183 và 166

Chương 45




Điền Tâm Niệm lớn như vậy lần đầu tiên biết hẹn hò lo lắng không yên, đầu tiên là tặng hoa sau đó là mời, dường như Ân Diệc Phong thật muốn theo đuổi cô.

Vẫn chưa tới giờ ăn trưa cô đã không kịp đợi, tìm một trang sức trang nhã rồi đứng ở cửa sổ nhìn xuống.

Mới vừa đi ra khỏi công ty đã nhìn thấy anh tuấn lãng cao ngất dựa vào Lamborghini, một tay chống cửa sổ xe một tay tùy ý bỏ vào trong túi, gió nhẹ thổi bay tóc trên trán của anh, anh sao có thể đẹp trai như vậy chứ!

Điền Tâm Niệm không khỏi có chút cảm thán!

Ân Diệc Phong cũng nhìn thấy cô, môi lạnh nhạt hơi nhếch lên, hai cánh tay rộng mở toàn bộ ôm cô vào lòng, cô vốn còn muốn rụt rè một chút, nhưng khi nhìn động tác này của anh cô cũng không nhịn được nữa chạy tới chui vào trong ngực của anh.

Bên tai nóng lên, là tiếng nói trong mê hoặc của anh, “Cô Điền ôm ấp yêu thương như vậy là đồng ý anh theo đuổi?”

Cô mím môi lắc đầu, thu hồi hai tay vòng ngang hông cứng cáp của anh, chỉ thấy anh có chút ủ rũ cúi đầu lắc đầu, “Ai, xem ra anh còn phải tiếp tục cố gắng mới được.”

Ân Diệc Phong không có dẫn cô đi nhà hàng cao cấp mà là dẫn cô tới một nhà hàng gia đình mới mở, thoạt nhìn là mới khai trương, cô cố ý trêu chọc anh, “Nào có đàn ông lần đầu tiên dẫn phụ nữ ăn món ăn gia đình một chút thú vị cũng không có.”

“Thú vị?” Ân Diệc Phong nghiêng đầu suy nghĩ, đúng lúc nhân viên phục vụ đến kêu món ăn, anh giơ tay lên, “Cho chút nhạc.”

Điền Tâm Niệm cùng nhân viên phục vụ đều sửng sốt.

Cô phản ứng lại trước, thấy nhân viên phục vụ có chút đờ đẫn ở dưới bàn đạp Ân Diệc Phong, để anh đừng gây náo loạn nữa, hai người gọi mấy món ăn, chỗ này là Lăng Hữu mới giới thiệu cho anh, nói nhà hàng này mới khai trương, rất ngon, rất khác biệt với nhà hàng lớn, có cảm giác ấm áp.

Có thể làm cho cậu chủ lăng nhăng ăn thấy có cảm giác ấm áp, tài nghệ chắc chắn không bình thường, cho nên Ân Diệc Phong không kịp chờ đợi dẫn cô tới ăn thử.

Anh đi toilet, Điền Tâm Niệm một mình ở đó đánh giá bốn phía, nhà hàng này không có phòng riêng, tất cả mọi người ở trong đại sảnh, chủ yếu đều là một nhà ba người hoặc là các cặp đôi yêu nhau tha thiết tới ăn, từ nụ cười của mọi người là có thể cảm nhận được cái loại cảm giác ấm áp.

Đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Đồ mặt chết bầm, anh muốn chết hả, nắm tôi làm gì, đầu bị con lừa đá hả, mắc gì mà tôi phải ăn chung với anh hả?”

Nói toạc ra như thế tùy tiện đến không cần làm bộ chút nào nhìn cũng biết là An Bình nhà các cô, quả nhiên, theo tiếng kêu nhìn lại, đã thấy Diệp An Bình đứng ở cửa cùng người lôi kéo, nhưng người cùng cô lôi kéo lại là Bùi Tuấn?

Có chút nghiền ngẫm nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, Bùi Tuấn mặt bình tĩnh, mắt thấy kéo không được, một tay ôm eo nhỏ nhắn của cô nàng đi vào trong.

Nhìn dáng dấp hai người tức cười, Điền Tâm Niệm nhịn không được cười lên, a ~~~ có mùi vị gian tình nha.

Diệp An Bình giùng giằng thì thấy Điền Tâm Niệm ngồi ở trong góc, Điền Tâm Niệm khoát tay một cái với cô nàng, cô nàng tức giận vô cùng một đấm đánh vào ngực Bùi Tuấn, “Đồ mặt chết bằm, tôi không đi, thả tôi xuống, tôi muốn tìm Điềm Tâm nhà tôi.”

Bùi Tuấn ngẩng đầu thì người ngồi ở trong góc thì để Diệp An Bình xuống, chợt thấy phụ nữ giống thỏ vèo chạy tới.

“Điềm Tâm, sao cậu cũng ở đây? Thật là đúng dịp nha, sớm biết gặp được cậu, mình sẽ không giằng co, coi mình mệt một thân mồ hôi không à.”

Bùi Tuấn và cô nhìn nhau gật đầu, mới vừa ngồi xuống thì nghe cô nàng nói như vậy, tay nâng lên, gọi một ly nước đá chanh.

Điền Tâm Niệm nhướng mày, An Bình thích uống nước đá chanh nhất, quả nhiên, mùi vị gian tình nặng hơn ~~~~

Cô cười chỉ chỉ điện thoại Ân Diệc Phong để ở trên bàn, “Đi chung với Diệc Phong, anh ấy nói món ăn ở đây ngon lắm, tụi mình đi ăn thử.”

“Đúng rồi.” Diệp An Bình chợt lôi cánh tay của cô, trong mắt tò mò hỏi, “Nghe nói ngày hôm qua là sinh nhật chồng cậu, cậu chuẩn bị quà gì thế, đi đâu thế giới hai người thế?”

Điền Tâm Niệm sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngác, hôm qua, là sinh nhật của anh?

Diệp An Bình vừa nhìn cô kinh ngạc hỏi, “Không thể nào, đừng nói với mình là cậu không biết nha.”

Điền Tâm Niệm mím môi lắc đầu, Diệp An Bình mặt tiếc hận, “Ngay cả sinh nhật chồng của mình cũng không biết, cậu không xứng làm vợ rồi!”

Đúng vậy, cô thực sự là không xứng, hèn chi hôm qua anh đột ngột muốn hẹn hò, tính tình khá tốt xem phim đi dạo chợ đêm cùng cô, thì ra là sinh nhật của anh.

Nhân viên phục vụ đưa nước trái cây tới, quả nhiên thấy Bùi Tuấn đẩy nước trái cây tới bên cạnh Diệp An Bình, sau đó anh lại chọn món ăn hai người.

Đúng lúc lúc này điện thoại Ân Diệc Phong vang lên, cô chưa bao giờ bắt điện thoại của anh, nhưng mà đang trong quán ăn nghe điện thoại của anh ầm ĩ vang, cô do dự không biết có nên nhận không nữa.

Bùi Tuấn nhìn cô nói, “Chị bắt máy đi.”

Thực ra vợ giúp chồng nhận cú điện thoại vốn không sao, nhưng cô luôn cảm thấy giống như là dò xét anh vậy, nghe Bùi Tuấn nói như vậy cô liền nhận, “Alô, xin chào.”

Có thể nghe được hô hấp bên đầu điện thoại kia dừng lại, tiếp theo vang lên một giọng nữ du dương dễ nghe, “Xin lỗi, tôi gọi lộn số.”

Tiếp theo cúp máy ngay, trong điện thoại vang lên tiếng bíp bíp, nghe có chút gấp, cô bắt điện thoại nhìn, phía trên quả nhiên không có hiện tên, xem ra thực sự gọi lộn số, cô chưa dùng qua điện thoại của anh, trên tay trượt một cái không khéo đụng phải hòm tin nhắn trong điện thoại của anh, phía trên nhất rõ ràng viết: Sinh nhật vui vẻ!

Cũng là một số không có tên, thấy hơi quen, cô tính xem lại một lần số vừa rồi gọi tới, Ân Diệc Phong lại vào lúc này trở lại, cô có chút bối rối thoát khỏi hòm tin nhắn, đưa điện thoại lại cho anh, “Vừa rồi anh có điện thoại, em nhận giùm anh, nói là gọi lộn số.”

“Ừ.” Ân Diệc Phong ném thẳng qua điện thoại một bên cũng không có để ý, mà có chút không vui với Bùi Tuấn đột nhiên xuất hiện, “Sao em lại tới đây.”

Sắc mặt Bùi Tuấn vô thường, “Sao anh lại có thái độ này, ăn một bữa cơm dù sao sẽ không quấy rối đến anh và chị dâu, hơn nữa anh ba Lăng nói ở đây ngon, em cũng muốn dẫn bạn gái của em đi ăn thử.”

Vừa dứt lời, Diệp An Bình bên kia giơ chân, “Anh đó, đồ mặt chết bằm! Anh lại nói lung tung nữa tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng đó!”

Trên bàn ăn hai người người này một lời người kia một lời, Bùi Tuấn rất bình tĩnh thuộc về loại hình binh đến tướng đở, nước đến đất chặn, mà trái ngược sự bình tĩnh của anh ta Diệp An Bình đã hơi xù lông.

Điền Tâm Niệm không có tâm trạng ăn uống, trong đầu luôn luôn không tự chủ liên hệ tin nhắn cùng cuộc gọi kia lại với nhau, rất nỗ lực nhớ lại nhưng thế nào cũng nghĩ không ra hai số kia có phải giống nhau hay không.

Ân Diệc Phong nhìn cô vẻ mặt bất mãn cho rằng cô mất hứng vì hẹn hò bị quấy rầy, thân thiết gắp thức ăn cho cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, “Có phải cảm thấy bọn họ quá ồn không, chúng ta đổi chỗ khác ha?”

Điền Tâm Niệm miễn cưỡng cười cười, nói, “Không cần đâu, em chưa thấy đói lắm.”

Ăn xong, Ân Diệc Phong đưa cô về Điền thị, dọc theo đường đi luôn cảm thấy tâm trạng cô không tốt lắm, dường như có tâm sự gì, nhưng rõ ràng trước khi đi vẫn thật tốt mà.

Trong lòng Điền Tâm Niệm rất loạn, rốt cuộc cô gái đó là ai, trực giác nói cho cô biết chắc chắn không phải là gọi lộn số, là ai biết rõ sinh nhật của anh, lại nhắn đến tin nhắn thân thiết như thế.

Điền Tâm Niệm lòng dạ rối bời nghiêng đầu nhìn anh, đúng lúc chống lại ánh mắt của Ân Diệc Phong, anh nhếch môi kéo tay cô đan mười ngón lại với nhau, nhẹ nhàng nắm tay cô, đùa giỡn nói, “Sao thế, sao đôi mắt nhỏ đáng thương như một oán phụ vậy?”

Cô nhấp mím môi, vẫn hỏi ra, “Hôm qua là sinh nhật của anh?”

“Ừ.” Ân Diệc Phong vốn cũng không muốn giấu diếm gì chẳng qua cảm thấy không cần phải nói mà thôi, cũng đã lớn hết rồi, không cần phải đặc biệt chú trọng sinh nhật cái gì, quay đầu nhìn cô vẻ mặt bất mãn cúi đầu có chút mất hứng, tiếp theo đã hiểu, “Thì ra là em vì chuyện này mà không vui hả? Đồ ngốc, em có biết hay không có liên quan gì đâu, dù sao hôm qua cũng là em trải qua chung với anh mà.”

Cô nhìn anh cười cười, biết anh hiểu lầm nhưng mà cô cũng không có tâm trạng để giải thích, một buổi chiều ngồi ở trong phòng làm việc cô cái gì cũng không làm được, trong đầu luôn luôn hiện lên số điện thoại, còn có câu sinh nhật vui vẻ kia không biết chứa bao nhiêu tình cảm.

Tới gần lúc tan việc cô nhận được điện thoại của Ân Diệc Phong nói buổi tối phải đi tham gia một buổi tiệc chung với anh, cô vốn không muốn đi, nhưng mà hỏi kỹ mới biết là tiệc công ty giải trí Ân Diệc Kỳ chúc mừng một năm tròn, mặc kệ ra sao vẫn là thân thích, phải đi.

Ân Diệc Phong theo cô đi làm tạo hình, chờ lúc đi ra cô mặc một lễ phục màu đen hở ngực, trong mắt Ân Diệc Phong lóe lên kinh hãi, nhưng khi nhìn đến trước ngực cô lộ trắng nõn thì hơi không vui, lấy dây chuyền ngọc trai mới chọn xong đeo cho cô như vậy sự hấp dẫn có thể rơi vào trên dây chuyền.

Thợ trang điểm tiểu Bối cười trêu ghẹo nói, “Cho tới bây giờ chưa từng thấy Ân tổng muốn chiếm làm của riêng mạnh như vậy, tối nay đàn ông trong buổi tiệc phải cẩn thận rồi.”

Điền Tâm Niệm đỏ mặt nói tiếng cám ơn anh, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt Ân Diệc Phong vẫn lưu luyến ở ngực cô, vẻ mặt dường như đang do dự có muốn cô thay bộ khác hay không.

囧, Điền Tâm Niệm đi ra ngoài trước, bộ này khó mặc muốn chết cô sẽ không thay đâu, với lại lễ phục không phải là như vậy sao?

Điền Tâm Niệm không nghĩ tới Lăng Hữu và Bùi Tuấn cũng tới, bạn gái bên cạnh Lăng Hữu không phải là Cố Tập mà là một phụ nữ gợi cảm xinh đẹp, mà bên cạnh Bùi Tuấn lại là An Bình, mặc dù rất rõ ràng là mặt không tình nguyện.

Hội trường chợt yên tĩnh lại, là Ân Diệc Kỳ xuất hiện, cô vốn không có hứng thú gì cúi đầu thưởng thức sâm banh trong tay lại cảm thấy thân thể người đàn ông bên cạnh bỗng dưng cương cứng.

Trong hội trường cũng vang lên tiếng nhỏ giọng nghị luận, ngẩng đầu một cái khi thấy người phụ nữ khoác tay Ân Diệc Kỳ trong lòng chấn động!

Amy!

Cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, mặt Ân Diệc Phong cũng kinh ngạc, hai mắt vô cùng lo lắng rơi trên người của Amy không chút nào nhận thấy được sự khác thường của cô.

Điền Tâm Niệm nhìn anh mắt không chớp chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo!

Nhìn lại Amy quả nhiên là siêu sao quốc tế, sức ảnh hưởng rất mạnh rất lớn, so với trên ti vi xinh đẹp hơn rất nhiều, vóc người lả lướt tinh tế cử chỉ xinh đẹp không thể tả, luôn nở nụ cười, có vài phần sức quyến rũ độc hữu của phụ nữ Châu Á, ánh mắt ở trong đám người một cái liền khóa được người đàn ông bên cạnh cô! Bốn mắt nhìn nhau, cô ở trong mắt Amy thấy được tình cảm không thể nào diễn tả bằng lời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.