183 và 166

Chương 16




Tay anh di chuyển ở áo ngủ tơ tằm của cô, như là có dòng điện chạy tán loạn ở trong thân thể cô.

Cô cắn môi nhìn anh, thực ra cô cũng không phải bài xích cùng anh làm những chuyện thân mật, dù sao cũng không phải là chưa từng làm, cô chỉ là bài xích anh ở bên ngoài có lẽ chạm qua phụ nữ khác, bất quá anh nói như vậy cô vẫn thì nguyện ý tin tưởng.

Anh nhìn ra cô buông lỏng, hôn môi của cô, bàn tay lưu luyến nơi căng đầy của cô.

Chỉ chốc lát, quần áo của hai người đã bị anh ném ra bên ngoài chăn, anh kéo tay phải cô bị thương, để ngừa lúc kịch liệt tổn thương cô.

Mấy ngày không có chạm, thân thể của cô thật chặt, anh thăm dò một chút xíu, vào sâu, nhiệt độ trong phòng từ từ tăng lên, không ngừng tiếng ngâm là của cô kèm theo anh trầm thấp rống.

Sau ngày đó quan hệ của hai người hình như có biến đổi, cô khăng khăng phải đi làm Điền thị, anh sáng sớm liền lái xe đưa cô, buổi tối đón cô về.

Có lúc ở phòng sách có lúc ở trên giường, lúc anh không bận, cô luôn luôn nắm anh hỏi lung tung này kia, anh cũng không cự tuyệt giúp cô, nhưng mà đòi đền ơn cũng không nương tay.

Hôm nay còn chưa tan việc, cô nhận được điện thoại của Ân Diệc Phong, nói buổi tối ra ngoài đi ăn cơm, chúc mừng Bùi Tuấn tốt nghiệp thạc sĩ y khoa.

Bùi Tuấn ở bốn người bọn họ đứng thứ ba, ở trong ấn tượng Điền Tâm Niệm chỉ cảm thấy người này trầm mặc ít nói, trong mắt luôn luôn hiện lên vẻ cơ trí.

Cô vốn cho rằng khẳng định có rất nhiều người, ai ngờ trừ hai người bọn họ ra cũng chỉ có ba người anh em khác.

Toàn bộ trên bàn cơm cũng chỉ có cô là phụ nữ, Điền Tâm Niệm rất là mất tự nhiên, cô nhỏ giọng hỏi Ân Diệc Phong, “Sao Cố Tập không có tới vậy.”

Ân Diệc Phong liếc nhìn cô một cái, khóe miệng hơi cong lên, “Đây coi như là tụ họp gia đình, ngoại trừ vợ ai cũng không có thể dẫn theo.”

“Cố Tập mà? Bạn gái cũng không thể? Bọn họ sẽ không lại cãi nhau phải không?”

“Bọn họ đã sớm ly hôn.”

“A?”

Điền Tâm Niệm không dám tin nhìn, cô vẫn cho là Cố Tập và Lăng Hữu là bạn bè trai gái, chỉ là cãi nhau bình thường mà thôi, bọn họ lại đã từng kết hôn hơn nữa lại ly hôn?

Ở đây không quá tiện, cô cũng không có tiếp tục hỏi nữa.

Bùi Tuấn nói mời mọi người ăn hải sản, Điền Tâm Niệm lập tức trước mắt sáng ngời, là món cô thích nhất.

Ai dè Ân Diệc Phong quả quyết phủ định, “Ăn món ăn Trung Quốc!”

“Vì sao? Anh hai không phải là thích ăn tôm hùm ở đây nhất sao, em vừa mới xem qua, hôm nay đặc biệt tươi sốt.” Liên Thần không hiểu hỏi.

Ân Diệc Phong không nhìn thẳng ánh mắt bọn họ hỏi, cầm thực đơn tự ý chọn món.

“Anh hai đây là thế nào, này, anh cậu ba, anh biết không?” Liên Thần buồn chán lại đi trêu chọc Lăng Hữu bên cạnh, anh là út phải gọi Lăng Hữu là anh ba, nhưng anh hết lần này tới lần khác thích gọi anh ta là cậu ba, lúc bị đánh mấy lần, đem hai xưng hô thành một, đổi thành anh cậu ba.

“Shit! Mấy ngày không luyện em, da em lại ngứa hả!”

“Em không sợ anh đâu, anh tư sẽ che chở cho em!”

“Anh hôm nay không thể không đá văng cái mông em, để cho mọi người thêm món ăn, rau xanh xào hoa cúc!”

Trong phòng của vốn rộng rãi, liền xem Lăng Hữu và Liên Thần hai kẻ dở hơi nhảy lên nhảy xuống.

Điền Tâm Niệm muốn ăn hải sản lâu lắm rồi, ai có thể cãi lại người vô cùng bá đạo bên cạnh chứ.

Ân Diệc Phong nhìn ra cô không hăng hái lắm, cũng không có bõ lỡ lúc Bùi Tuấn nói ăn hải sản, trong con ngươi long lanh nước của cô chợt lóe lên tia sáng, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua ở trên tay phải cô, tựa vào bên tai cô nhẹ giọng nói, “Chờ vết thương em lành, sau đó dẫn em tới ăn, ở đây hải sản bốn mùa cung cấp liên tục.”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thì ra anh là vì cô nghĩ, hải sản làm cho vết thương lành lâu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.