15P, 7H, 6SM Đích Cố Sự Đại Tập

Chương 15




Lý Trường Vũ thì không cho rằng Nam Tích lại đột nhiên biến thành tình trạng trước mắt, bất kỳ chuyển biến nào cũng đều có quá trình nhất định, Hà Anh Bồi thân là thường ủy thị ủy Nam Tích, nhưng lại không hề phát giác một số chuyện xảy ra ở bên cạnh, Hà Anh Bồi trong thường ủy thuộc loại người nhún nhường, nguyên tắc làm người làm việc là không cầu có công, chỉ cầu không có sơ xuất, nói trắng ra là thuộc phái trugn gian, Lý Trường Vũ còn biết một chuyện, Hà Anh Bồi và Lý Bồi Nguyên, bí thư Ủy ban kỷ luật vừa xuống ngựa có quan hệ rất tốt. cơn bão chính trị lần này của Nam Tích khiến các quan viên, bao gồm cả Lý Trường Vũ trở nên cẩn thận hơn nhiều, biểu hiện trực tiếp nhất của bọn họ chính là thái đội đối đãi với đồng sự, bởi vì chuyện vẫn chưa kết thúc, không ai biết được người tiếp theo bị xuống ngựa sẽ là ai? Lý Trường Vũ có thể đảm bảo sự thanh chính liêm minh của mình, nhưng Hà Anh Bồi thì sao? Y không dám đảm bảo.

Hà Anh Bồi là một vị lão tướng trên chính đàn, y có thể phát giác ra được lòng cảnh giác của Lý Trường Vũ đối với mình, trong khoảng thời gian ngắn, ban lãnh đạo Nam Tích ai ai cũng cảm thấy bất ai, không ai dám đảo bảo đối phương là đáng tin, là thanh liêm, nhớ tới lão bằng hữu Lý Bồi Nguyên, trong lòng Hà Anh Bồi cảm thấy bi ai khôn tả, y và Lý Bồi Nguyên tương giao nhiều năm, với sự thấu hiểu của y đối với Lý Bồi Nguyên, thật sự là không phát hiện Lý Bồi Nguyên lại là một tham quan, càng không ngờ ô dù của Đường Hưng Sinh là y, mấy năm nay cính là Lý Bồi Nguyên đã yểm trợ cho Đường Hưng Sinh làm trái pháp luật. Hà Anh Bồi nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, bí thư Lý, cùng tới căn tin cơ quan ăn chút gì đó đi!"

Lý Trường Vũ gật đầu, hai người cùng nhau đi tới căn tin của cơ quan, Lý Trường Vũ nói: "Bọn bộ trưởng Khổng đi rồi à?"

Hà Anh Bồi gật đầu nói: "Bộ trưởng Khổng và tỉnh trưởng Chu đều đi rồi, hiện tại các đồng chí trong tổ công tác liên hợp của Trung kỷ ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh vẫn còn ở Nam Tích, hai ngày nay đã nói chuyện với không ít đồng chí."

Lý Trường Vũ thở dài trong lòng thở dài trong lòng, lần này ban lãnh đạo Nam Tích thật sự có thể nói là đại thương nguyên khí.

Hai người tới ngoài cửa căn tin cơ quan thì gặp người của tổ công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh, phó bí thư Lưu Diễm Hồng của Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng ở trong đó, nhìn thấy bọn Lý Trường Vũ, Lưu Diễm Hồng chủ động đi tới: "Bí thư Lý cũng đến ăn cơm à!"

Lý Trường Vũ cười nói: "Bí thư Lưu, không phải là đã an bài cho các vị ăn ở nhất chiêu ư? Sao lại tới căn tin cơ quan của chúng tôi?"

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Hai ngày nay tất cả đều bận rộn điều tra tình huống, nói chuyện với nhân viên tương quan của thị chính phủ và thị ủy các anh, thật sự là rất mệt, ở đây ăn cơm đỡ phải đi xa, buổi chiều còn phải tiếp tục công tác."

Lý Trường Vũ nói: "Đây là chúng tôi cân nhắc không chu toàn, sớm biết rằng như vậy, tôi nên an bài trước, lát nữa tôi sẽ tìm tiểu Phùng hỏi một chút!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Lý, công tác chiêu đãi của các vị rất chu đáo, là chúng tôi muốn bớt việc đi thôi."

Khi hai người đang nói chuyện, nhìn thấy chủ nhiệm văn phòng chiêu đãi chính phủ thành phố Phùng Tinh hổn hển chạy tới, cô ta cũng không ngờ Lý Trường Vũ và Hà Anh Bồi đều ở đây, vội vàng chạy ra chào hỏi, đi tới trước mặt Lưu Diễm Hồng: "Bí thư Lưu, phía bên đó đã chuẩn bị hết rồi, cô sao không tới đó?"

Lưu Diễm Hồng cười nói: "Vừa rồi đã nói chuyện này với bí thư Lý rồi, không cần phiền phức vậy đâu, chúng tôi ăn ở đây là được rồi!"

Phùng Tinh còn đang định nói gì đó thì nhìn thấy Lý Trường Vũ đánh mắt ra hiệu, lập tức tâm lĩnh thần hội, cô ta chẳng thèm lau mồ hôi trên trán, nói: "Bí thư Lưu, các vị chờ một chút, tôi lập tức sẽ đi an bài!"

Lưu Diễm Hồng nói: "An bài gì? Ăn cơm suất là được rồi!"

Lý Trường Vũ, Lưu Diễm Hồng, Hà Anh Bồi ba người đều đi lấy cơm công tác, ba người ngồi xuống cùng bàn, Phùng Tinh lại cho mỗi người thêm một cái chân gà, Lưu Diễm Hồng không khỏi cười nói: "Đã nói rồi mà, người làm cán bộ như chúng tôi cũng không cần được đặc cách đâu."

Lý Trường Vũ cười nói: "Năm mới, ăn một cái chân gà cũng không được gọi là đặc cách gì cả, cán bộ đảng cũng phải ăn thịt mà."

Lưu Diễm Hồng gắp cái chân gà cho Lý Trường Vũ: "Bí thư Lý ăn đi, tôi giờ ít ăn đồ mặt lắm." Đàn bà tới tuổi trung niên bắt đầu chú trọng bảo dưỡng, Lưu Diễm Hồng hiện tại cũng bắt đầu ăn kiêng.

Lý Trường Vũ cũng không chối từ.

Hà Anh Bồi cúi đầu ăn cơm, y có chút hối hận vì đã tới đây ngồi, vị trí hiện tại của mình rất khó xử, người khác đều biết quan hệ giữa y và Lý Bồi Nguyên rất tốt, rất nhiều người đều hoài nghi y cũng có vấn đề, mình tuy rằng là thường ủy, nhưng ở trước mặt Lý Trường Vũ và Lưu Diễm Hồng, y vẫn chưa tính là gì, nhưng hôm nay là y chủ động mời Lý Trường Vũ cùng đi ăn cơm, y vốn muốn cầm đồ ăn sang một bên ăn, nhưng lại khó ăn khó nói, Hà Anh Bồi chỉ muốn ăn nhanh cho xong, cáo từ đi trước, việc gì phải ở lại đây làm chướng mắt người ta, nhưng y ăn quá nhanh, thành ra bị nghẹn, vội vàng nuốt một ngụm canh, ai ngờ được là canh quá nóng, căn bản không thể nào nuốt được, ngược lại còn làm lưỡi y bỉ phỏng, thật sự là đen tới cùng cực.

]Lý Trường Vũ nhìn thấy bộ dạng của Hà Anh Bồi, trong lòng có chút buồn cười, nhưng trong trường hợp này không thể cười được, y vội vàng đưa chén nước ở trước mặt mình cho Hà Anh Bồi, Hà Anh Bồi uống mấy ngụm, lúc này mới thấy đỡ, đầu rưỡi tê rát, chắc là bị phỏng da rồi, Hà Anh Bồi lúng túng nói lúng túng nói: "Không cẩn thận nên bị nghẹn."

Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói mỉm cười nói: "Bộ trưởng Hà đừng ăn gấp như vậy, hôm nay không phải làm việc, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Hà Anh Bồi gật đầu, nhưng vẫn úi đầu ăn cơm.

Lưu Diễm Hồng nói: "Quan hệ của Bộ trưởng Hà Bộ trưởng Hà và Lý Bồi Nguyên rất tốt nhỉ?"

Hà Anh Bồi cả kinh, y buông đũa, cầm khăn tay lau miệng, nói: "Tôi và Lý Bồi Nguyên là lão bằng hữu nhiều năm!" Hà Anh Bồi cũng không giấu diếm, cũng không vạch rõ giới hạn với Lý Bồi Nguyên, y và Lý Bồi Nguyên có giao tình mấy chục năm, y không muốn phủ định, cũng không thể phủ định, Lưu Diễm Hồng đã hỏi như vậy thì chứng tỏ người ta đã nắm rất rõ tình huống.

Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói: "Bộ trưởng Hà thấy vị lão bằng hữu này thế nào?"

Hà Anh Bồi nói: "Trong ấn tượng của tôi, Lý Bồi Nguyên là một người có nguyên tắc đảng tính rất mạnh, anh ta đối với người nhà, đối với bản thân mình đều yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, tính tình ngay thẳng, là người ghét ác như thù, anh ta làm công tác của Ủy ban kỷ luật nhiều năm, án kiện của cán bộ làm trái kỷ luật qua tay anh ta vô số, nếu như lật lại ghi chép, có thể phát hiện anh ta công tác rất cẩn thận tỉ mỉ, kiên trì nguyên tắc." Hà Anh Bồi không phải cố ý nói tốt cho Lý Bồi Nguyên, y nói đúng về Lý Bồi Nguyên trong ấn tượng của y.

Lý Trường Vũ nhíu mày, y rất thích Hà Anh Bồi vào những lúc như thế này còn dũng khí nói những lời tốt về Lý Bồi Nguyên, nhưng Hà Anh Bồi ở trước mặt Lưu Diễm Hồng nói những lời này, hiển nhiên là không hợp lúc.

Cũng may là Lưu Diễm Hồng cũng không để ý, cô ta nói khẽ: "Anh trong những lúc bình thường có phát hiện sự chuyển biến của Lý Bồi Nguyên không?"

Hà Anh Bồi lắc đầu: "Tôi thật không phát hiện, anh ta bình thường rất hiếu thuận, đối đãi với người trong nhà cũng rất tốt, nếu cô tới nhà của anh ta, cô sẽ phát hiện tới hiện tại trong nhà vẫn không được sửa sang gì, rất là đơn sơ, trong thư phòng của anh ta còn có một bức tranh chữ..."

Lưu Diễm Hồng ngắt lời Hà Anh Bồi: "Nghèo khó!" Cô ta đã từng tới nhà Lý Bồi Nguyên, nhìn thấy bức tranh chữ treo ở trong phòng Lý Bồi Nguyên rồi.

Hà Anh Bồi gật đầu.

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh chắc không biết, sau bức tranh chư đó, trong tường kép dán vách cất giấu biên lai gửi tiền năm mươi vạn nhân dân tệ.

Hà Anh Bồi trợn tròn mắt, y không biết, y thật sự không biết. Y và Lý Bồi Nguyên kết giao vài chục năm, tự nhận đã là bạn bè không giấu diếm gì nhau, nhưng không ngờ Lý Bồi Nguyên lại ẩn giấu sâu như vậy.

Lưu Diễm Hồng nói: "Lý Bồi Nguyên che giấu rất tốt, nếu không phải có tư liệu mà Đường Hưng Sinh lưu lại, tôi cũng không ngờ được một vị cán bộ của Ủy ban kỷ luật luôn luôn cần cù như vậy lại là một tội phạm tham ô, không ngờ là một người che chở cho các quan viên khác."

Hà Anh Bồi nói: "Trước đây anh ta không phải như vậy." Y vẫn không thể tiếp nhận chuyện này."

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi cũng tin rằng anh ta trước đây không phải như vậy, nhưng anh ta đã thay đổi rồi, Lý Bồi Nguyên đã không còn là người như trong ấn tượng của anh, y nhận hối lộ của Đường Hưng Sinh, giúp Đường Hưng Sinh che dấu chuyện hắn phạm tội, ở Nam Tích trở thành một quan viên dựng lên một chiếc ô dù che chở."

Hà Anh Bồi nói: "Tôi không biết anh ta thay đổi từ lúc nào, nói thật lòng, cho tới bây giờ tôi vẫn không thể nào tiếp nhận được."

Lưu Diễm Hồng nói: "Những cán bộ quốc gia như chúng ta không thể đi sai đường được, một khi đi sai, chính là hủy diệt chính mình, làm tổn hại tới nhân dân và quốc gia, cho dù bị chế tài, cho dù là hối hận không kịp thì cũng không thể vãn hồi lại được những tổn thất đã tạo thành."

Hà Anh Bồi trong lòng rất khó chịu, y thở dài, nói: "Tôi thật sự là muốn hỏi ngay trước mặt anh ta, rốt cuộc là trong lòng anh ta nghĩ gì?" Y không muốn tiếp tục ở lại nữa, đứng dậy nói: "Bí thư Lưu, bí thư Lý, hai người nói chuyện đi, tôi về trước đây, trong lòng thật sự rất loạn, cần phải điều chỉnh một chút, không thể dùng trạng thái như vậy để công tác được."]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.