183 và 166

Chương 115: Ngoại truyện 3




Vào buổi trưa, sau tiếng thở dài của Trịnh Thu, Khương Nhiêu đã hiểu ra Yên Tần Hầu phu nhân đối xử tử tế với các nàng thế nào, quan tâm chăm sóc ra sao, bồi dưỡng như con gái của mình thế nào.

Thấy Trịnh Thu phản ứng như vậy, nhất định là tình cảm thắm thiết lắm, dù sao công ơn nuôi dưỡng hơn mười năm, nghĩa nặng như núi.

Nhưng mà việc đã đến nước này, dù sao cũng phải phụ lòng một bên, dứt khoát thành toàn cho Phương Lăng Lăng là được, cũng trả sạch phần ân tình mình thiếu người khác.

Trong vườn ngoài điện hình như có người đến, phá vỡ sự im lặng vốn có.

Tiểu Lâm Tử vốn đang canh gác ở hành lang, chỉ thấy có đoàn người từ ngoài điện tiến tới, nữ quan dẫn đầu cài quan đỏ thẫm, cột eo và ngực, trước ngực cũng màu son tương xứng.

Đây là quan phục chưởng sự Lục thượng, Tiểu Lâm Tử nhận ra, Đại Chu tôn sùng màu đỏ, trong hai mươi bốn nữ quan, tứ phẩm màu đỏ hồng, ngũ phẩm màu son, lục phẩm màu vàng, thất phẩm màu thủy ngân, cung nữ thấp hơn thì không có trang sức đi kèm, đều mặc áo vải màu lam.

“Xin các vị cô cô dừng bước, không biết có chuyện gì chăng?” Hắn vội vàng tiến lên tiếp đón, vừa không dám tùy tiện để các nàng tiến vào, cũng không dám đắc tội.

“Tiết ti y chúng ta có chuyện quan trọng muốn nói với một người, muốn gặp Ngô công công.” Thái Vi cung phục màu lam bên cạnh miệng lưu loát, tiến lên tự nói với gia môn.

Tiểu Lâm Tử thấy vẻ mặt kiêu căng của Tiết ti y kia, trong bụng thầm mắng chửi, chẳng qua chỉ là một nữ quan ngũ phẩm, vậy mà lại mang bộ dạng khinh người này, ngay cả Vương thượng nghi bên người Hoàng thượng là tứ phẩm cũng không lên mặt như bà ta.

“Bẩm cô cô, thật không khéo, Ngô công công chúng ta công việc bận rộn, không ở trong cung, hay là lần sau người hãy trở lại.” Tiểu Lâm Tử cười cười, nghĩ rằng tới đây mà còn lấy uy phong ra đùa giỡn, ta cũng muốn làm khó các ngươi một phen.

Ai ngờ Tiết ti y kia lại nói, “Không cần chờ Ngô công công trở về, ta muốn tìm người, là Khương chưởng y của ti y.”

Tiểu Lâm Tử nghe xong thì ngoài cười nhưng trong không cười, đáp lại, “Vậy cô cô có thể đã nhầm chỗ rồi, Vĩnh Lạc Cung chúng ta chỉ có tám vị nương nương, không có Khương chưởng y nào hết.”

“Ngươi đây rõ ràng là kiếm chuyện với chúng ta!” Thái Vi chỉ một ngón tay, Tiểu Lâm Tử vẫn chả buồn đáp lại, mấy người này đã bị ngăn ngoài cửa điện.

“Phủ nội vụ và Lục thượng cùng sinh tồn trong hậu cung, tội gì phải gây khó dễ? Ngô công công các ngươi là người thông minh, chúng ta sẽ chờ ở đây.” Tiết ti y vô cùng ung dung.

Tiểu Lâm Tử thấy bà ta cố ý, đoán chừng có lẽ thật sự có chuyện quan trọng, dáng vẻ bệ vệ cũng mềm nhũn ra.

Chỉ chốc lát sau, Ngô công công quả nhiên từ phía đông mà đến, liếc mắt nhìn Tiết ti y rồi khách khí tiếp đón, “Tiết cô cô không có chuyện gì thì đến Tam Bảo Điện, có chuyện gì cần hỗ trợ sao?”

Nữ quan áo lam liếc nhìn Tiểu Lâm Tử, “Thủ hạ của Ngô công công lợi hại thật đấy!”

Ngô Trung làm ra vẻ nện vào người Tiểu Lâm Tử, “Không có mắt sao, còn không mau chịu tội với các vị cô cô!”

Tiết ti y khoát tay chặn lại, “Không cần, hôm nay ta đến đây là muốn gặp riêng Ngô công công.”

Ngô Trung vẫn khách khí cười, Tiết ti y tiếp tục nói, “Ti y chưa kịp chế tạo lễ phục cho nương nương các cung, nhưng y phục của Hoàng hậu nương nương cần phải dùng cách thêu hoa văn đặc thù, mà thật không may, ti y chúng ta chỉ có một mình Khương chưởng y biết cách thêu này. Nàng đột nhiên bị điều đi, các cung đều cấm nghiêm, ti y không kịp tìm người thay thế, đành phải lại đây cầu Ngô công công cho chút thể diện.”

“Quy củ của Vĩnh Lạc Cung người biết đấy, chuyện này chỉ sợ không ổn…” Thấy Ngô Trung chần chờ, Tiết ti y tiến lên trước, nhét túi bạc nặng trịch vào tay hắn, “Khương chưởng y của ti y, chỉ dùng một canh giờ, trước giờ giới nghiêm ban đêm sẽ đưa về chỗ cũ.”

Ngô Trung thở dài, “Đã là chế tạo y phục cho Hoàng hậu nương nương, cho dù phục vụ cho bệ hạ, lão nô cũng chỉ rộng rãi ngoài quy tắc một chút, cô cô cần canh đúng giờ.”

Ngô Trung dẫn Khương Nhiêu tới, giao cho Tiết ti y, “Huệ phi nương nương cần phải tận tâm phục vụ cho Hoàng hậu.”

Thấy phục sức trên người vị nữ quan này, tuổi đã quá trung niên, lại nghe hàm ý trong lời Ngô Trung, nàng cũng hiểu được đại khái.

Nàng từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, vững bước đi trước, dưới tình huống này, nói nhiều sẽ không hay.

Trên đường đi Hoa Chương Cung của Lục thượng, nữ quan áo lam thấy trâm cài ngọc trai và phấn trên mặt Khương Nhiêu thì kéo nàng than thở, “Trong mấy người chúng ta, chỉ chọn một mình ngươi, thật không biết là ngươi có phúc hay là…”

Tiết ti y ngắt lời nàng, “Thái Vi, nói chuyện chú ý chừng mực, hôm nay mời Huệ phi nương nương lại đây đã là đi quá giới hạn.”

Bởi vì hai mươi bốn nữ quan Lục thượng đều ở trong Hoa Chương Cung, nơi này diện tích cực lớn, bằng bốn lần Vĩnh Lạc Cung.

Khương Nhiêu dừng bước không tiến lên, “Không biết cô cô có chuyện gì?”

Tiết ti y thấy nàng cẩn thận như thế, vẻ mặt liền ôn hoà, “Thêu hoa văn y phục cho Hoàng hậu nương nương.”

Khương Nhiêu cũng cong mày cười nhạt, “Mất bao lâu?”

“Trong vòng một canh giờ, xin mời Huệ phi nương nương đi trước thôi.”

Vào ti y, khắp nơi có thể thấy được các nữ quan đủ loại phục sức không giống nhau đi qua đi lại, các loại tơ lụa vải dệt cũng được bày biện có trật tự, khí cụ thêu thùa may vá đủ thứ, nhóm nữ quan ăn mặc khác nhau đang vùi đầu làm việc, vô cùng gọn gàng ngăn nắp.

Nhìn thấy Khương Nhiêu đến đây, sắc mặt ai nấy đều thương xót, chỉ thoáng đứng dậy, ra vẻ hành lễ rồi không làm gì khác nữa.

Khương Nhiêu một đường đi chậm rãi, mặc dù chưa từng tới, nhưng bản năng có loại cảm giác quen thuộc, tựa như đã ở đây sinh sống rất lâu, nơi này so với Vĩnh Lạc Cung thì có nhiều sinh khí hơn hẳn.

Vừa vào nội thất, Tiết ti y tự mình khép cửa gỗ lại, Khương Nhiêu vẫn bình tĩnh ngồi trên tháp, “Tiết ti y, ở đây không có người, có chuyện gì thì nói thẳng.”

Thần sắc nghiêm nghị trên gương mặt kia nhất thời tiêu tán, bà khom người tiến lại gần, “Phu nhân có việc phân phó, cung điện ra lệnh cấm nghiêm ngặt, bất đắc dĩ mới nghĩ ra cách này, mời tiểu thư lại đây.”

Tiết ti y là người của Yên Tần Hầu phu nhân. Khương Nhiêu lập tức nghĩ ra điều này.

“Ta chỉ biết xe chỉ luồn kim, những cái khác không làm được.” Nàng khéo léo từ chối, hiển nhiên không muốn rơi vào cảnh phân tranh gì.

Tiết ti y đem hết lễ phục lại đây, bày ở trước mặt, “Ngày nào Hoàng hậu nương nương mặc lễ phục này trên người, chính là ngày tiểu thư tuẫn táng.”

Khương Nhiêu vẫn cười, “Không phiền Tiết ti y nhắc nhở.”

Tiết ti y lấy kim ra, “Nếu tiểu thư chiếu theo chỉ thị của phu nhân, đợi tân đế đăng cơ thì sẽ cho người đường sống.”

Khó trách Trịnh Thu ngày đó khi nói đến Yên Tần Hầu phu nhân, chính mình còn cảm thấy có chỗ không đúng.

Hóa ra, bà đây là lo đường sống, chỉ sợ Khương Nhiêu có thể bị chọn trúng, cũng không thiếu được bàn tay bà ở sau lưng.

Trước cho ta sống, sau cho ta chết, lấy việc sinh tồn làm mồi, Yên Tần Hầu phu nhân này tính toán thật sự không chê vào đâu được.

Khương Nhiêu bình tĩnh lại, nếu Yên Tần Hầu phu nhân có thể nhìn xa trông rộng, đứng cùng một phe với Cảnh An Vương, vậy thì mình biết thời biết thế là được, ngay cả việc bảo toàn mạng sống cũng không phụ sự phó thác của phu nhân.

“Mấy ngày nay, nếu không có bất trắc gì, bệ hạ sẽ triệu kiến chư vị hoàng tử, lúc tiểu thư người hầu hạ mớm thuốc, nếu Cảnh An Vương ở đấy thì…” Tiết ti y tiến lại gần nhét một gói giấy vào trong tay nàng, khẽ gật đầu.

Hãm hại Cảnh An Vương…

Như vậy người Yên Tần Hầu phu nhân muốn bảo vệ là người khác.

Nắm chặt gói giấy trong tay, Khương Nhiêu thử dò xét, “Phu nhân cho rằng, ai sẽ là người thắng cuối cùng?”

Một nụ cười sáng rỡ hiện lên trên mặt Tiết ti y, “Tiểu thư biết rõ còn cố hỏi, chuyện tốt của người và Nhị điện hạ đã thành, chắc chắn ngày đó sẽ cho người một danh phận.”

Khương Nhiêu hoảng hồn, lại là Lăng Bình Vương!

Đã phó thân rồi, rốt cuộc là mình còn trong sạch hay không? Mà Khương Nhiêu trước kia rốt cuộc đã tiến triển với Lăng Bình Vương đến mức nào?

Tất cả nghi hoặc đều sống động như thật, nhưng không ai có thể giải.

Lễ phục của Hoàng hậu, cũng không khác biệt với đường may của Khương Nhiêu này. Gói giấy siết chặt trong tay kia như củ khoai lang nóng phỏng tay.

Tự mình biết kết cục lịch sử, nhưng Yên Tần Hầu phu nhân không biết, mọi người đều không biết!

Khoanh tay ngồi nhìn tranh sáng đoạt tối, rốt cuộc có nên xen một tay vào hay không, nói cho Yên Tần Hầu phu nhân, Lăng Bình Vương không phải quân chủ tương lai?

Trở lại Vĩnh Lạc Cung, nàng tìm cớ đến phòng bếp, nhanh chóng nặn bột mì. Đem thuốc độc trong gói giấy ném vào lò đốt, lại bỏ bột mì vào, cẩn thận gói kỹ, bỏ vào trong tay áo.

Thế cục trước mắt, hai phe thế chân vạc, đều là những người mình không thể trêu vào, không bằng gió chiều nào theo chiều đó.



Phi tần hầu hạ phải dậy thật sớm.

Màn trời thành Tử Vi còn chưa sáng, yên tĩnh im lặng, sao mai phía đông lấp lánh ở chân trời, hình như có ánh mặt trời trắng nhạt mơ hồ dâng lên.

Có cung nhân đánh gỗ báo canh giờ, lặng lẽ đi qua Gia Hòa Cung.

Tiểu Lâm Tử dẫn Huệ phi rửa mặt chải đầu xong thì đi qua Hàm Nguyên Điện.

Cửa điện cao rộng, cao vòi vọi, leo lên tầng đá thứ hai mươi chín mới nhìn thấy toàn cảnh.

Hoa văn bảy con rồng đứng thẳng trong mây, đợi ở ngoài Hàm Nguyên Điện, Khương Nhiêu quay đầu nhìn lại, có thể nhìn thấy hoàng thành cẩm tú.

Cửa điện gỗ lim vàng óng tối đen mở ra, sau đó một chân bước ra.

Khương Nhiêu không dám ngẩng đầu, nhưng dựa vào hoa văn xanh thẫm dưới vạt áo, rõ ràng đặc thù như thế, có thể đoán ngay người này chính là Lý Phi.

Sau đó có ba cung nữ dẫn nàng vào thiền điện, một tầng một tầng, cẩn thận lục soát cả người một lần, tường tận từ trâm cài tóc đến phục sức đều tra xét để mà yết kiến.

Thấy vòng ngọc tinh xảo trên tay Huệ phi, dựa vào chất ngọc, hình như là vật ngự ban, vì thế cung nữ không dám tháo ra.

Khương Nhiêu lấy lại bình tĩnh, chầm chậm đi tới.

Tất cả đều nặng nề mà tiến hành tuần tự.

Lý Phi che đậy sắc mặt, không có biểu tình gì, giơ tay ra hiệu cho Khương Nhiêu có thể đi vào.

Trong điện ánh nến sáng trưng, trên án có hai đế cắm nến tám cạnh sứ men xanh, rường cột chạm trổ, long phượng đồ đằng. Lô đồng chín đỉnh đốt hương an thần, cũng che đi hơi thở bạc nhược trên cơ thể.

Khương Nhiêu dựa theo sự chỉ bảo của Trịnh Thu, trước thu dọn ổn thỏa xung quanh giường ngủ, lại nhẹ nhàng tiến đến giường, nâng chăn của Vệ Tề vẫn không nhúc nhích.

Có cung tì bưng nước ấm tới, bởi vì bản thân từng nhiều năm bệnh tật trên giường, nàng cũng biết chăm sóc người bại liệt thế nào, đợi nàng rửa mặt chải đầu xong thì đã đến giờ mớm thuốc.

Khương Nhiêu ngồi ngay ngắn trên ghế thấp cạnh giường, nhìn dung mạo gầy đét của Vệ Tề.

Năm ấy quàn (*) linh cữu Thái tổ, bất quá chỉ năm mươi bốn tuổi, có lẽ là hàng năm chinh chiến, thân thể hao hụt, lại thêm thuở đầu dựng nước, chính vụ nặng nề nên đã sớm già yếu.

(*) quàn: chôn tạm một thời gian trước khi đưa đi mai táng, theo một phong tục thời trước

Đang lúc nàng xuất thần, vị Hoàng đế đang yên giấc trên giường đột nhiên mở mắt, ánh mắt lay động rồi dừng trên người nàng.

Phút chốc tim Khương Nhiêu đập mạnh và loạn nhịp, nàng quên mất thân phận mà cứ như vậy đường hoàng nhìn ông.

Đợi đến lúc phản ứng kịp, nàng mới đứng dậy hành lễ, “Bệ hạ nên uống thuốc, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Vệ Tề giơ tay lên, ý bảo nàng tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.