183 và 166

Chương 24-2




Ân Diệc Phong!

“Anh… Đừng!” Không phải là còn một tuần nữa anh mới trở về sao?

Những lời này chưa kịp hỏi ra lời đã bị anh­­ hôn niêm phong lại.

Nụ hôn của anh tới mãnh liệt như vậy, hai ba cái đã bị anh lột sạch sẻ, thậm chí còn không kịp đợi cô chuẩn bị cho tốt thì đã vội vàng đi vào.

“Đừng… Đau!” Cô chống trước bờ vai của anh, móng tay cắm vào da thịt anh.

Anh thoải mái thở dài một hơi, dùng sức động mấy cái, lúc này mới thả chậm tốc độ, “Vật nhỏ, có nhớ anh không?”

“Không có… Anh nhẹ một chút!”

Anh ý xấu dằn vặt cô, “Không nhớ anh, vậy phải tiếp nhận trừng phạt!”

“Vậy anh nhớ em không?” Cô bị anh đụng thân thể rúc về phía trước, giọng xốc xếch hỏi.

Nhớ sao?

Vốn lượng công việc nửa tháng, anh giảm bớt còn năm ngày hoàn thành, một ngày một đêm làm việc, cộng thêm lệch múi giờ, mỗi ngày anh đều ngủ không đủ giấc, nghĩ lúc này cô đang làm gì thế, lúc này cô có phải đã ngủ rồi không, buổi tối là ăn một mình, hay là quay về nhà mẹ cô ăn, cô có phải đang làm việc còn có gặp nhiều trở ngại hay không.

Ở Mỹ mấy ngày nay, anh hầu như ăn cái gì cũng ăn không ngon, anh thói quen mỗi ngày tự mình nấu, nhận lấy lời khen ngợi và cảm ơn của cô, sau đó buổi tối hung hăng đòi cô đền ơn, anh thói quen buổi tối ngủ ôm vật nhỏ mềm mại này vào trong ngực, không cho cô đạp chăn không cho cô lăn xuống đất, anh còn có thói quen cùng cô làm chuyện thân mật nhất giống như bây giờ, có thói quen làm cô khóc làm cô cầu xin tha thứ.

Anh chưa từng nghĩ đến sẽ có người có một ngày thâm nhập vào trong cuộc sống mình như vậy, có thói quen mỗi ngày đều nhìn thấy cô, mỗi ngày đều nghe được giọng của cô.

Cho nên mới vừa đến Mỹ anh mất mạng vùi đầu vào trong công việc, giám đốc công ty chi nhánh thậm chí còn cảm thán, chả trách Ân thị phát triển mạnh như vậy, bởi vì có một tổng tài mất mạng làm việc, nhưng anh biết anh không phải thích làm việc, anh chỉ muốn nhanh làm xong công việc về sớm hơn thôi.

Ngoài ra còn có một dự án hợp tác anh muốn tự mình tham dự, nhưng tin trong nước truyền đến, khiến anh không có cách nào bình tĩnh được.

Phương Vũ Thành vứt bỏ tất cả huỷ bỏ hôn ước.

Một giây kia, anh cái gì cũng không muốn, trực tiếp mua vé máy bay trở về, trên máy bay anh liền suy nghĩ vật nhỏ của anh có động tâm không, có bị Phương Vũ Thành cảm động không.

Cho đến khi ôm cô vào trong ngực không chút kiêng kỵ muốn cô, anh mới thoáng yên tâm.

Hai cánh tay rắn chắc ôm chặc cô, kịch liệt va chạm, lúc cô không chịu nổi thét lên, anh ngậm màng tai của cô nói, “Anh nhớ em.”

“Anh nói cái gì?” Cô không xác định hỏi.

“Không nói gì hết?”

Cô đấm bờ vai của anh, khăng khăng muốn anh lập lại lần nữa, “Anh có nói hay không?”

Anh cười hôn môi của cô, “Anh nói là, anh muốn em.”

“A… Nhẹ một chút… Anh chậm một chút…”

Suốt cả đêm, Ân Diệc Phong lôi kéo cô làm phiền không ngớt, đầu giường đụng vào trên vách tường vang lên tiếng cạch cạch suốt một đêm.

Sáng sớm, sau khi Điền Tâm Niệm thức dậy chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức khó chịu, như là bị ai hủy đi, cô nhìn người đàn ông một tuần không thấy trước mắt, lúc này mới xác định anh thực sự đã trở về, còn tưởng rằng là mộng, rõ ràng nói là còn một tuần nữa mà.

Anh thật đẹp mắt, Điền Tâm Niệm nhìn mặt anh ngủ trong lòng cảm thán!

Ngón tay dọc theo giữa chân mày anh từ từ trượt đến sống mũi cao thẳng, còn có môi mỏng khêu gợi.

Trong đầu xuất hiện lời Diệp An Bình nói hôm qua, cô thích anh sao?

Tối hôm qua thấy anh trở về, trong lòng cô vui vẻ, thậm chí có cả ngạc nhiên.

Diệp An Bình nói rất đúng, cô không chỉ không chống cự làm chuyện thân mật với anh hơn nữa còn rất thích làm với anh.

Ngón tay bị đau nhói, cô thét lên nhìn anh mỉm cười cắn ngón tay của cô.

“Đau!” Cô kêu to lên án anh.

“Làm gì thế? Tối qua còn chưa muốn đủ, còn muốn nữa sao?” Anh xít lại gần cô, tiếng nói khàn khàn từ tính giữa sáng sớm tràn đầy mê hoặc.

Cô đỏ mặt kêu la, “Ai muốn chứ, anh chớ nói nhảm!”

“Không muốn, vừa rồi anh đang làm gì? Cũng khó trách, ngủ chung với người siêu đẹp trai như anh, anh hiểu mà, là rất khó không động tâm.”

“Nôn ~~~~” Điền Tâm Niệm chán ghét nhìn anh, “Anh có thể khiêm tốn một chút hay không.”

“Khiêm tốn là cái gì, anh đã nói với em, anh không biết mà.”

“Không biết xấu hổ, chỉ biết tự mãn!” Cô đẩy anh ra, vén chăn lên muốn đứng dậy, thân thể trần lung linh tinh tế lộ ra ngoài, mắt Ân Diệc Phong tối sầm lại, cánh tay dài dễ dàng ôm cô trở về trong lòng, “Hôm nay không đến công ty, ở nhà đi.”

Thực ra ý của anh là, hôm nay ở trên giường đi.

“Không được, em muốn đứng lên.” Điền Tâm Niệm kháng nghị vô hiệu, anh hai ba cái làm tan rã phòng bị của cô, nụ hôn nóng rực dọc theo cổ cô xuống dưới, ngậm nụ hoa trước ngực.

“Anh… Anh đừng làm rộn… Em, em phải đến bệnh viện.”

Ân Diệc Phong thở hồng hộc, đôi mắt đen láy tràn đầy dục vọng, từ trong chăn bò ra ngoài, hai tay vẫn không ngừng châm lửa nơi mẫn cảm của cô, “Đi bệnh viện làm gì, tay còn chưa lành sao?”

Cô đè lại bàn tay anh đang muốn đi vào giữa chân mình, “Em phải đi bệnh viện thăm An Bình, cậu ấy tai nạn xe cộ vào bệnh viện.”

Khuôn mặt Ân Diệc Phong không kiên nhẫn, gạt tay cô ra, đặt lên nơi mềm mại, “Cô ấy vào bệnh viện có liên quan gì tới anh chứ.”

“Nhưng liên quan tới em, cậu ấy là vì em vào bệnh viện, anh đừng làm rộn, em tức giận bây giờ!” Cô đấm bờ vai của anh, giọng trở nên lạnh hình như thực sự tức giận.

Ân Diệc Phong trên cao nhìn xuống nhìn cô, phân biệt trên mặt cô tức giận thật giả mấy phần, hai cánh tay còn vững vàng khống chế cô vào trong ngực, có chút uất ức hỏi, “Nhưng anh muốn phải làm sao đây?”

Giọng cô hơi mềm nhũn, “Buổi tối có được không?”

Anh đem tay cô xuống phía dưới, nắm trên cậu nhỏ, “Nhưng nó không chờ được.”

Cô đỏ mặt đẩy anh chợt nghe anh ách một tiếng nói, “Em giúp anh đi.”

Điền Tâm Niệm đỏ mặt, cho đến khi cảm nhận lòng bàn tay nóng lên một mảnh ẩm ướt, cô mới đẩy người đàn ông bên cạnh ra đỏ mặt chạy vào phòng tắm.

Chờ lúc cô sửa soạn xong tất cả đi ra, Ân Diệc Phong cũng dậy rồi, ở phòng khách tắm xong, đang mặc quần áo.

Cô đi mở xe, anh cũng đi theo, cô quay đầu lại trừng anh, “Làm gì đi theo em vậy?”

Anh nhún vai, làm như chuyện rất đương nhiên nói, “Hôm nay anh được nghỉ, em phải ở cùng anh chứ.”

Nhìn gương mặt vô lại của anh, nhưng cô làm thế nào cũng không phát cáu với anh được, cô cũng muốn cùng một chỗ với anh.

Tối qua Diệp An Bình la hét nói muốn ăn bánh ga-tô trà xanh hôm nay, cô để anh ở trong xe chờ, anh lại theo xuống, nắm tay cô đi vào tiệm bánh ga-tô trang trí ấm áp dễ thương.

Tay anh rất lớn rất dày, lòng bàn tay hơi thô ráp, nắm ở trong tay thật ấm áp rất có cảm giác an toàn, cô ngẩng đầu nhìn anh, gặp được ánh mắt dịu dàng của anh, hai người nhìn nhau cười, trong lòng vị giống như bánh ga-tô trong tiệm, rất ngọt.

Điền Tâm Niệm muốn bánh ga-tô vị trà xanh, nghe anh ở bên tai hỏi, “Phụ nữ các em đều thích ăn loại đồ ngọt ngào này sao?”

Cô quay đầu lại oán trách nhìn anh, “Anh biết cái gì, trong bánh ga-tô có vị của hạnh phúc.”

Lúc cô trả tiền lại thấy trong tay anh cũng cầm một hộp bánh.

“Anh mua cái gì thế?” Cô hỏi.

Ân Diệc Phong tà mị cười, lôi kéo đi ra ngoài.

Đẩy cô tới chỗ cạnh tài xế, anh ngồi vào trong xe đem bánh ga-tô ném tới trên người cô, nhếch môi nhìn cô.

Nhìn vẻ mặt anh mong đợi, cô cũng không nhịn được nhếch môi, cẩn thận mở hộp bao bọc khéo léo bên ngoài ra, khi thấy bánh ga-tô bên trong thì, thân thể nặng nề chấn động!

Bánh ga-tô hình tròn vị dâu tây, phía trên đặt một thanh sô-cô-la hình trái tim.

Cô cắn môi nhìn anh, muốn qua nét mặt anh nhìn ra cái gì, nhưng anh là một cao thủ che giấu tâm tình, cô ngoại trừ thấy nụ cười của anh cái gì cũng không thấy.

Cô một hơi, lấy thanh sô-cô-la hình trái tim phía trên một hơi bỏ vào trong miệng, Ân Diệc Phong không dám tin mở to hai mắt nhìn, “Sao em lại ăn!”

Thanh sô-cô-la trong miệng trơn mịn mềm mại, cô vỗ vỗ nhẹ vào miệng, “Anh không phải là mua cho em ăn sao? Chẳng lẽ anh muốn ăn à?”

Sắc mặt Ân Diệc Phong trở nên xấu xí, tức giận không nhẹ, tên ngu ngốc này hiển nhiên rất không có hiểu ý của anh.

Gương mặt anh lạnh lùng khởi động xe.

Điền Tâm Niệm cắn cái nĩa, thỉnh thoảng quay đầu, nhìn bộ dạng anh có chuyện nhưng lại không nói ra được liền muốn cười.

Đến bệnh viện, Ân Diệc Phong rút chìa khoá ra, quay đầu trừng cô, “Em thật không rõ vừa rồi anh có ý gì hả?”

Điền Tâm Niệm giả ngu, rất vô tội lắc đầu, “Không biết, anh có ý gì vậy? Mua bánh ga-tô không phải là để ăn sao?”

Ân Diệc Phong chỉ vào hộp bánh ga-tô đã trống không hỏi, “Vừa rồi phía trên trang trí là cái gì?”

Điền Tâm Niệm nhếch mép cười, “Làm sao anh biết em thích ăn sô-cô-la?”

Ân Diệc Phong một hơi không có nói gì, nhìn bộ dạng cô cười khúc khích, hận không thể bóp chết cô.

Ầm một tiếng, đóng cửa xe đi ra ngoài.

Điền Tâm Niệm đi theo sau lưng anh, buồn cười nhìn anh.

Anh chắc là có ý đó nhỉ?

Thực ra cô hiểu, mới lúc đầu cô rất không xác định ý của anh, nhưng sau đó nhìn biểu hiện của anh cô đã xác định, cô muốn anh chính miệng nói ra, mà không phải để cô đoán.

Diệp An Bình miệng nhỏ miệng nhỏ ăn bánh ga-tô, thỉnh thoảng lấy ánh mắt liếc Điền Tâm Niệm bên cạnh.

Dùng ánh mắt hỏi cô, “Chị hai, chồng cậu làm sao vậy, lạnh tanh như vậy, mình không nuốt trôi nỗi nè.”

Điền Tâm Niệm nhún vai, “Không biết, chắc là tới thời kỳ hành kinh.”

Diệp An Bình không nói gì, “Hứ, cậu nghĩ mình ngu hả!”

Điền Tâm Niệm cười đi rửa một trái táo đưa tới trước mặt anh, “Có muốn ăn không?”

Ân Diệc Phong nhìn trái táo trước mắt, rất có khí phách liếc cô một cái, không ăn!

Ken két một tiếng, Điền Tâm Niệm ngồi ở một bên, không ăn thì thôi.

Diệp An Bình buồn cười nhìn hai người như vậy, chỉ cảm thấy Ân tổng tài thật là đáng yêu!

Két một tiếng

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, trong phòng ba người theo bản năng nhìn về phía cửa, liền thấy Phương Vũ Thành cầm giỏ trái cây đi vào.

“Nghe nói em vào bệnh viện, tôi tới thăm em một chút, tặng em, nho khô em thích ăn nhất.”

Diệp An Bình bị bánh ga-tô làm nghẹn, chật vật nuốt xuống, a a nói cảm ơn, ánh mắt liếc về phía hai người trên ghế sa lon, nghĩ thầm, lần này có trò hay để xem rồi.

Quả nhiên, Phương Vũ Thành mở miệng liền mở ra chiến cuộc tranh.

“Em cô nhóc lơ mơ này, có phát hiện thứ gì đã đánh mất hay không?”

Xưng hô mập mờ như vậy, giọng nói cưng chìu như vậy, mặt của Ân Diệc Phong nhất thời lạnh đi vài phần.

Điền Tâm Niệm theo bản năng mở ra ví da, lật một cái, phát hiện điện thoại đã không còn.

Phương Vũ Thành lấy điện thoại màu hồng từ trong túi ra, “Nè, ở chỗ này đây, rơi ở nhà của anh cũng không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.