi xổm xuống.

Tô Lâm nhìn cô đột nhiên thấp xuống một khoảng lớn, sau khi thấy rõ động tác của cô, hơi ngẩn ra.

Hôm nay Lộc Viên Viên mặc một chiếc áo len trắng, quần jeans màu xám đen bó sát người, đem đôi chân bọc lại đặc biệt nhỏ, ngồi xổm xuống ở nơi đó, nhìn gầy gò nho nhỏ thành một đoàn.

Anh đi qua chỗ cô:

"Em sao vậy?"

"Không sao, hơi mệt một chút...." Giọng nói của cô gái nhỏ buồn buồn, "Hơn nữa chỉ là em không thích trời mưa, nhất là mưa lớn như vậy...."

"....."

Không đợi Tô Lâm lên tiếng, một tiếng sấm lớn vừa vặn đánh xuống, người bị dọa đến ngồi xổm trên mặt đất cuộn thành một đoàn khoai tây nhỏ run lên một cái.

Lộc Viên Viên đối với âm thanh lớn đột nhiên vang lên có phản ứng hơi lớn, cô còn chưa kịp hoàn hồn từ trong tiếng sấm, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái tay.

Quen thuộc, đẹp mắt, lấy cánh tay này làm mô hình cũng đủ tư cách.

Cô ngẩng đầu.

Ở góc độ này nhày, ngũ quan trên khuôn mặt anh có chút mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra đôi môi đang chuyển động.

Anh nói:

"Em đứng lên đi."

Giọng nói trầm trầm, ở trong tiếng mưa rơi lộ ra có chút dịu dàng. Bỗng dưng cô nhớ tới, lần trước anh dùng giọng này dạy cô học tiếng Pháp, cô đều cảm thấy không chống đỡ được, lỗ tai rất ngứa.

Huống hồ bây giờ như thế này.

Lộc Viên Viên vừa rồi mới bị dọa sợ, trong đầu đều trống rỗng.

Cô không nghĩ được gì, giống như bị mê hoặc vậy, đưa tay lên đặt vào lòng bàn tay anh, mượn lực đứng lên.

Sau khi đứng dậy.

Anh không lập tức buông tay.

Lòng bàn tay hai người gần như hoàn toàn sát nhau.

Nhiệt độ trên tay anh hơi lạnh, có chút trơn, cầm tay cô rất dễ chịu. Từ lúc tiếp xúc kia, một cảm giác tê dại yếu ớt truyền trực tiếp từ tay đến các nơi trong cơ thể.

Không rõ ràng, không mãnh liệt, nhưng lại làm cho toàn thân cô cứng đờ, khuôn mặt bắt đầu nóng lên.

Cô quên lấy tay về, ngược lại Tô Lâm là người đầu tiên buông tay cô ra.

Anh đứng ở ngay phía trước cô, chặn lại hầu hết cảnh tượng bên ngoài. Dư quang cô quét đến bỗng nhiên có mấy tia sáng mạnh làm cả bầu trời sáng lên, tia chớp từng cái này đến cái kia, tiếng sấm còn chưa tới.

Nhưng hẳn là rất nhanh sẽ tới ----

Không đợi cô chuẩn bị tâm lý, hai mảnh lành lạnh dán lên trên lỗ tai.

Lộc Viên Viên sững sờ.

Lập tức nhận ra, đó là tay anh.

Có thể cảm thấy tay anh hơi cụp lại, che kín lỗ tai, sau đó tiếng sấm truyền đến lọt qua tầng ngăn cản này, rơi vào trong tai cô liền trở nên không đáng kể.

Sau tiếng sấm dữ dội, anh buông lỏng tay.

Có lẽ do xúc cảm quá dễ chịu, cô thậm chí sinh ra một loại ý nghĩ không muốn để cho tay của anh rời đi.

Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt.

Lộc Viên Viên cảm thấy có chút may mắn hiện tại khung cảnh lờ mờ, trên khuôn mặt đỏ hẳn là không bị nhìn ra,

"Cảm ơn học trưởng."

Tô Lâm "Ừm" một tiếng, "Không có gì."

Không biết có phải ngẩng đầu nhìn anh lâu hay không, Lộc Viên Viên cảm thấy sợi tóc kéo vào có chút đau nhức. Cô đưa tay giật dây buộc tóc, nhíu mày một cái, quyết định không cần dây buộc tóc này nữa.

Qua thêm vài giây hoặc mười giây.

Tô Lâm không di chuyển vị trí, nhưng anh hơi cúi đầu xuống, người cũng có chút nghiêng về phía trước. Cứ như vậy, ánh sáng phía sau siêu thị chiếu vào khuôn mặt anh, hình dáng ngũ quan trên mặt anh xuất hiện trong tầm mắt cô.

Anh vừa buông tay ra lại đưa lên lần nữa, ở một bên mặt cô lượn quanh một vòng ---

Đưa đến đuôi ngựa sau đầu cô.

Tay anh giật giật dây cột tóc của cô.

Cô trợn to mắt.

Nhìn đôi môi nhạt màu của anh lúc mở lúc đóng:

"Cái này của em....vẫn không thoải mái?"

Giọng nói từ tính hòa vào tiếng mưa rơi, phảng phất tăng thêm hơi nước.

Lộc Viên Viên máy móc gật đầu.

Đột nhiên anh nở nụ cười.

Nụ cười bên môi rất nhạt, một bên khóe môi cao hơn bên kia, anh lại hơi cúi đầu, cô thẳng tắp mà đụng vào trong mắt anh.

Đèn trong siêu thị phía sau rất sáng.

Tất cả ánh sáng đều chiếu vào trong đôi mắt anh, mở ra vô số ấm áp.

Cô cảm thấy trên đầu buông lỏng.

Giống như vẫn luôn bị xách đầu lên bất chợt được thả ra, những sợi tóc vừa rồi khó chịu, bây giờ toàn bộ đều đang kêu gào thoải mái dễ chịu.

Lộc Viên Viên không tự chủ mà "Ôi" một tiếng.

Anh giống như bị phản ứng của cô lại chọc cười thêm một lần.

Khác biệt là, lần này nụ cười càng sâu, đôi mắt hẹp dài thậm chí còn tạo thành độ cong, anh đè giọng nói xuống:

"Khó chịu thì mở ra đi."

"....."

Tay của anh còn đặt sau gáy cô, ngón tay khẽ nhúc nhích, chạm vào tóc cô mấy lần, lời nói ra mang theo ý cười không nhịn được, nếu như cô không nghe lầm, còn mang theo một chút bất đắc dĩ.

"Có phải ngốc hay không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.