13 Lý Do Tại Sao

Chương 3




Đêm hôm đó sau khi bị Lôi Kì cưỡng bức, Diệp Miêu cũng không quay trở lại nhà Lôi Kì.

Đơn giản mà nói, ngày hôm đó sau khi tỉnh lại, nàng gần như là chạy bán sống bán chết ra khỏi nhà Lôi Kì.

Nàng không biết Lôi Kì vì sao lại đột nhiên biến thành bộ dáng kia

Nàng rất sợ hãi Lôi Kì như vậy

Nửa đêm sau khi trở lại nhà cậu, nàng cũng không dám nói cho Đồng Hân biết chuyện này, chỉ vụng trộm đến phòng tắm tắm rửa, rồi ở trong phòng tắm khóc cho thật đã, mới đi trở về trong phòng ngủ.

Nhưng nàng lăn qua lộn lại suốt đêm mà vẫn không ngủ được, trong đầu đều là những lời Lôi Kì nói với nàng–

“Không phải ở bên ngoài cô có nam nhân khác đó chứ? Có phải không cần ta nữa hay không?”

“Cô ở trên giường người khác cũng dâm đãng như vậy sao?”

Không phải! Không phải! Không phải mà! Nàng rõ ràng là không có! Rõ ràng chỉ có duy nhất một nam nhân là hắn, hắn vì sao lại nghi ngờ nàng như vậy?

Nàng không rõ Lôi Kì vì sao lại không tín nhiệm nàng? Vì sao lại muốn làm tổn thương nàng như vậy?

Nàng trở mình, ngón tay chạm được một thứ gì đó, nàng thoáng sửng sốt, ngón tay sờ xuống một chút nữa, lập tức biết đó là băng ghi âm mình để ở đầu giường.

Cầm lấy cuốn băng ghi âm, không cần xem cũng biết đó là cuốn băng nàng luôn mang theo bên mình.

Nàng sờ sờ cuốn băng ghi âm, muốn đặt nó xuống dưới gối đầu, nhưng ngón tay lại chạm được thứ gì đó ở dưới gối.

Đó là ảnh chụp của Lôi Kì, bị nàng bóp đến nhăn nhúm, hơi phai màu một ít, hơn nữa mặt trên còn có vết bẩn màu đỏ sậm.

Năm đó vì cứu nàng mà Lôi Kì bị thương, đã lưu lại vết màu này trên bức ảnh

Cảm giác tội ác lại mạnh mẽ dâng lên, tất cả là tại nàng không tốt, tất cả là do nàng làm hại Lôi Kì biến thành bộ dạng ngày hôm nay……

Nàng không trách hắn, thực sự, nàng thậm chí còn có thể hiểu vì sao hắn bất an, vì sao hắn ghen tị, chẳng qua là trái tim trong ngực kia vẫn không thể không đau đớn vì những lời nói ác độc của hắn

Diệp Miêu cười khổ, rõ ràng đã bị nam nhân đó khi dễ thảm hại đến thế, nhưng bây giờ nàng lại nghĩ, làm sao để có thể nhìn thấy ngài Wright, dù chỉ một lần thôi cũng được, làm cho sự nghiệp ca hát của Lôi Kì một lần nữa lại có cơ hội trở lại…

Nghỉ hè…… Cũng sắp kết thúc rồi…

Diệp Miêu khẽ cắn răng, nàng phải làm sao bây giờ? Không đến một tuần nữa, nàng sẽ phải quay lại Nhật Bản, nàng rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Nói ra sự thật sao?

Hay là vẫn nên giấu diếm?

Rốt cuộc…… Nên làm như thế nào?

=== ====== ====

Lôi Kì đối với chuyện đã xảy ra tối hôm đó hối hận không thôi, nhưng là mọi việc cũng đã xảy ra rồi, hắn có muốn cũng không thể vãn hồi, chỉ hy vọng lần sau gặp lại Diệp Miêu sẽ nói rõ ràng mọi chuyện, không muốn để cho nghi kỵ cùng ghen tị của bản thân làm nàng thương tổn

Nhưng Diệp Miêu không còn đến đây nữa.

Thiếu đi ôm ấp của nàng, thiếu đi giọng nói của nàng, thiếu đi tươi cười của nàng, thế giới của hắn dường như bỗng chốc từ màu sắc rực rỡ biến thành màu xám trắng đơn điệu, cuộc sống ngày qua ngày không ngừng lặp lại một quy luật, giống hệt như máy móc, một chút ý nghĩa cũng không có.

Hắn nhớ Diệp Miêu, nhớ đến muốn chết, nhưng lại không biết phải tới nơi nào tìm nàng.

Diệp Miêu cho tới bây giờ vẫn chưa nói cho hắn biết chính xác nơi nàng sống.

Mà luôn luôn là Diệp Miêu đến tìm hắn, hắn chưa từng chủ động đi tìm nàng, bởi vậy thậm chí đến số điện thoại của Diệp Miêu cũng không nhớ, bởi vì trước kia hắn hoàn toàn không cần đi tìm nàng, mà nàng vẫn sẽ ngoan ngoãn ngồi ở trong nhà chờ hắn trở lại.

Vì sao phải đến khi đã mất đi, con người ta mới biết quý trọng?

Đến lúc này hắn mới biết được bản thân mình ích kỷ bao nhiêu, chỉ quan tâm đến cảm thụ của bản thân mà hoàn toàn xem nhẹ suy nghĩ của Diệp Miêu.

Nàng nhất định cho rằng hắn là một người tồi tệ?

Lôi Kì mỗi ngày đều sống trong hối hận, tan việc là về nhà, ngồi im một chỗ, cả cơm cũng không ăn, cứ như vậy ngồi ngủ, sáng hôm sau lại đi làm.

Tối hôm đó, Lôi Kì theo thường lệ về nhà lại ngồi ngẩn người ở trên sofa, lúc này chuông cửa vang lên.

Lôi Kì đờ đẫn nghe tiếng chuông, biết rằng tuyệt đối đó không có khả năng là Diệp Miêu.

Bởi vì nàng có chìa khóa nhà hắn, nếu như nàng trở về, nhất định sẽ tự mở cửa chứ không ấn chuông.

Tiếng chuông vang lên hồi lâu, Lôi Kì mới miễn cưỡng rời khỏi sofa đi mở cửa.

“Trời ơi anh, sao anh lại thảm hại như vậy?”

Cửa vừa mở ra, là tiếng kêu của em trai bảo bối.

Lôi Tường ở ngoài cửa tuy rằng vẫn còn tiều tụy, nhưng ít ra trên mặt râu cạo sạch sẽ, tóc cắt ngắn, thói quen đeo kính sát tròng hắn cũng đổi thành kính gọng vàng, quần áo chỉnh tề, nhìn qua có chút nhẹ nhàng khoan khoái, một chút cũng không giống bộ dáng lưu lạc nghèo túng trước kia.

Ngược lại là hắn, từ sau khi Diệp Miêu đi, hoàn toàn không sửa soạn gì cả, râu dài quá mặt, tóc cũng chỉ là tùy tiện gột rửa qua loa, trông bừa bộn y như ổ chim, thần sắc tiều tụy, hai mắt vô thần che kín tơ máu, lúc này hắn trông thật giống hình ảnh trước kia của Lôi Tường.

“Nàng đâu rồi?” Lôi Tường trong lòng còn sợ hãi đứng ở cửa không dám tiến vào, rất sợ lại có người đột nhiên xuất hiện rồi đuổi hắn đi ra ngoài.

“Ai?” Hắn làm bộ không hiểu, rồi mới tức giận quay đầu.

Hắn là đang giả ngu, chỉ vì lúc Lôi Kì hỏi điều này, trái tim tê dại vì tuyệt vọng của hắn lại kịch liệt nhảy lên, làm cho ngực của hắn đau đớn như muốn nổ tung.

“Con mèo hoang nhỏ chỉ biết bảo vệ chủ nhân đó! Nàng không ở đây sao?” Lôi Tường đánh bạo đi vào cửa phòng, nhìn đông nhìn tây, quả thực không có bóng dáng của Diệp Miêu.

Nhìn lại bộ dáng thất hồn lạc phách của đại ca, Lôi Tường thấy hơi hơi hiểu rõ, nhưng lại vẫn không hiểu, “Nàng đi rồi?”

Lôi Kì không để ý hắn, lại ngồi xuống sofa.

“Anh hai, có chuyện gì đã xảy ra?” Hắn đưa mắt nhìn lại, trong phòng bừa bộn như là một năm rồi không có người quét dọn, ngay cả bát đũa trong phòng bếp cũng chưa được rửa, nấm mốc cũng đã mọc xanh ở phía trên.

Tình cảnh bi thảm này, so với trước kia hắn bị bạn gái đá, chỉ có hơn chứ không có kém a!

“Anh hai, nói gì đi chứ!” Hắn đẩy đẩy nam nhân đang ngồi phịch ở trên sofa, “Rốt cuộc làm sao vậy? Anh khi dễ nàng rồi đuổi nàng đi sao?”

“Không có! Không có! Không có!” Biết rõ là chính mình đuối lý, nhưng bị truy hỏi liên tục như vậy, một cỗ tức giận không biết từ đâu tới, “Nàng cứ như vậy đi rồi, đột nhiên biến mất! Một câu cũng không nói, một bộ quần áo cũng không để lại, làm sao anh biết được nàng đi đâu?” Dùng hết khí lực còn lại, hắn rống xong lại vô lực ngã ngồi trên sofa, giống như sợi mì mềm nhũn, một chút sức sống cũng không có

“Không có khả năng.” Lôi Tường bình tĩnh nói.

“Cái gì không có khả năng?”

“Nàng không có khả năng vô duyên vô cớ rời bỏ anh.”

“Làm sao mà em biết?” Lôi Kì miễn cưỡng động mí mắt, liếc hắn một cái.

“Bởi vì nàng yêu anh, nếu không phải như vậy, nàng sẽ không quan tâm tiền đồ cùng tương lai của anh, ngày đó cũng sẽ không kích động như vậy. Em không tin nàng có thể bỏ lại anh, cứ như vậy rời đi.”

“Nhưng mà……” Lôi Kì nghe em trai nói xong, cũng nghĩ lại tình cảnh ngày đó.

Bộ dáng tức giận của Diệp Miêu giờ nghĩ lại chỉ thấy đáng yêu mà thôi, nếu không phải vì hắn, nàng cũng sẽ không tức giận như vậy, cũng sẽ không vô tội bị đánh một cái, kết quả một bên mắt bị thâm quầng mấy ngày……

“Nhưng nàng lại không thấy.” Lôi Kì chán nản quay mặt qua chỗ khác, tiếng nói khàn khàn.

“Anh hai, anh có phải rất yêu nàng hay không?”

Lôi Kì lại liếc hắn, “Bằng không em thấy tại sao anh lại biến thành bộ dạng lôi thôi này?” Nói xong, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thế là nhấc cái cổ vô lực, ngẩng đầu hỏi Lôi Tường: “Đúng rồi, cửa hàng bán hoa của em thế nào rồi?”

“À, lần này em đến cũng là vì muốn nói cho anh chuyện này. Nhờ có một người bạn rộng rãi giúp tiền, cửa hàng bán hoa xem như tạm thời giữ lại được, nhưng mà em vẫn phải cố gắng thật nhiều mới được, bằng không kinh doanh không ổn định, thì sớm hay muộn cũng phải đóng cửa.”

“Thật có lỗi, anh không giúp được gì…” Lôi Kì rất chán nản, cảm thấy bản thân thật là vô dụng, nữ nhân không giữ được, cũng không giúp được em trai, ai!

Càng nghĩ càng khó chịu, cũng không để ý Lôi Tường còn ở đây, hắn vùi đầu vào trong gối, muốn làm một con đà điểu trốn ở trong động, ai cũng không muốn gặp.

“Anh hai, đừng nói như vậy, kỳ thực anh mới là người giúp em nhiều nhất. Nếu em không tới tìm anh, bị cô mèo hoang kia chửi bới, chỉ sợ bây giờ em vẫn còn đần độn, không biết làm thế nào vượt qua ngày đâu.”

“Em không ghét nàng sao?”

“Vì sao em lại phải ghét nàng?”

“Ngày đó nàng giống như là hận không thể đem em đá xuống lầu!”

“Không sao hết, em cũng biết ngày đó mình có bao nhiêu đáng ghét, nhưng thật ra làm hại nàng vì bị trúng một đòn mà bất tỉnh, em mới cảm thấy ngượng ngùng.”

Lôi Kì mặt trầm xuống, “Không phải là em thích nàng đó chứ?”

Lôi Tường thấy hắn ăn dấm chua, trong lòng buồn cười, liền mượn nước đẩy thuyền diễn tiếp, “Không sai, nàng vừa trẻ tuổi lại vừa đáng yêu, đi với anh thì có điểm đáng tiếc một chút…… Oa –”

Chưa kịp nói xong, Lôi Kì không biết lấy sức lực ở đâu ra, đột nhiên kéo Lôi Tường qua, lấy cánh tay kẹp lấy đầu của hắn, một bàn tay khác bóp chặt thành quyền ở trên đầu hắn gõ mạnh, một mặt niệm: “Thích nàng? Ngươi dám thích nàng? Còn chưa hỏi xem xem ta có đồng ý hay không!”

“Oa oa oa! Anh hai, em chỉ nói đùa thôi mà! Tóc của em đều bị anh vò nát hết rồi!” Lôi Tường cố gắng tránh ra, lòng còn sợ hãi sờ sờ tóc, “Anh hai! Em đã biết rồi! Nhìn anh như thế này làm sao em dám cùng anh tranh giành cô ấy? Nếu là trước kia, em muốn gì, anh cũng sẽ cho em, sao lần này lại đánh em a??”

Sờ đỉnh đầu đang đau đớn, nghĩ đến đây là lần đầu tiên anh hai biểu hiện ra chiếm hữu mãnh liệt như vậy!

“Ai……” Lôi Kì thở dài hơn mười giây, rồi mới buông lỏng hai tay, vô lực ngã trở lại sofa, “Không còn nàng, anh mới biết được cuộc sống của anh trước kia có bao nhiêu trống rỗng…… Bao nhiêu không chân thực…..”

“Anh hai…” Lôi Tường vỗ vai an ủi người anh đang giãy giụa trong vũng bùn tình yêu, “Anh yên tâm, em tin nàng nhất định sẽ trở về.”

Lôi Kì chỉ vô lực đưa cho hắn liếc hắn một cái đầy hồ nghi, rồi không nói nữa.

Không biết vì sao Lôi Tường khẳng định như vậy, nhưng có những lời này, lại làm cho tình trạng trôi nổi, không có cảm giác an toàn của hắn lần đầu tiên thấy ổn định một chút.

Có lẽ Lôi Tường nói không sai……

=== ====== ====== =======

Cuối cùng cũng chỉ còn hai ngày nữa là hết nghỉ hè

Diệp Miêu ôm hy vọng lần cuối, lại đi đến trước cửa nhà ngài Wright, nhưng lần này bảo vệ vẫn khách sáo mời nàng trở về.

Diệp Miêu cắn cắn môi, không giấu được vẻ mặt thất vọng, một lát sau, nàng mở đôi mắt trong suốt, cực kỳ tội nghiệp nói với bác bảo vệ: “Làm phiền bác chuyển lời tới ngài Wright giúp cháu, nói cho ông ấy biết, hôm nay là ngày cuối cùng cháu có thể đến đây, lúc trước đã làm phiền rất nhiều, thực sự là cháu không cố ý, hi vọng ngài ấy không lấy làm phiền lòng.”

Bảo vệ thấy nàng mỗi ngày đều kiên nhẫn canh giữ ở cửa, lại thấy bộ dạng nàng mi thanh mục tú, vô cùng đáng yêu, trong lòng sớm có hảo cảm với nàng, lần này nghe thấy nàng nói là lần cuối cùng đến đây, trong lòng lại cảm thấy có chút luyến tiếc!

Diệp Miêu cảm kích cười cười với, rồi mới thất vọng rời đi.

Nhưng nàng rời đi không đến 5 phút, bác bảo vệ đột nhiên đuổi theo nàng.

“Diệp tiểu thư! Diệp tiểu thư! Cô đợi chút! Ngài Wright nói rằng hắn bằng lòng gặp ngươi!”

“Hở? Là thật sao?” Nàng có nghe lầm hay không?

“Là thật! Bác vừa mới nói cho hắn, nói hôm nay là ngày cuối cùng cháu đến đây, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói bác gọi cháu lại, bảo hắn đồng ý gặp cháu.”

“Thật sao? Cháu cảm ơn bác!” Nàng thật là cao hứng a! Khuôn mặt vốn đang âm u đột nhiên sáng lên, hai mắt cũng tỏa ra hy vọng sáng rực.

Ngài Wright đồng ý gặp nàng! Vậy là Lôi Kì có cơ hội rồi!

——— —————

Nơm nớp lo sợ đi vào phòng khách được trang trí hoa lệ, Diệp Miêu còn chưa kịp mở to mắt đem 70 mét vuông nơi ở xa hoa này nhìn qua một lần đã nghe thấy một tiếng mèo kêu quen thuộc.

“Meo!”

“A! Tam Nguyệt! Là ngươi!” Diệp Miêu thấy trong phòng khách có một con mèo Ba Tư trắng, nó đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thái tao nhã, cái mũi mèo thỉnh thoảng còn run run hai cái, bộ lông dài màu trắng còn rung động không ngừng.

Nhưng mà Tam Nguyệt lại không cao hứng như nàng, nó chưa từng quên, tiểu nữ sinh này chính là kẻ đầu sỏ đã hại nó chỉ trong một tuần “Ăn uống điều độ thành công” đã giảm tới hai kg!

“Cô chính là Diệp Miêu?” Một người đàn ông trung niên mặc áo vàng nhạt, quần dài màu trắng đi ra.

Chân hắn đi một đôi dép lê bằng da trâu cao cấp, trên người cò tỏa ra một mùi nước hoa nhàn nhạt. Vóc dáng của hắn tương đối cao, tóc gần như trắng hết, nhưng nhìn qua lại rất có tinh thần.

“Ngài Wright, chào ngài.” Diệp Miêu rất có lễ phép khom người chào hắn.

“Cô ngày nào cũng tới chờ ở cửa, thế nào hôm nay lại bỏ đi?” Ngài Wright tươi cười nghiền ngẫm, tư thái tao nhã ở quầy bar trong phòng khách rót một ly rượu, “Có muốn uống gì không?”

“Không không không, cháu đã tạo cho bác quá nhiều phiền toái.” Tuy rằng nàng quả thật có chút khát a……

“Được rồi, nói cho ta biết vì sao hôm nay là lần cuối cùng cháu đến đây, ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cháu.”

“Thật sao?”

Ngài Wright chỉ cười cười, cầm ly rượu trong tay uống một ngụm, “Thời gian quý giá, ta không thích người khác lãng phí thời gian của ta.”

“Cháu………Bởi vì ngày mai cháu phải về Nhật Bản.” Diệp Miêu ngoan ngoãn trả lời.

“Về Nhật Bản? Cháu không phải người Đài Loan?”

“Không, cháu là người Đài Loan, nhưng năm năm trước cháu cùng dì sang Nhật Bản sống. Kì nghỉ đông, nghỉ hè hằng năm cháu đều về Đài Loan, ngày mai chính là ngày nghỉ hè cuối cùng, cháu phải về Nhật Bản để đi học, cho nên……”

“Cháu vẫn là học sinh?” Cặp mắt màu lục của ngài Wright lóe lên sự thích thú.

“Vâng.” Diệp Miêu gật gật đầu.

“Sinh viên?”

“Không phải, là học sinh cấp ba.”

Ngài Wright nháy mắt mấy cái, đột nhiên nở nụ cười, “Sớm biết cháu là học sinh trung học Nhật Bản, ta đã cho cháu đi vào, ta rất thích đồng phục thủy thủ của nữ sinh trung học Nhật Bản đấy!”

Diệp Miêu cảm thấy lưng có chút lạnh lạnh….

Không xong, sao cậu không nói với nàng, ngài Wright là một ông già thích đồng phục nữ sinh a?

“Ha ha ha! Ta nói đùa đấy!” Nhìn thấy Diệp Miêu lộ ra vẻ mặt lo lắng, hắn đương nhiên biết nàng đang nghĩ cái gì, “Ta biết cháu đang nghĩ cái gì, yên tâm đi, ta không phải là ông già trung niên biến thái đó.”

“Kia…… Ngài Wright, liên quan đến Lôi Kì……”

“Ta biết.” Hắn vẫy tay ngắt lời Diệp Miêu, “Nói cho ta, cháu vì sao cố ý muốn ta sắp xếp giúp hắn một cơ hội quay thử?”

Hắn thật sự rất hiếu kỳ, nghe Đồng Hân nói, trước kia Lôi Kì là một ca sĩ thần tượng, nhưng giờ lại là lái xe tải, tuy rằng hắn cũng hiểu được một khi không có sự tán thưởng của mọi người thì cuộc sống không thể không thống khổ, nhưng nếu Lôi Kì thực sự có hứng thú với nghiệp ca hát, thì hẳn người đến tìm hắn (Wright) phải là hắn (Lôi Kì) mới đúng, nhưng vì sao lại là Diệp Miêu đến?

“Bởi vì hắn có tài năng.” Diệp Miêu phi thường chắc chắn nói.

“Nha? Hắn đã có tài năng, vì sao tự hắn lại không đến tìm ta?” Chẳng lẽ muốn dùng mỹ nhân kế? Chậc chậc, nếu là như thế, Lôi Kì đã tính toán sai rồi, bởi vì hắn đối với nữ nhân một chút hứng thú cũng không có.

“Kỳ thực, muốn anh ấy quay thử cũng chỉ là chủ ý của cháu mà thôi.” Diệp Miêu cúi đầu, có chút ngượng ngùng, “Hơn nữa cháu sợ nếu đột nhiên bảo anh ấy tới tìm bác, lỡ như bác cự tuyệt anh ấy thì làm sao bây giờ? Anh ấy nhất định sẽ rất khổ sở… Vậy thì không bằng cháu đến trước, nếu cháu bị từ chối thì cũng chỉ có mình cháu khổ sở, cùng lắm thì không nói cho anh ấy biết chuyện này, anh ấy cũng sẽ không phải chịu đả kích…”

Ngài Wright ngẩn người, xem ra là tiểu nữ sinh này thực rất yêu Lôi Kì! Đến việc để hắn chịu một chút đả kích cũng không nỡ, lại còn tình nguyện ngày nào cũng chạy tới đây chờ cửa?

Hắn hơi nghiêng đầu, rất có hứng thú đánh giá Diệp Miêu.

“Cháu thương hắn?” Hắn đột nhiên hỏi.

Mặt Diệp Miêu thoáng chốc trở nên đỏ bừng, trong nháy mắt lại hiện ra cỗ nhàn nhạt đau thương mà chỉ có nữ nhân thành thục mới có thể toát ra .

Nàng gật gật đầu.

“Rất yêu rất yêu sao?”

Diệp Miêu nghĩ ngợi, lại gật gật đầu.

Ngài Wright nhếch một bên lông mày lên.

Lúc đầu hắn cho rằng Đồng Hân và Diệp Miêu đều là do Lôi Kì xin giúp đỡ nên mới đến cầu hắn, nhưng giờ nhìn lại mới thấy thật ra Lôi Kì mới là người không biết chuyện gì a!

Lôi Kì này thật đúng là hạnh phúc a! Có một tiểu nữ nhân đáng yêu như vậy ở sau lưng không ngừng giúp hắn, làm cho người ta nhìn đến phát ghen.

“Ngài Wright?” Diệp Miêu có chút khiếp sợ ngẩng đầu, không rõ việc cầu xin hắn cho Lôi Kì một cơ hội quay thử, cùng việc nàng yêu hay không yêu Lôi Kì có quan hệ gì?

“Cháu có biết tuần sau “Cats” sẽ đến Đài Loan diễn xuất không?”

“Biết.” Diệp Miêu nhìn thấy cậu cả ngày bận tít mù, các thứ áp phích cùng vật kỷ niệm liên quan đến “Cats” ở trong nhà cũng càng chất càng nhiều, hơn nữa tivi, báo chí cũng không ngừng nói về tin tức này, nói thật, nếu không biết thì thật là khó!

“Cho hắn đi đến thử đi!” Ngài Wright nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Diệp Miêu giật nảy mình.

Sao cơ? Cơ hội quay thử nhạc kịch “Cats”?

Không thể nào! Nhạc kịch nổi tiếng như vậy nha!

Nàng nằm mơ cũng không có nghĩ đến, ngài Wright thế nhưng sẽ cho Lôi Kì tham gia quay thử “Cats”! Nếu Lôi Kì biết nhất định sẽ thật vui mừng!

“Cats…… Cats…… Là nhạc kịch “Cats” rất nổi tiếng kia sao?” Nàng vừa mừng vừa sợ, không nhận ra lời nói ra đã có điểm nói năng lộn xộn.

“Không sai, chính là “Cats”, dù sao lần này đến thì bên trong nhị quân cũng có mấy người chuẩn bị về hưu năm nay, thừa dịp để cho hắn thử xem. Nhưng mà…..” Ngài Wright lại bỏ thêm phần ngoại lệ, “Ta nghĩ cháu cũng biết, cho dù là nhị quân, nhưng “Cats” cũng là nhạc kịch có tiêu chuẩn thế giới, muốn thông qua yêu cầu quay thử, cũng không đơn giản như vậy.”

Diệp Miêu gật đầu mạnh, “Cháu biết, cháu biết! Không sao hết, chỉ cần có cơ hội, Lôi Kì nhất định sẽ đồng ý đi thử!”

Nàng gần như là vừa đi vừa nhảy từ trong nhà ngài Wright ra, ở dưới lầu gặp được bác bảo vệ, nàng thậm chí còn vui vẻ kéo tay hắn quay một vòng tròn, rồi mới vui vẻ hát ca rời đi.

Nhanh lên, nàng nhất định phải nhanh chóng nói cho Lôi Kì biết tin tức tốt này mới được!

Vì vậy một tin tức cực tốt như vậy, đã làm cho toàn bộ uể oải cùng thất vọng trong lòng Diệp Miêu trở thành hư không, trong lòng nàng giờ chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng tìm được Lôi Kì và nhìn thấy biểu tình vui sướng của hắn khi nghe thấy tin tức tốt này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.