1984 (Nineteen Eighty-Four)

Chương 13




Trải qua một đêm “hồng đỏ vượt tường”, chủ tớ nhà họ Long đúng là phát điên lên rồi. Tuy không biết rốt cuộc, ai bức ai phát điên nhưng họ đều ngầm làm cho kẻ hầP trong Long phủ phát điên.

Giả quản gia nhìn giá sách trong thư phòng của Long Hiểu Ất bắt đầu chất đống tập danh sách và lý lịch của những người đàn ông chưa vợ trong vòng trăm dặm quanh đó mà nước mắt tuôn rơi, vô cùng tuyệt vọng. Còn Tiểu Đinh lại tìm thấy dưới gối của tiểu thư nhà mình cuốn sách không thể ngờ đến: Bàn tính - Đại pháp nhập môn, mà thét lên kinh hãi.

Người người trong Long phủ đều hoang mang lo sợ, hận không có chỗ mà chui. Long đại đương gia luôn ngược đãi tiểu thư nhà mình bỗng nhiên muốn gả chồng cho nàng, đưa nàng đi tìm ngôi nhà hạnh phúc. Còn tiểu thư từ nhỏ đến lớn luôn lẩn tránh sổ sách và bàn tính, chỉ thiếu nước bị Long phu nhân đánh cho kêu trời kêu đất thì lại bắt đầu nghiên cứu, học dùng bàn tính.

Chỉ có một người hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cách suy nghĩ và hành động kỳ lạ của hai người đó, ấy chính là Long Tiểu Bính.

Hắn mang từng tập, từng tập lý lịch những người đàn ông chưa vợ đến thư phòng của Long đại đương gia. Lát sau, hắn tiếp tục mang một tập nữa vào thư phòng nhưng lại bị chặn ở bên ngoài. Giả quản gia nhìn hắn với ánh mắt dò xét:

- Ta bận rộn từ sáng đến giờ mà chẳng thấy mặt mũi ngươi đâu cả. Ngươi nhiệt tình mai mối giúp tiểu thư thế sao?

- Tôi chỉ giúp đương gia thoát khỏi bể khổ thôi.

- Bể khổ gì cơ?

- Tiểu thư đấy. Tiểu thư chính là bể khổ của đương gia. Cuối cùng, đương gia đã nghĩ thông và quyết định “bể khổ vô biên, quay đầu là bờ”. Đáng ra đương gia nên sớm đem cái họa này gả cho người khác rồi. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, sau này tai họa cũng là chuyện của người khác. - Đây thật là “đổ vạ cho người khác”.

- Đương gia tìm được người hợp ý rồi sao?

- … - Vẫn chưa. – Hắn đã mang đến bao nhiêu là lý lịch, nếu đã tìm được người hợp ý thì đâu cần hắn phải khổ sở như vậy chứ? Đương gia cái gì cũng tốt! Làm việc thì cân nhắc, sổ sách thì cẩn thận, nhưng chồng của tiểu thư thì cứ chọn bừa một người là được rồi. Dù sao cũng là gả đi lần hai. Việc gì phải vất vả ngày đêm như vậy chứ? Ngồi ở bàn làm việc cả buổi chẳng hề nhúc nhích, chau mày nhìn , những bản lý lịch lật đi rồi lại lật lại, lật hết bản này đến bản khác. Cứ như đống lý lịch mà hắn mang đến đều là những kẻ đáng ghét vậy. - Nhưng bao nhiêu người như thế, kiểu gì cũng có một kẻ xui xẻo bị đương gia nhắm phải.

- Cái gì gọi là kẻ xui xẻo? Tiểu thư đã giác ngộ. Ngươi không nghe Đinh nha đầP nói, sáng sớm ngày ra đã thấy tiểu thư xem sách bàn tính nhập môn rồi sao?

- Hứ! Ông tin cô ấy sao? Ôm tiểu thuyết bọc bìa da, cái trò đó cô ấy dùng để qua mặt đương gia còn ít sao? - Thảo nào đương gia lại chẳng hề có động tĩnh gì, chẳng hề có chút cảm động trước sự tiến bộ của tiểu thư. - Tôi không đứng đây tán gẫu với ông nữa. Đương gia sắp ra ngoài đi xem xét trà quán. Tôi phải theo hầu đây.

Thật không hiểu nổi đương gia nghĩ thế nào nữa? Bao nhiêu năm đều lo mở rộng làm ăn nhưng lần này bỗng nhiên lại thu quân rút tướng. Dường như người vội mua thêm nhà, sắm sửa thêm sản nghiệp, mỗi vụ làm ăn rõ ràng có tiền có thực lực nhưng lại từ chối, chỉ muốn an nhàn ngồi một bên hưởng hoa hồng. Thật không giống cá tính của người chút nào. Có lẽ đã bị tiểu thư làm cho hồ đồ mất rồi. Long đại tiểu thư này không có thực lực gì nhưng nói đến chuyện chọc giận đương gia thì cô ấy đúng là cao thủ số một.

Long Tiểu Bính thở dài, lắc đầu bê chồng giấy tờ đẩy cửa thư phòng, bước qua bậc cửa vào phòng.

Đặt tập giấy trên tay xuống bàn, Long Hiểu Ất ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Bính đang ôm tập lý lịch tới, nhíu mày. Đáng ghét! Sao vẫn còn nhiều như vậy chứ? Tại sao vẫn chưa tìm được người nào ưng ý cả? Hắn vốn cho rằng chọn đối tượng để Long Tiểu Hoa lấy làm chồng vốn không phải chuyện gì khó. Vậy mà rốt cuộc nàng có gì đặc biệt mà hắn cứ phải chọn lựa kỹ càng như thế chứ? Có người cần nàng đã là may lắm rồi. Nhưng lật tập lý lịch ra, điều kiện hoặc cao hoặc thấp, tính khí dịu dàng hay cứng rắn đều không vừa ý hắn. Tú tài vô dụng, võ phu thấp kém... Đủ rồi. Bây giờ Long Hiểu Ất đã hiểu câu nói “có chọn thế nào cũng không thấy ưng, có xem kỹ bao nhiêu cũng chưa thấy tin tưởng” của Lâm viên ngoại rồi. Không chỉ phải lựa chọn mà còn phải xem xét kỹ lưỡng.

- Đặt xuống trước đi. - Long Hiểu Ất day day huyệt Thái Dương, đẩy chồng giấy tờ trên bàn sang một bên, đứng dậy, vươn người cho giãn gân cốt, liếc nhìn ra ngoài, tiện miệng hỏi: - Đã là giờ nào rồi?

- Thưa đương gia, đến lúc tới trà quán rồi ạ. Đương gia có cần Tiểu Bính đi cùng không?

- Không cần. Ta đã hẹn người cùng đi rồi. Ngươi cứ ở lại phủ đi. - Hắn nói xong, chẳng buồn nhìn tập giấy tờ bừa bộn trên bàn mà đẩy cửa bước ra ngoài, nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn quay lại dặn dò Tiểu Bính: - Không được cho Long Tiểu Hoa ra khỏi cửa đâu đấy.

- Đương gia nói cửa nào cơ ạ?

- Cổng lớn nhà họ Long. À, cửa ở tiền đình[1]cũng không cho ra. À không, tốt nhất là nhốt cô ta ở trong phòng, không được đi đâu cả. - Thế này mới là đại tiểu thư không bước ra khỏi cửa chứ? Sao năm xưa hắn không nhẫn tâm như thế. Đối với con khỉ không chịu hiểu lý lẽ này thì cứ nhốt chặt ở nhà là lựa chọn sáng suốt nhất.

[1] Tiền đình: Đình viện ở trước gian nhà chính.

- Dạ. - Tiểu Bính hắn sẽ đến trông cửa khuê phòng của tiểu thư.

Long Hiểu Ất dặn dò xong thì quay người bước ra cửa. Hắn gọi một người hầu đi cùng. Đi qua tiền đình, hắn bước thẳng ra cổng lớn nhưng lại vô tình liếc mắt nhìn cành hạnh đáng ghét mà nàng đã cầm đêm qua. Nó đang được cắm trong góc tường gần cổng lớn của Long phủ, sưởi ánh mặt trời, tắm mưa, hấp thụ linh khí trời đất, tinh hoa nhật nguyệt, lớn dần lên, đâm cành nảy lộc.

Hắn nhíu mày, bước đến bên vật tượng trưng cho khát vọng mà Long Tiểu Hoa gửi gắm, không hề thương tiếc đạp xuống dưới chân. Hắn còn dùng chân giẫm nát. Lúc này dù cành hạnh đó có khả năng tu luyện thành tinh, thì cũng nát dưới đế giày vải màu đen của hắn.

- Hứ! - Một tiếng oán hận, rồi tiếng bước chân từ sau trụ đá tiền đình vang đến, Long Tiểu Hoa hằm hằm nhìn cành hạnh đỏ tuyệt đẹp của mình bị gót giày của Long HiểP Ất giẫm nát. Nàng đau lòng khi nghĩ đến tình yêu mới trồng hôm qua của mình. Nàng nói:

- Huynh đúng là chẳng thay đổi chút nào. Vì Bạch mã hoàng tử, tôi phải làm một người con gái hoàn mỹ biết vào bếp, biết làm sổ sách đấy.

Kết quả mới chỉ một đêm, vật chứng tình yêu vĩ đại của nàng đã bị bà mẹ kế độc ác tiễn về Tây Thiên.

Không sao. Lòng quyết tâm của nàng vẫn như ngọn lửa cháy rừng rực trong lồng ngực.

Dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết kẻ quái dị đó sao có thể vì nàng muốn gả cho người khác mà phát điên lên được chứ? Hắn mà từ bi dạy nàng làm sổ sách và dùng bàn tính sao? Hắn lại muốn ngăn cản cuộc hôn nhân giữa nàng và Bạch mã hoàng tử thì có. Thật không hiểu nổi Bạch mã hoàng tử đã đắc tội gì với hắn. Nhưng với loại đàn ông hẹp hòi như Long Hiểu Ất, cơ hội đắc tội với hắn nhiều chẳng kém cơ hội để nam nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết đồi bại lên giường với nhau, và cũng chẳng thiếu gì so với cơ hội để nhân sĩ võ lâm hào sảng, ngạo nghễ lao xuống vực trong tiểu thuyết võ hiệp, cái này gọi là điều tất yếu!

Nếu hắn đã không chịu dạy thì nàng sẽ lén học. Chẳng qua cũng chỉ là sổ sách làm ăn thôi. Với trí thông minh của nàng, tự học cũng không thành vấn đề. Chỉ là nàng không có hứng thú mà thôi. Bây giờ có động lực rồi, trong thành này sẽ xuất hiện một cô gái tài giỏi.

- Ối trời! Mình nghĩ quá nhiềP rồi. Người đã chạy mất rồi!

Nàng nhìn người bên cạnh cành hạnh đỏ đã biến mất thì lập tức lao ra ngoài. Hứ! Cổng lớn không cho nàng qua thì nàng trèo tường. Nàng biết muốn vượt tường mà không có thang thì không được. May mà tối qua nàng đã chuẩn bị trước. Thật đúng là thông minh tuyệt đỉnh!

Trèo lên thang, leo ra ngoài, nàng vô cùng tự hào về trí thông minh của mình, nhưng khi leo lên bờ tường, nàng mới giật nảy người, nhận ra mình thật ngốc. Trong tường có thang nhưng bên ngoài không có ai chuẩn bị thang cho nàng cả. Thế này mà xuống thì mặt nàng sẽ bẹp dí như cái bánh mất! Nàng vừa mới tự hào về trí thông minh của mình mà phải tụt xuống thang thế này thì thật là mất mặt.

- Người ta nhảy xuống vách núi còn không chết, lẽ nào mình nhảy qua tường lại chết? Mình mà lại ngã chổng vó ư? Thật vô lý, vô lý, vô lý! A a a a a!

Do vậy nàng đem theo lời oán thán đó nhảy xuống đất. Mãi sau...

- Mẹ ơi, quay về con sẽ xé nát mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp đó. Thật là quá vô lý mà!

Xoa cái mông đau, nàng còn chưa kịp tập tễnh thì đã vội vàng nấp sau cây lớn ở cổng nhà mình chỉ vì lời oán thán của nàng đã làm cho Long Hiểu Ất quay lại nhìn.

- Ngươi có nghe thấy gì không? - Hắn hỏi người hầu đi bên cạnh.

- Dạ. Tiểu nhân không nghe thấy gì ạ. - Chỉ nghe thấy tiếng tiểu thư “a a a” rơi từ trên tường xuống thôi. Nhưng khi hắn vừa vào phủ, Giả quản gia đã dặn, chuyện của tiểu thư thì đều phải coi như không nghe thấy, không nhìn thấy, không được báo cáo lại với đương gia.

- Vậy là ta nghe nhầm. Hừ! Có kẻ ngốc mới không đi cổng lớn mà lại nhảy từ trên tường cao như vậy xuống.

Khốn kiếp, nếu không phải tại ngươi nhốt ta thì ta đã không biến thành “kẻ ngốc” đó. Ngươi muốn dạy dỗ ta thành một cô gái dịu dàng nhưng ngươi chỉ có thể đào tạo ra một “kẻ ngốc” mà thôi. Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Ta cắn chết ngươi!

“Kẻ ngốc” đứng sau thân cây gặm vỏ cây để trút giận. Vì mải mắng chửi nguyền rủa, nên nàng cũng không để ý rằng, chính bản thân đã tự coi mình là một kẻ ngốc. Nàng thề với lòng sẽ khiến cho việc làm ăn của Long Hiểu Ất rối tung lên. Sau đó sẽ lấy một phu quân tử tế, để hắn biết “kẻ ngốc” cũng có người cần. Hứ! Trời ơi, cái mông của nàng vẫn còn rất đau!

Thế mới nói, dù có nằm mơ giữa ban ngày, cũng đừng để mình bị đau mông, nếu không sẽ rơi vào hiện thực bi thảm khiến người ta thất vọng.

Ngẩng đầu lên lê những bước chân nặng trịch, Long Tiểu Hoa vội vàng bám theo sau Long Hiểu Ất. Thực ra, nàng luôn đau đầu vì một điều khó hiểu. Trong sách thường nói, đàn ông làm nghề buôn bán rất thích đến kỹ viện. Nếu như hắn đến kỹ viện để trăng hoa thì liệu nàng cải trang làm đàn ông có tốt hơn không?

Nhưng vấn đề mấu chốt không phải là có nên cải trang hay không, mà là nàng đi đâu để có được mấy tờ ngân phiếu đây? Nàng thật sự rất nghèo. Ngày nào cũng bị trừ tiền công nên chẳng để dành được chút tiền riêng nào cả. Xin hắn nể tình "vợ trước" ư? Hắn nhất định sẽ không giúp đâu. Nàng sẽ rất đaP lòng, tan nát trái tim, đau khổ!

Nói đi nói lại, khi không ở trước mặt nàng, hắn có đến kỹ viện không?

Này, bây giờ nàng đi học làm ăn, sao đột nhiên lại trưng bộ mặt đau khổ ra thế này? Dù gì thì bây giờ nàng cũng đang bám theo "chồng trước", hắn có theo người khác hay không thì liên quan gì đến nàng chứ?

- Đương gia, có gì không bình thường ư? - Kẻ hầu thấy hắn dừng lại đột ngột, một lần nữa nhìn lại phía sau chủ nhân của mình.

Long Hiểu Ất xoay người nói:

- Không có gì. Ta chỉ đột nhiên cảm thấy rất lạnh thôi. - Một người chán ghét việc làm ăn và bàn tính như cô ta, lẽ nào lại hứng thú với việc làm ăn bên ngoài của mình? Nhất định không thể nào!

- ... - Mặt trời đã qua đỉnh đầu mà còn thấy lạnh sao? Thực ra, cơ thể đương gia chẳng hư nhược đến thế. Có lẽ là do tiểu thư đang ở phía sau họ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.