1984 (Nineteen Eighty-Four)

Chương 53




Mơ ước bao nhiêu năm của Long Tiểu Hoa cuối cùng đã thành hiện thực. Lần đầu tiên trong đời, có người cúi xuống đỡ nàng lên lưng ngựa trước mặt mọi người. Chỉ có điều cảnh vật, con người và ngựa đều có gì đó không bình thường.

Không phải là bạch mã hoàng tử phong tình dịu dàng mặc bộ đồ trắng cưỡi ngựa bạch đi về phía nàng vẫy tay mà là phu quân của nàng cúi người xuống kéo nàng lên con hắc mã Bôn Tiêu. Không có lời thì thầm của bạch mã hoàng tử, kéo nàng lên mỉm cười, chỉ có phu quân không chút dịu dàng kéo nàng lên lưng ngựa, giọng khó chịu:

- Ngồi lui lại một chút. Đừng làm Bôn Tiêu khó chịu vì mùi hôi trên người muội.

Sao hắn lại xót con ngựa hơn cả nàng cơ chứ? Mùi chồn hôi trên người nàng đúng là khó chịu thật nhưng ít nhất nàng cũng là nương tử của hắn. Hắn không thể nể tình những cố gắng của nàng trên đường đi tìm hắn mà khích lệ nàng một chút sao? Thật đúng là hung hung hung, hung hãn quá đi.

Ảo mộng bong bóng của Long Tiểu Hoa đã tan tành, con hắc mã và vị phu quân đã làm hỏng tất cả. Phu quân giữ dây cương, cưỡi ngựa đưa họ về thẳng tổ ấm tương lai.

Rốt cuộc phủ Diệu vương lớn chừng nào, Long Tiểu Hoa chẳng hề để ý kỹ nhưng thật sự là nó còn kém phủ Huyên vương. Nàng nhìn tổ ấm cao quý mà há hốc miệng ra. Trước cổng đặt hai bức tượng mãnh thú bẳng đá đang nhe nanh giương vuốt. Tạo hình giống báo mà không phải báo, giống hổ mà không phải hổ, phía sau còn có thêm đôi cánh. Nàng chạm vào hai vật quý giá của hoàng tộc mà không ai dám ăn trộm nên được bày hẳn ra ngoài đó, nói:

- Đây là loài mãnh thú gì thế?

Không phải kỳ lân, không phải rồng, không phải hổ, không phải báo, bộ dạng hung dữ, giương móng vuốt. Để vừa lớn lại vừa thấp, vững chãi như ngọn núi. Mãnh thú có cái đuôi rất lớn. Ồ! Sao cổng tổ ấm của nàng lại có thứ chẳng lãng mạn, chẳng đáng yêu chút nào vậy?

- Thưa Huyên vương phi, đây là con tì hưu - thánh thú do Hoàng thượng ban cho Huyên vương gia. - Giọng đàn ông trả lời nghi vấn của nàng. Nàng ngoái đầu nhìn lại người vừa trả lời và phát hiện ra người đó không ở trước mặt.

Nàng cúi đầu xuống mới nhìn thấy người đó đang quỳ dưới đất, liền chớp mắt hỏi:

- Bóng da[1] ư? Không phải bóng da hình tròn sao?

[1]Tì hưu có âm đọc tiếng Trung là “píxiũ”, gần giống với “píqiú” có nghĩa là quả bóng da nên Long Tiểu Hoa đã nghe nhầm.

- Thưa Huyên vương phi là tì hưu, không phải là bóng da. Vương gia quản lý bộ Hộ. Thánh thượngban tặng thánh thú tì hưu là mong vương gia quản lý bộ Hộ chỉ có vào mà không có ra, quốc khố ngày càng đầy, quốc uy ngày càng mạnh ạ.

Nàng như hiểu như không gật gật đầu, nhìn phu quân vẫn đang trêu đùa con ngựa yêu quý của mình, lòng cảm thấy không vui. Con súc sinh chết tiệt này còn quý giá hơn cả nàng sao? Chẳng qua là nàng có mùi chồn hôi thôi mà. Chí ít thì nàng cũng phải được mỹ nam an ủi chứ. Nàng thu mình ngồi xổm xuống, chẳng hề giữ hình tượng với người đang quỳ trước mặt:

- Đại ca, huynh theo huynh ấy bao lâu rồi?

- Ờ… Vương phi nói Huyên vương gia ư? Tiểu nhân là quản gia của phủ Huyên vương. Vương gia hồi kinh không lâu nên tiểu nhân cũng vừa mới đi theo Vương gia.

- Vậy sau khi huynh ấy hồi kinh có từng nuôi những thứ không nên nuôi không?

- Ý vương phi là…

- Chính là thứ có cái này lớn hơn tôi, càng này nhỏ hơn tôi, cái này hấp dẫn hơn tôi ấy. - Nàng chỉ vào ngực mình rồi xoay xoay eo, cuối cùng là vỗ vỗ vào mông mình.

Vị quản gia đó hoang mang, ôm đầu, hoài nghi thốt ra hai chữ:

- Nữ nhân ư?

- Đúng rồi. Huynh ấy có không…

- Hừ! Nếu ta có thì sao nào? - Long Hiểu Ất khoanh tay trước ngực không biết đã đứng đó từ lúc nào, nhìn kẻ đang thăm dò tình hình từ quản gia nhà mình: - Lấy vợ bao nhiêu lâu mà chưa từng được thấy vẻ yêu kiều của nữ nhân. Ta rất hiếu kỳ nên muốn tìm điều đó ở người khác, không được sao?

Ai đó bị châm chọc liền đứng lên phản đối:

- Ai nói tôi không có vẻ yêu kiều. Tôi cũng có thể…

- Tắm sạch sẽ mùi hôi trên người muội rồi hãy nói chuyện với ta! Còn nữa, hãy thay ngay bộ đồ trên người ra. Ngô quản gia, người ta sai về đã dặn dò các ngươi chưa?

- Thưa vương gia, người Vương gia sai về đã nói rõ rồi ạ. Đây là nha đầu sẽ hầu hạ Vương phi tắm. Đại phu cũng đang đợi ở đại sảnh rồi.

- Ừm! Thay đồ cho cô ấy. Đốt bộ đồ này đi. - Hắn hạ giọng liếc nhìn kẻ đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu rồi bồi thêm một câu: - Cả Bôn Tiêu cũng cần tắm sạch sẽ.

- … - Những khó chịu đột nhiên tắt ngấm mà biến thành ánh mắt ấm ức chằm chằm nhìn hắn.

Hắn hoài nghi chau mày, nén nỗi buồn trong lồng ngực, tiếp tục nói:

- Xong việc thì đưa cô ấy đến thư phòng của ta. Ta có việc cần nói chuyện với cô ấy.

- Dạ. Vương phi, xin mời đi bên này.

- Người đàn ông chẳng có chút tình cảm gì cả. Xì! Mình luôn là người có vẻ nữ tính và có khả năng nhẫn nại mà. - Long Tiểu Hoa lầm bầm. Trước tiên phải đi gột bỏ mùi chồn hôi đã ngăn vẻ nữ tính của nàng đi mới được.

Toàn thân đều là tơ lụa thượng hạng, ban đầu Long Tiểu Hoa có vẻ không quen lắm, nhưng vì tình yêu, nàng quyết định nhẫn nại với cuộc sống áo gấm cơm ngọc này. Sau khi ăn vụng mấy miếng điểm tâm cao lương mỹ vị, nàng mới bị Thập cửu điện hạ không mấy ưu ái vời đến. Nha đầu dẫn nàng đi dọc hành lang, qua hậu viện, qua một cái hồ ròi đến thư phòng của phu quân.

Nha đầu đó cúi chào, rồi xoay người rời đi. Nàng đẩy cửa phòng bước vào thì chỉ thấy phu quân mình đang cầm cuốn sách, vắt chân chữ ngũ ngồi bên bàn trà. Nàng lúng túng bước đến bên hắn đang chuẩn bị thể hiện vẻ nữ tính để mê hoặc, thì nhìn thấy tên cuốn sách đó. Nàng ngồi bệt xuống đất và thét lên một tiếng không lấy gì làm thục nữ:

- Khốn khiếp! Tôi biết là hắn cố ý trị tôi mà.

Long Hiểu Ất mặt lạnh tanh, gấp cuốn sách lại, giơ cái bìa sách trước mặt nàng nói:

- “Đại tẩu”, khi ta không có ở nhà, muội “tận hưởng” có hài lòng không?

- Xì!

- Điều thứ tư trong điều răn nhi nữ là gì?

- Hạnh… đức hạnh…

- Là gì?

- Đức… đức hạnh…

- Tốt lắm! Vậy đức hạnh của muội đâu? - Hắn vứt cuốn tiểu thuyết ngứa mắt đó trước mặt nàng.

Nàng ấm ức nhìn cuốn Đại tẩu, tận hưởng đi bị hắn vứt dưới đất, đưa tay định nhặt lên.

- Còn dám nhặt lên? Muội thật sự không nỡ bỏ hắn sao?

- Huynh quát gì chứ? Chỉ biết coi thường tôi thôi. Nếu không có Tiểu Bạch giúp tôi tìm Tiểu Như Ý viết cuốn sách này, tổ chức buổi ký tặng thì tôi lấy gì để khiến chưởng quỹ phục mình, khiến Tiểu Bính đồng ý giúp tôi quản lý sổ sách và có thể đến kinh thành tìm huynh chứ?

- … - Long Hiểu Ất bị nàng quát lại liền sững người ngây ra.

- Huynh đi rồi, tôi càng đáng thương hơn. Họ đều không phục tôi. Họ đều cho rằng tôi rất dễ ức hiếp. Không có ai chịu báo cáo với tôi. Đến cả Tiểu Bính cũng nói muốn đi tìm chủ nhân mới. Tôi chỉ không hiểu chuyện một chút, không biết lý lẽ một chút, hơi đổ lỗi cho người khác một chút. Bây giờ tôi biết huynh đối xử tốt với tôi rồi. Ai bảo huynh không cho tôi biết huynh tốt với tôi thế nào chứ? - Vừa rồi ở ngoài cổng cũng vậy. Rõ ràng là rất quan tâm đến nàng, chắc hắn phải thức suốt đêm để nghĩ cách giúp nàng. Hắn không biết trái tim người con gái rất yếu đuối, rất dễ nghĩ ngợi lung tung sao?

Hắn bị phản bác kịch liệt. Dù sao hắn cũng không biết mình sai ở đâu. Hắn đành chống cằm nhìn đi chỗ khác. Có gì mà tốt hay không tốt. Hắn chỉ thuận lý, tiện tay đối xử với nàng tốt một chút mà thôi…

- Tôi mới xui xẻo đây này. Tự nhiên lại bị bắt cóc đến kinh thành. Khó khăn lắm mới tìm được huynh thì huynh lại không chịu nhận tôi. - Nói đến đây, nàng bặm môi, bộ dạng như sắp khóc: - Tôi nghĩ rằng Long Hiểu Ất của tôi biến mất, cha biến mất, chồng cũ cũng biến mất, chỉ còn lại một mình tôi với Thập cửu điện hạ xa lạ.

Mẹ đẻ không còn, nàng chỉ còn hắn là chỗ dựa. Nêý hắn cũng không còn thì nàng thật sự trở thành kẻ cô đơn đáng thương, một nha đầu thối tha không một xu dính túi, không đáng đồng tiền, không ai thèm để ý, không ai tin phục, không ai buồn quan tâm.

- .. Hắn giơ tay ra muốn cốc vào cái đầu lắm hoạn nạn của nàng nhưng lại thôi, đặt tay lên bàn trà. Giả vờ đáng thương, làm nũng, tranh thủ sự cảm thông là sở trường của nha đầu này mà. Hắn quả hiểu nàng, nàng lại muốn lừa gạt hắn bằng trò đó sao? Nàng đến tìm Long Hiểu Ất nhưng Huyên vương gia không thể giữ nàng ở bên nên đành phải đẩy nàng về Đồng Khê ngay lập tức.

- Chẳng phải muội chê ta không đáng yêu như Long Hiểu Ất sao?

Một câu buột ra từ miệng hắn. Hắn vốn muốn cho nàng biết hắn bây giờ là Thập cửu điện hạ, không phải Long Hiểu Ất đáng yêu đó. Ai ngờ sau khi nói ra lại giống như một câu hờn trách…

- Lẽ nào huynh vẫn còn khó chịu vì câu nói đó của tôi sao?

Đúng… dường như là hắn đã khó chịu vì một câu nói của nàng. Ai bảo nàng đến kinh thành chỉ vì tên Long Hiểu Ất ngu ngốc đó chứ? Lại còn nói ba chữ “Không đáng yêu” trước mặt hắn. Vừa mới về đến kinh thành lộn xộn này, hắn không thể tránh khỏi việc gây khó chịu cho nhiều người. Làm phu nhân của hắn không phải là một việc an toàn. Thậm chí, còn có thể gặp nguy hiểm. Nàng níu chân hắn, hỏi hắn Long Hiểu Ất làm nghề buôn bán ở đâu? Hắn đâu có nói là không nhận nàng, lẽ nào hắn còn phải vui mừng hớn hở chạy đến ôm lấy nàng mới được sao?

Ngộ nhỡ nhận xong, nàng lại luôn miệng gọi hắn là “cha” thì hắn biết đối xử với nàng thế nào đây? Tất cả là tại cái kẻ viết ra cuốn tiểu thuyết chết tiệt đó, thứ gì viết ra cũng bại hoại, lại còn cái gì mà Cha, người ta muốn, hại nha đầu này giống như bị ma nhập, cứ nhìn thấy hắn là gọi cha… càng nghe càng thấy dâm loạn.

Đầu óc hắn đang xoay vần với biết bao ý nghĩ, cho đến khi hắn nhìn thấy Long Tiểu Hoa đang ngồi trên nền đất nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt hài lòng.

- Nhìn gì thế?

- Không… Chỉ là khuôn mặt đỏ vì tức giận…

- …

- Ồ! Rất tuyệt!... Cuối cùng, tôi cũng được nhìn thấy.

- Muội đừng có chuyển chủ đề. Thôi được, ta sẽ không so đo với muội chuyện ở thành Đồng Khê nữa. Còn chuyện với tiểu quỷ chết tiệt kia, muội định nói sao đây? - Hắn cố gắng khiến mặt mình khó coi hơn, để đẩy sự chú ý của nàng đi chỗ khác.

- Chuyện gì cơ?

- Xem ra, muội và hắn vẫn còn không ít chuyện cần phải nói rõ với ta đấy. Đúng không? - Hắn hứ một tiếng, nhưng không vội. Hắn giơ ngón tay về phía nàng ngoắc ngoắc.

Nàng chẳng lạ gì tình huống này, tự biết mìn phải lê đầu gối trên nền đất mà xích tới gần hắn. Sau đó nàng bất ngờ bị hắn kéo vào lòng, còn chưa kịp phản ứng gì thì toàn thân đã bị lật úp nằm trên đùi hắn, rồi bị cánh tay quen thuộc phát cho mấy cái:

- Ai dạy muội tùy tiện ngồi trong lòng nam nhân hả? Còn dám chơi trò phong tình gì đó với ta?

- Oa oa oa! Tại sao chỉ muốn đánh vào mông tôi hả? Rõ ràng nam nhân các người luôn thích này thích nọ mà.

- Ai dạy muội ngồi trên đùi người ta làm nũng, còn tỏ ra yêu kiều? - Cãi cố hả? Có muốn thêm mấy cái phát không?

- Là cháu huynh nói mà. Huynh không đi đánh hắn, sao lại chỉ biết bắt nạt tôi chứ? Đúng là trọng nam khinh nữ mà.

Vừa nhắc đến thằng cháu có ý đồ xấu xa đó là hắn lại đánh mạnh hơn:

- Hắn không đến lượt ta phải trị tội. Ta chỉ phụ trách trị tội muội thôi. Còn chỗ nào để hắn chạm vào nữa? Mau nói đi.

Nàng bò trên đùi hắn lật người xoay mông, rụt cổ:

- Hết… hết rồi.

- Có đúng là hết rồi không?

- Thật sự hết rồi mà.

- …

- Vì hòa bình và luân thường đại gia tộc, tôi phải coi như hết rồi.

- … - Mắt hắn nheo lại: - Ta còn nhớ hình như ta có để cái roi ở trong thư phòng. Để ở đâu nhỉ?

- Xì!

- Có nói hay không?

-…- Nàng chu môi.

- Chu môi cái gì? Rốt cuộc là ở đâu?

- … - Nàng lại cố gắng chu môi nhưng hắn có vẻ vẫn không hiểu lắm, nên đành phải lấy tay chỉ vào cái miệng chu ra như bạch tuộc của mình.

Nàng chỉ cảm thấy phu quân của mình đột nhiên căng thẳng, ánh mắt tối sầm đáng sợ, phát ra những tia sáng giống như đang thi triển “vạn tiễn xuyên tâm”. Không nói lời nào, hắn kéo mặt nàng lại, nghiêng đầu như sắp gắn đôi môi mềm mại của mình lên mà vầy vò môi nàng. Nàng cảm thấy điều này thật đúng như mong đợi, mở cờ trong bụng, chu môi lên thật cao.

Đợi mãi mà vẫn không cảm nhận được sự trêu đùa của đôi môi yêu mị kia. Nàng hơi hé mắt thì chỉ thấy đôi môi phu quân đầu đầy luân thường đạo lý đang dừng lại cách môi mình khoảng bằng một ngón tay, làm thế nào cũng không chịu tiếp tục tiến tới. Hắn chau mày, ánh mắt ủ ê, bối rối nhìn nàng, không phải là ánh mắt dung túng, cũng không phải là muốn vứt bỏ nàng. Sao lại cứ mắc kẹt trong lòng hắn, khiến hắn làm thế này cũng không được, làm thế kia cũng chẳng xong?

Hắn bị động tác chu môi của nàng làm cho khó chịu nên mới ôm đầu nàng muốn hành hung nhưng khi đôi môi chúm chím ở trước mặt thì hắn lại rút lui. Nha đầu này do một tay hắn nuôi dạy khôn lớn. Tuy không phải là lần đầu tiên, muốn bây giờ giác ngộ thì cũng đã muộn nhưng cảm giác này vô cùng kỳ lạ. Muốn hắn hôn tiểu nha đầu đã từng bị hắn đánh vì tội tè dầm ư? Hắn trở nên biến thái như vậy từ bao giờ thế?

Ôm nàng trong lòng mà vẫn có thể nghĩ đến bộ dạng ăn, uống và tè dầm của nàng thì làm sao hắn hôn nàng được chứ?

- Rốt cuộc huynh có hôn không? - Nàng không chịu nổi đôi môi hắn cách một chút xíu và phả ra hơi nóng hổi như vậy. Nó khiến nàng không thoải mái chút nào.

- Muội đừng làm ồn. Ta đang suy nghĩ. - Môi hắn kề sát hơn một chút nhưng rốt cuộc vẫn không chạm vào môi nàng.

- Huynh nghĩ gì? Hôn tôi khó thế sao? - Vậy mà vừa rồi nàng còn định khen hắn có chút tư thế của nhân vật nam chính cơ đấy. Hứ!

- Muội thấy thế nào? Nhìn bộ dạng ta vật vã đấu tranh như vậy mà không biết sao?

Nàng cứng đơ cổ, chỉ cảm thấy luồng khí nóng từ miệng hắn bắt đầu thiêu đốt. Khoảng cách chỉ còn là một tấm màn lụa. Nàng hé mắt nhìn đồng tử càng lúc càng tối lại của hắn, cuối cùng không chịu nổi nữa, giơ tay vít cổ hắn xuống. Nàng đã dẹp sạch khoảng cách mong manh đó. Môi hắn kề sát lên đôi môi nàng và nàng bắt đầu chiến lược công thành, dùng đầu lưỡi gõ cánh cửa lý trí, đôi môi và hàm răng của người ta.

Hắn nhíu mày, nhìn nàng chỉ mải “gặm” người ta, đầu cũng chẳng ngại nghẹo hẳn sang một bên, đành giơ tay nâng nàng lên, đặt nàng ngay ngắn lại trong lòng mình, hai bàn tay giữ lấy cổ nàng. Đầu lưỡi nàng dính chặt trên bờ môi hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, dường như đang đắn đo điều gì đó, có lẽ do sợ nàng rơi khỏi người mình nên hắn đã dùng đôi tay vòng lấy eo nàng.

- Huynh không tập trung.

- … Rơi xuống thì phải làm thế nào? Ùm…

- Đáng ghét! Huynh mím môi nhanh như thế làm gì? Huynh vẫn chưa nghĩ xong sao?

- Ừm.

- Ngày mai nghĩ tiếp đi. Hôm nay, huynh hôn tôi trước đã.

- … - Tại sao nha đầu này lại càng ngày càng hạ lưu như vậy? Tốt nhất là không phải bị thằng cháu mất nết của hắn dạy cho hư hỏng, nếu không hắn sẽ treo cả hai lên mà đánh cho một trận.

Hắn đang định cự tuyệt chính mình, để cảm nhận đầu lưỡi nhỏ bé đó trêu đùa trên môi thì lại tưởng tượng ra cách trị tội hai kẻ đáng ghét. Nhưng khi thấy kẻ đang ngồi trong lòng kéo cổ rồi lần mò lên khuôn mặt mình thì hắn không còn nghĩ được thêm gì nữa. Đôi môi kề sát hắn lúc khép, lúc mở thốt lên mấy tiếng:

- Huynh… mở miệng ra được không?

- …

Hắn bị lời nói dịu dàng của nàng khiến cho bàng hoàng. Đôi môi hắn vâng lời hé mở, lập tức một con rắn nhỏ luồn vào. Hắn không thể diễn tả cảm giác đó thế nào, chỉ cảm thấy mọi luân thường đạo lý đều bị chôn chặt. Hắn từ khách chuyển thành chủ. Thậm chí đầu lưỡi của hắn còn chơi đùa cùng nàng trên địa bàn của mình.

Cái hương vị khó tả bản thân đang cảm nhận, chính là thứ hắn cho rằng cả đời Long Tiểu Hoa sẽ không bao giờ có được - sự quyến rũ, vẻ nữ tính của một cô nương.

Chết tiệt! Kẻ tự tay hắn nuôi dạy có “vẻ nữ tính” rồi. Chết mất thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.