1984 (Nineteen Eighty-Four)

Chương 78




Đến dưới tửu lầu trên Thập Tự phố, tiểu nô Vũ Lăng kêu to:

- Dừng!

Đám nhạc công lập tức dừng hết tất cả lại, tiếng đồng chiêng vẫn còn dư âm ngân ra.

Vũ Lăng ngửa đầu nhìn Trương Nguyên đang dựa vào cửa sổ nhìn xuống hô to:

- Thiếu gia, đầu bảng thi phủ, lại đầu bảng thi phủ ạ!

Trương Nguyên đang cầm một viên đá liền thuận tay ném đi, cũng không biết có trúng người ở dưới lầu không nữa, hơi mỉm cười, càng cười càng cảm thấy sảng khoái, cuối cùng là cười ha hả, không dễ dàng gì, 1600 nho đồng huyện Sơn Âm tham gia kì thi phủ, qua được chỉ có 120 người, đỗ đầu bảng thì càng là “có thể gặp được mà không thể cầu được”, đây coi như là thu hoạch ngoài ý muốn trong cuộc đấu với Diêu Phục, không đấu với Diêu Phục khó mà có thể đầu bảng thi phủ, đây là tiếng kèn trống đầu tiên mà hắn hoàn toàn không ngờ được… lại ồn ào huyên náo rồi, tiếng kèn trống lên đến trên lầu, Tần Dân Bình vui mừng nói:

- Hiền đệ, đệ là người đỗ đầu bảng của huyện Sơn Âm, giờ lại đầu bảng phủ Thiệu Hưng, nhân tài Thiệu Hưng rất nhiều, hiền đệ có thể đứng đầu phủ lớn như vậy quả thật là tài giỏi, nào, ngu huynh kính đệ một ly, chúc hiền đệ thông qua tất cả khoa cử, Trạng nguyênđệ tái xuất Trạng nguyên.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

- Trạng Nguyên đệ là Tây Trương, ta là Đông Trương, Tần lão huynh không biết Sơn Âm Trương thị chia ra Đông Trương và Tây Trương.

Hắn cười nói:

- Tiểu đệ xin nhận những lời chúc tốt lành của nghĩa huynh.

Nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Ông chủ tửu lầu bước tới, liên tục chúc mừng Trương Nguyên, đồng thời nói hai bàn tiệc rượu này để ông ta mời, chỉ mong Trương công tử sau này chiếu cố đến, Trương Nguyên thông qua kì thi phủ tuy chỉ là một đồng sinh nhưng đứng đầu kì thi phủ tất nhiên sẽ bổ sinh đồ, nói cách khác Trương Nguyên hiện tại chẳng khác gì là sinh đồ rồi, ông chủ tửu lầu sao lại không nịnh bợ để mấy tên nhạc công này chơi thêm vài bài nữa chứ, Vũ Lăng lớn tiếng nói:

- Thiếu gia, bọn họ muốn đón thiếu gia về để lấy tiền thưởng…

Tần Dân Bình cười ha ha:

- Vậy chúng ta cùng về.

Y cùng Trương Nguyên đi xuống, ông chủ tửu lầu và tiểu nhị đồng loạt cung kính đưa tiễn, mấy người đánh trống thổi kèn vây quanh Trương Nguyên đi qua Thập Tự phố về dinh thự Đông Trương.

Hàng rào trúc trước cửa nhà Trương Nguyên đã tụ tập một đám người, em của Lỗ Vân Cốc, Trương Đại, Trương Ngạc, Trương Trác Như, Trương Định và các con cháu khác của Trương thị đều có mặt, mà ngay cả cha của Trương Đại, Trương Diệu Phương cũng tới, mọi người đều đến chúc mừng.

Ồn ào một hồi, đám nhạc công nhận được ba đồng bạc tiền thưởng liền dập đầu cảm tạ rồi đi, đám nhạc công này đã ở nhà Trương Nguyên báo tin mừng bốn lần, nhận thưởng đã hơn một lượng bạc, bây giờ đợi đến kì thi đạo năm sau mới có thể lại đến báo tin mừng, hẹn nhau đến lúc đó sẽ tới giành trước, nếu không sẽ bị đám khác tranh mất.

Tần Dân Bình uống một ly trà ở nhà Trương Nguyên, rồi theo Trương Nguyên, Trương Diệu Phương đi bái kiến Trương Nhữ Sương, Trương Nhữ Sương không hề nhớ gì chuyện tổ phụ Trương Thiên Phục năm đó ban ơn cho tổ tiên Tần Dân Bình nhưng trong lòng rất vui mừng, càng vui hơn là vì Trương Nguyên quả thực đỗ đầu bảng kì thi phủ. Sơn Âm Trương thị được nở mày nở mặt rồi, sau khi Tần Dân Bình bái kiến Trương Nhữ Sương, liền khéo léo từ chối yến tiệc, sau đó cáo từ lên đường, Trương Nguyên đưa đoàn bảy người Tần Dân Bình ra Thường Hi môn ở tây nam phố huyện, Tần Dân Bình nói:

- Hiền đệ không cần tiễn nữa, lần này xuất hànhvốn mang một bụng ấm ức, hôm nay có thể vui mừng mà về, tất cả là nhờ hiền đệ tặng cho, ngu huynh không khéo ăn nói, những lời cảm kích ngu huynh không biết nói, cũng không dám nói báo đáp gì, chỉ nguyện huynh đệ ta còn có ngày gặp lại.

Trương Nguyên nói:

- Còn nhiều thời gian, tất nhiên có ngày gặp lại.

Về sau đánh với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, làm sao có thể thiếu được Bạch Can Binh Thạch Trụ dũng mãnh chứ .

Quyến luyến chia tay ở Thường Hi môn, Tần Dân Bình dẫn sáu gã thổ binh đi nhanh, Trương Nguyên, Vũ Lăng và Mục Kính Nham trở về Đông Trương, đi đến cầu Bát Sĩ, Trương Nguyên nghĩ tới một chuyện, nói với Vũ Lăng nói:

- Tiểu Vũ, ngươi lập tức đến Hội Kê báo tin vui cho Thương tiểu thư, chắc chắn có tiền thưởng.

Vũ Lăng vui mừng lên thuyền đi ngay.

Trương Nguyên định về phòng của mình thì đã thấy huynh đệ Lỗ Vân Cốc, Lỗ Vân Bằng vẫn còn đang ở phòng khách, Trương Nguyên biết Lỗ Vân Cốc muốn hỏi việc kho lương, khế ước và bạc lần trước cũng vẫn còn để ở chỗ Lỗ Vân Cốc, Trương Nguyên bèn nói hôm trước thúc tổ Trương Nhữ Sương đã hứa giúp đỡ, kho lương được đặt tên là Dương Hòa, đợi hắn báo cáo Hầu Huyện lệnh xong sẽ chọn địa điểm xây kho, Lỗ Vân Cốc vui mừng nói:

- Đây là việc thiện lớn mà Giới Tử hiền đệ làm, hiền đệ tất sẽ có phúc báo.

Huynh đệ Lỗ Vân Cốc đi rồi, năm môn khách bên Tây Trương là Phạm Trân, Chiêm Sĩ Nguyên, Ngô Đình … cùng nhau đến, năm người này đều từng đọc sách cho Trương Nguyên nghe. Phạm Trân, nói là ở chỗ Quan Vương Miếucó quán rượu bán rượu và đồ nhắm rất ngon.

Phải mời Trương Nguyên đi uống vài chén, chúc mừng Trương Nguyên đỗ đầu thi phủ, Trương Nguyên thoái thác không được, liền vào nội viện bẩm cho mẫu thân biết, mẫu thân họ Lã hôm nay cực kỳ vui mừng, con mình là đồng sinh rồi, hơn nữa lại là án thủ, nên cùng bạn bè đi chúc mừng vui vẻ một chút, liền dặn con chớ quá chén, đi sớm về sớm. Vũ Lăng còn chưa từ Hội Kê về, Mục Kính Nham và thợ mộc làm nhà ở hậu viện đã đi mua gỗ rồi, Trương Nguyên liền kêu Mục Chân Chân đi cùng hắn, mới ra cửa, Trương Ngạc mang theo người hầu Năng Trụ và Tiểu Tư Phúc đến, Trương Ngạc cười nói:

- Ta biết ngay bọn lão Phạm muốn mời Giới Tử uống rượu hoa mà, ha ha, sao có thể thiếu Trương Yến Khách ta được.

Đám người Phạm Trân, Ngô Đình cười nói:

- Yến Khách công tử, cùng đi, cùng đi nào.

Đã là hoàng hôn, đoàn người đi khoảng một dặm đến tửu lầu tên gọi “Bách hoa Lầu”ở Quan Vương Miếu , lên đến nhã phòng ở lầu hai gần phố, cả hội ngồi vây quanh bàn tròn gỗ lim, Trương Ngạc liền kêu lên:

- Các hoa tỷ đâu hết rồi, mau gọi lên hết đi.

Đó chính là các kĩ nữ, Trương Nguyên nói:

- Tam Huynh, kêu hoa tỷ làm gì chứ, uống rượu là được rồi.

Trương Ngạc hỏi đám người Phạm Trân:

- Hôm nay các ngươi ai mời Trương Giới Tử? “

Phạm Trân nói:

- Năm người chúng tôi cùng chung mời Giới Tử thiếu gia.

Trương Ngạc bỉu môi nói:

- Phiền toái như vậy, còn phải là năm người góp tiền cùng nhau mời sao, đợi lát nữa thanh toán e thế nào các ngươi cũng cãi nhau, rượu này ta mời, hoa tỷ là ta gọi, bảy người kêu bảy hoa tỷ tới hầu, he he, Giới Tử đệ đợi trò vui đi.

Đám người Phạm Trân vốn biết Trương Ngạc hào sảng, không cần họ chi tiền mà có rượu hoa uống nên không nói gì, vui vẻ ra mặt, Trương Nguyên cười cười, cũng không lên tiếng, rượu hoa thì rượu hoa vậy, sao làm mất hứng của mọi người được chứ, hắn xoay đầu lại nhìn Mục Chân Chân hỏi:

- Chân Chân, hay là ngươi về trước đi?

Mục Chân Chân mặt hơi đỏ, nàng lớn lên ở phố Tam Đại, tất nhiên biết hoa tỷ là gì, thiếu gia cũng muốn kêu hoa tỷ, điều này làm cho nàng rất xấu hổ, tuy nhiên nàng vẫn lắc đầu, sao để thiếu gia ở lại đây một mình được, lát nữa còn phải hộ tống thiếu gia về nhà, Trương Ngạc lúc này mới để ý đến Mục Chân Chân, thấy thiếu nữ đọa dân này quần áo cũ nát, liền nói:

- Giới Tử, ngươi đúng là keo kiệt, tỳ nữ trong nhà ăn mặc giản dị quá, còn phải vá lại nữa chứ, còn đệ lại quần áo bóng bẩy, thật là không ra gì.

Mục Chân Chân vội nói:

- Thiếu gia nhà tỳ nữ cũng cho tỳ nữ quần áo mới, chỉ là tỳ nữ không nỡ mặc.

Hôm nay ra ngoài vội vàng, Mục Chân Chân chưa kịp thay.

Trương Ngạc hiển nhiên tán thưởng, không nhắc đến chuyện váy áo cũ nát nữa, y nói:

- Cứ mặc đi, Trương Giới Tử bây giờ nhiều tiền, lần trước không phải có rất nhiều người tặng điền sản và bạc cho hắn sao.

Trong lúc nói chuyện, rượu thịt đều đã bày lên, bảy cô kĩ nữ lã lơi nối đuôi nhau bước vào, Trương Ngạc thấy nhiều biết rộng, mới nghe giọng nói đã cau mày nói:

- Tại sao đều là “tư khoa tử” bản địa thế, không có Dương Châu, Tô Châu à?

Tư khoa tử là từ dùng để xưng hô kỹ nữ bình dân phân biệt với các kĩ nữ giúp vui trong các quan phủ, không thuộc quan phủ, không đóng tiền son phấn, tự làm tự hưởng.

Tên tửu bảo kia nhận ra đây là Trương tam công tử danh tiếng lẫy lừng, tên này cũng rất biết cách ăn nói:

- Yến Khách công tử, nữ lang Thiệu Hưng chúng ta sao có thể thua nữ lang Dương Châu, Tô Châu chứ. Kể cả là Lâm Thanh tỷ, Dương Châu tỷ, Tô Châu tỷ, còn cả Trực Lệ kinh bang tỷ, kì thực đều không quyến rũ bằng các nữ lang Thiệu Hưng chúng ta.

Một kỹ nữ nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời nói:

- Tửu bảo ca ca nói đúng ạ, nhất là cái đám Trực Lệ kinh bang tỷ đó, giả bộ thanh cao, cho có vẻ giống người, được một đám người quê mùa tôn là Vương Mẫu, là Quan Âm,hát được vài câu thì cho là phượng hót loan ca, nịnh bợ là danh kỹ (kỹ nữ danh tiếng) kì thật đều là hư danh mà thôi.

Lời nói của kỹ nữ này khiến Trương Ngạc, Trương Nguyên bật cười, Trương Ngạc nhìn thăm dò kỹ nữ này một lát rồi nói:

- Ngươi chỉ là kĩ nữ nhưng cũng có chút hiểu biết, ngươi tên là gì?

Kỹ nữ kia cũng có chút nhan sắc, nói:

- Nô gia tiện danh là Vũ Lăng Xuân.

Tửu bảo giới thiệu:

- Vũ Lăng Xuân là hoa khôi của vùng Quan Vương Miếu này, có thể uống rượu ca hát, chơi đoán tửu lệnh.

Trương Nguyên, Trương Ngạc ngơ ngác nhìn nhau, Trương Ngạc cười to, hỏi Trương Nguyên:

- Tiểu Vũ đâu rồi, hắn sao không tới?

Trương Nguyên cười nói:

- Đệ sai hắn đi làm chút chuyện rồi.

Trương Ngạc nói với kỹ nữ Vũ Lăng Xuân:

- Tốt lắm, ngươi là hoa khôi, vị này chính là em họ của ta Trương Giới Tử, hôm nay vừa mới hay tin đỗ đầu thi phủ, hoa khôi đối với thủ khoa, Vũ Lăng Xuân ngươi cứ ngồi ở bên cạnh đệ ấy, hôm nay phải ca hát uống cho thật vui.

Vũ Lăng Xuân nghe Trương Ngạc vừa nói như vậy, lập tức sáng ngời đôi mắt, liếc mắt đưa tình nhìn Trương Nguyên, duyên dáng thi lễ nói:

- Hoá ra vị này là Trương công tử đại danh lừng lẫy, Trương công tử đánh bại tên họ Diêu hiểm độc, lại hai lần đỗ đầu bảng thi huyện, thi phủ, tiện thiếp sao hôm nay vinh hạnh quá, có thể hầu hạ Trương công tử.

Trương Ngạc cười nói:

- Cô có phải thấy đệ ta tài cao anh tuấn, muốn tự tiến cử chăn gối không hả? “

Mắt Vũ Lăng Xuân chớp chớp, nghiêng mắt nhìn Trương Nguyên nói:

- Tiện thiếp hương phấn dung tục sao lọt vào mắt xanh của Trương công tử chứ.

Ánh mắt kia có chút nóng bỏng, hiển nhiên rất muốn đặt lên vị thủ khoa mới xuất hiện này.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

- Một “Tư khoa tử” của Quan vương miếu như cô mà cũng muốn lừa tình ta ư, ta là người tùy tiện như vậy à.

Thản nhiên nói:

- Ngồi đi, có bài nào hay hát một bài đi.

Vũ Lăng Xuân thấy Trương Nguyên không có chút cảm xúc nào, trong lòng biết quả nhiên mình không lọt được vào mắt xanh của hắn, cũng không buồn giận, cùng sáu kỹ nữ kia kính mọi người một chén rượu, sau đó một người gảy đàn tỳ bà, Vũ Lăng Xuân ngân nga hát:

- Có duyên đâu ở dung và mạo, códuyên đâu ở tương giao trước sau, có duyên đâu ở tiền và bạc.

Có duyên thì xa ngàn dặm cũng sẽ gặp, vô duyên thì đối diện nhau cũng thấy xa cách, cố gắng mưu tính mấy cũng vô ích, buộc phải có duyên với nhau mới được.

Trương Ngạc chê bài hát này không quyến rũ lắm, muốn Vũ Lăng Xuân hát bài Ngô ca có chút lả lơi , Vũ Lăng Xuân lại cười nói:

- Nô gia lo lắng Trương án thủ còn trẻ da mặt còn mỏng, sẽ giận nô gia.

Trương Ngạc nói:

- Không đâu, tộc đệ ta đây hơi giả đạo học, bắt chước ông cụ non, nhưng thật ra là thích nghe những ca khúc lả lơi đấy, “ Kim Bình Mai “ hắn đều đọc làu làu đó, ngươi cứ việc hát đi.

Trương Nguyên không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.