183 và 166

Chương 7




Lăng Hữu cười lạnh, ngón trỏ hướng về phía ông chỉ một cái, anh hận nhất người khác dùng đao chỉ vào mình, khoản nợ này còn có khoản nợ Điền Tâm Niệm, anh đều nhớ kỹ, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động, là trước đó Tiểu Lâm thừa dịp người không chú ý báo cảnh sát, đúng lúc là một lối thoát, ai cũng không muốn chuyện như vậy đến tai cục cảnh sát.

Lý tổng giơ đao đe dọa, “Tao hôm nay trước hết buông tha mày, lần sau đừng để cho tao gặp lại mày!”

Nói xong, đưa đao lại cho thuộc hạ, sau đó đi bằng cửa sau.

Lăng Hữu giúp cô cài áo khoác lại từng nút từng nút, sau đó hộ tống cô đi thẳng ra từ cửa chính, đúng lúc gặp phải cảnh sát vào cửa, quản lý U Tình tiến lên ứng phó, nói tất cả bình thường, có lẽ có người báo tin sai.

Sếp dẫn đầu nhận ra Lăng Hữu, hai người liếc nhau, tiếp theo Lăng Hữu ôm Điền Tâm Niệm đi ra ngoài.

Đến bệnh viện, vết thương trên tay rất sâu, cần phải khâu lại, sắc mặt của Lăng Hữu cực kỳ xấu xí, gọi điện thoại cho Cố Tập, điện thoại mới vừa nối được, bên trong liền truyền ra giọng phụ nữ táo bạo, “Muốn chết hả, mấy giờ rồi, có để cho người ta ngủ hay không.”

Tâm tình Lăng Hữu vốn là phiền não tự nhiên bị chửi, nhưng lại bình tĩnh lạ thường, nhịn không được đấu võ mồm với cô, “Cô không phải là phụ nữ, thô lỗ như vậy, có thể rụt rè một chút hay không.”

Cố Tập hừ lạnh, “Bớt lời lẽ cũ rích đi, tôi và anh không quen, không cần anh phải quản.”

“Tôi là sợ cô không ai thèm lấy.”

“Thôi đi, tôi nhiều người theo đuổi, nhưng số lại không tốt lại gả cho một súc sinh, lãng phí thời gian quý giá.”

Con ngươi Lăng Hữu tối sầm lại, giọng không khỏi lạnh xuống, “Điền Tâm Niệm bị thương ở trung tâm bệnh viện!”

Nói xong liền điện thoại cúp, người phụ nữ này luôn có bản lĩnh làm cho anh phát điên!

Vốn chỉ muốn đi phòng bệnh thăm Điền Tâm Niệm, suy nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Ân Diệc Phong, “Anh hai, chị dâu bị thương.”

Ân Diệc Phong ngừng một lát, giọng nói nghe không ra bất kỳ tâm tình, ” Xảy ra chuyện gì.”

Lăng Hữu gãi đầu một cái, “Đều là cái ông già Lý Tông kia, không biết chị dâu sao lại cùng ông ta đi U Tình, lúc phản kháng tay bị thương, nhưng mà chị dâu mạnh mẽ thật nha, không nhìn ra tính cách rất cương liệt, thiếu chút nữa đâm thủng bắp đùi Lý Tông.”

“Điều tra rõ đã xảy ra chuyện gì cho anh, cho anh xem toàn bộ, U Tình phải có hệ thống camera quan sát, anh phải biết rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Ân Diệc Phong suy nghĩ một chút, “Anh ngày mai trở về, hôm nay giúp anh chăm sóc cô ấy.”

Lăng Hữu cười hắc hắc, “Anh hai, anh vẫn thật quan tâm chị dâu nha.”

Vốn là muốn trêu chọc Ân Diệc Phong một chút, ai biết anh mới vừa mở miệng, Ân Diệc Phong đã điện thoại cúp, bĩu môi, đi phòng bệnh thăm Điền Tâm Niệm.

“Anh hai bảo ngày mai sẽ trở về, yên tâm đi, anh hai sẽ trả thù cho chị.”

Điền Tâm Niệm ngồi ở trên giường bệnh, nhìn vải băng trên tay, nghĩ thầm, anh ở thành phố G bận bịu chơi bời trăng hoa, làm sao có thể lo lắng cho cô.

Cô cảm kích nhìn Lăng Hữu, “Cám ơn cậu đã cứu tôi.” Nếu như không phải là anh, cô rất có thể không cách nào sống đi ra khỏi U Tình, đều là bản thân quá ngu ngốc, lại đi buổi hợp như vậy.

Lăng Hữu khôi phục lại bộ dạng vô lại, dựa bên cạnh bàn, nhìn cô cười, “Chị hẳn là thấy được vết thẹo trên ngực anh hai rồi phải không?”

Điền Tâm Niệm sửng sốt, nhìn bộ dạng anh cười xấu xa, khuôn mặt phút chốc đỏ lên đỏ lên, xảy ra quan hệ Ân Diệc Phong phần lớn đều là ở trong bóng tối, chỉ có một lần, anh kiên quyết muốn mở đèn, cô cũng cũng nghiêng không dám nhìn anh, vết thẹo trên ngực là cô buổi sáng từ trong ngực anh khi tỉnh lại mới chú ý tới, vết thẹo rất dài, rất dọa người, từ ngực kéo dài đến bụng dưới.

Vết thẹo đã không phải là rất rõ ràng, nhưng mà có thể nghĩ đến lúc đó nhất định rất đau chảy rất nhiều máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.