[12CS - SN Harem] Te Quiero

Chương 52: Chap 50 Tớ thích cậu




Văn phòng tổng giám đốc.

Lưu Tân Minh nhẹ nhõm thở dài một hơi, “Chu tổng, anh xem diễn đàn một chút, tôi đã dùng đích danh tôi đăng ảnh, khẳng định chắc chắn sau này không có ai đăng tin đồn linh tinh nữa.”

“Ừ.”

Chu Mộ Tu di di con chuột nhìn nhìn, rất hài lòng với suy nghĩ theo hướng của dư luận, khóe miệng hơi cong cong, “Chuyện chụp và đăng ảnh không có liên quan đến tôi, anh nghĩ cách giải thích rõ ràng với Bộ Hành.”

“Sao ạ?”

Lưu Tân Minh vừa thả lỏng được một chút, lập tức lại thấy căng thẳng, cảm thấy sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.

Chu Mộ Tu không nhanh không chậm nói: “Cô ấy không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ trút giận lên tôi. Anh nghĩ cách để cô ấy tin tưởng việc này không có liên quan gì đến tôi.”

Lưu Tân Minh hiểu rõ, khi ông chủ hỏi anh có mang theo di động không cũng là lúc anh hạ quyết tâm để anh chịu trận, trong lòng chỉ biết kêu khổ nhưng vẫn tỏ thái độ có thể giải quyết được, “Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ xử lý tốt.”

Chu Mộ Tu vẻ mặt ôn hoà mà cười, “Đi đi.”

Ngày hôm nay đối với Lưu Tân Minh mà nói thật là một ngày gian nan, anh rời văn phòng tổng giám đốc, suy nghĩ làm thế nào để giải thích rõ ràng với vợ tương lai của ông chủ một cách tự nhiên chứ không phải cố tình.

Vừa về phòng làm việc, Bộ Hành nhận được điện thoại của Tưởng Dung gọi tới.

Nghe giọng nói có thể đoán được có bao nhiêu hưng phấn, “Bộ Hành, cậu quả là trâu bò! Lúc trước Âu Dương nói với tớ, Tiểu Chu tổng và cậu có gì đó với nhau, tớ còn nói mắt anh ấy có phải có vấn đề rồi không!”

Bên cạnh truyền đến âm thanh bất đắc dĩ của Âu Dương, “Tiểu Tưởng Dung, chú ý lời nói!”

“Ai da, ý tứ chút đi, đừng làm trở ngại em nói chuyện!”

Tưởng Dung bắt đầu tò mò, xoa tay hầm hè, “Cậu cùng với Tiểu Chu tổng khi nào thế?”

Bộ Hành bật cười, “Cậu đang ở đâu đấy?”

“Tớ đang ở văn phòng Âu Dương.”

“Lâu rồi không gặp nhau, buổi tối cùng ăn cơm không?”

“Ha ha! Trẻ nhỏ cũng dễ dạy, tớ chờ lời này của cậu từ nãy đến giờ!”

Hai người hẹn địa điểm, cúp điện thoại.

Triệu Văn ngồi đối diện nghiêng đầu, “Bộ Hành, cô cũng kín quá đi! Nếu không phải hôm nay có tin đồn, tất cả mọi người còn không biết cô và Tiểu chu tổng là một đôi đâu!”

Chu Dung Dung chớp chớp đôi mắt to, “Đúng vậy! Hành tỷ, chị và Tiểu Chu tổng yêu nhau từ khi nào thế ạ?”

Bộ Hành nói đùa, “Em nghĩ em đổi sang nghề phóng viên rồi đúng không? Việc làm xong hết rồi à? Chuẩn bị buổi tối tăng ca nhé!”

“Không cần đâu ạ!” Chu Dung Dung rên lên một tiếng, vội vàng quay đầu lại.

Chỉ chốc lát, Tô Mạn Lệ gọi điện thoại nói cô đến văn phòng để bàn về chuyện phát triển sản phẩm mùa tiếp theo.

Bộ Hành cầm notebook, Tô Mạn Lệ rất khách khí mời cô ngồi đối diện mình, rót trà cho cô.

Bộ Hành bất động thanh sắc mà nói: “Cảm ơn chị.”

Tô Mạn Lệ ngữ khí nhu hòa, cũng không giống như đang nói chuyện với cấp dưới, “Đơn đặt hàng mùa thu sắp kết thúc, ngoài việc sửa hàng mẫu, cần phải xác nhận các mẫu hàng lớn, kết hợp với trung tâm sản xuất kết thúc công việc bên ngoài, thu thập tài liệu mới của quý bốn, bắt đầu làm kế hoạch thiết kế đi.”

“Vâng, vào cuối tháng em sẽ gửi mail kế hoạch công tác em đã viết cho chị.”

“Thật không thế?” Tô Mạn Lệ ánh mắt hơi ngạc nhiên, trên mặt không che dấu sự tán thưởng, “Có cấp dưới như em, chị không còn phải suy nghĩ nhiều nữa!”

Bộ Hành cười cười, “Giám đốc quá khen, đây là những việc em nên làm mà.”

Tô Mạn Lệ khóe miệng động động, giả vờ không vui, “Giám đốc ở Trác Chu từ lớn đến nhỏ có rất nhiều, gọi chị là Tô tỷ hoặc chị Mạn Lệ đều được, thân thiết với nhau một chút.”

Bộ Hành nghe lời, “Tô tỷ, nếu không bây giờ em gửi chị, chị xem xong rồi cần chỉnh sửa gì thì chúng ta thảo luận thêm được không ạ?”

“Không cần vội,” Tô Mạn Lệ uống một ngụm trà, lơ đãng hỏi: “Mà em với Tiểu Chu tổng khi nào kết hôn đấy?”

Bộ Hành biết chị ta không đơn giản chỉ nói chuyện công việc như vậy, hơi hơi mỉm cười, “Chúng em không nói đến chuyện cưới hỏi.”

“Ồ!”

Tô Mạn Lệ lại tưởng Chu Mộ Tu không đề cập đến chuyện kết hôn, an ủi cô, “Chuyện đó cũng là chuyện sớm muộn thôi, em là người con gái duy nhất có quan hệ thân mật với Tiểu Chu tổng từ trước đến giờ đấy! Trong bức ảnh chụp chị thấy, không bao giờ nghĩ một Tiểu Chu tổng luôn lạnh lùng, khi đối diện với em, lại có một bộ dáng hoàn toàn khác. Người đàn ông nào đang yêu cũng đều giống nhau!”

Tô Mạn Lệ cười vài tiếng, tò mò hỏi: “Nếu kết hôn, em định tiếp tục đi làm hay muốn yên ổn là bà Chu?”

Bộ Hành cố suy nghĩ bốn năm giây, lúc sau mới trả lời: “Em vẫn tiếp tục đi làm.”

Tô Mạn Lệ trong lòng căng thẳng, cười đổi đề tài, “Chị lần trước cũng nói qua chuyện ly hôn với em rồi phải không? Ai da, làm phụ nữ thật là khổ!”

Bộ Hành hỏi: “Thủ tục diễn ra thế nào rồi ạ?”

Khóe miệng Tô Mạn Lệ lộ ra một tia châm biếm, “Anh ta muốn một nửa tài sản. Nhà là do chị cực khổ có được, tiền vay mượn cũng là chị trả hết, dựa vào cái gì chia cho anh ta!”

Bộ Hành không rõ ràng nội tình, nên không có bình luận gì.

Tô Mạn Lệ thở dài, “Chị bây giờ không muốn ly hôn, đang níu kéo anh ta, nhà anh ta không phải đang lo bị tuyệt hậu sao? Vậy để anh ta đi tìm tiểu tam. Như vậy chị có thể kiện anh ta, buộc anh ta phải rời khỏi nhà!”

Bộ Hành nghĩ thầm, nếu chồng chị ấy như thế, đấy cũng có thể xem là một biện pháp, nhưng cũng không thể không cảm thấy bị dày vò.

Tô Mạn Lệ trên mặt vẫn dịu dàng cười, “Bộ Hành, chị và em rất hợp ý. Lần đầu tiên gặp em, chị đã rất có thiện cảm, không quan tâm đến mong muốn của Từ Giai, vẫn tuyển dụng em. Khi đó chị sao nghĩ đến, có một ngày em trở thành chủ nhiệm thiết kế, kề vai cùng nhau chiến đấu.”

Bộ Hành trong lòng thở dài, Tô Mạn Lệ này thật là tính toán. Cô có thể đoán được hôm nay chị ta gọi cô đến có mục đích gì, chẳng qua sợ cô đoạt mất vị trí giám đốc của chị ta.

Cô cười gật đầu, “Tô tỷ có ơn tri ngộ đối với em.”

Tô Mạn Lệ vừa lòng mà cười, “Bộ Hành, chị xem em như em gái. Chị cũng nói thật với em, chuyện ly hôn bị kéo dài, tuy trước mắt không ảnh hưởng đến công việc, nhưng nó thật sự làm chị đau đầu. Chị đang nghĩ nếu không chị sẽ xin nghỉ việc về nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp!”

Bộ Hành biết chị ấy mới nói một nửa, cũng không nói thêm.

Tô Mạn Lệ ngầm bực trong lòng, nhưng mặt vẫn ôn hòa, nói tiếp: “Nếu chị đi rồi, nhất định sẽ tiến cử em vào vị trí giám đốc. Chu tổng thích em như vậy, việc công việc tư đều sẽ đồng ý.”

Bộ Hành nhìn chị ấy, hơi hơi nhướng mày, “Tô tỷ, em cảm ơn chị trước nhé!”

Tô Mạn Lệ sửng sốt, vốn định lấy lui vì tiến, nào nghĩ đến Bộ Hành da mặt dày đến vậy, trên mặt cảm thấy có chút xấu hổ.

Bộ Hành đột nhiên cười rộ lên, “Vừa rồi em đùa thôi. Hiện tại chủ nhiệm thiết kế với em cũng đã quá sức rồi, lấy đâu ra năng lực và kinh nghiệm để làm giám đốc! Hơn nữa…..” 

Giọng của cô hơi ngắt quãng, “Em ở Trác Chu một thời gian nữa thôi. Cho nên, Tô tỷ, chị vẫn đừng nên từ chức.”

Tô Mạn Lệ cũng không có gì sai, nếu không phải bởi vì mối quan hệ giữa cô với Chu Mộ Tu, chị ấy hôm nay cũng sẽ không nói những lời này. Bộ Hành cũng tính để cho chị ấy biết.

Tô Mạn Lệ trầm mặc có một hồi, ngữ khí chân thành tha thiết mà nói: “Bộ Hành, em còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội. Chị không mạnh mẽ được như em, năng lực cũng không có gì xuất sắc, nhưng chị có kinh nghiệm có nhiệt tình có quy tắc, mặc kệ đúng hay sai, ở vị trí này vẫn thích hợp. Chỉ cần một chủ nhiệm thiết kế có năng lực, chị có thể dẫn dắt Bella phát triển.”

Cách nói này của chị ấy không tồi.

Bộ Hành trong lòng đồng ý, Tô Mạn Lệ không phải là người có thế mạnh về năng lực chuyên môn, nhưng chị ấy là người có khả năng toàn diện. Đối với công ty mà nói, cũng là trường hợp hiếm có. Đương nhiên, tính toán cũng là một trong những kỹ năng tốt nhất của chị ấy.

Đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Tô Mạn Lệ cùng Bộ Hành liếc nhau, cao giọng: “Mời vào.”

Cửa đẩy ra, là Lưu Tân Minh.

Hai người đều có chút ngạc nhiên.

Bộ Hành đứng lên, “Hai người nói chuyện, em đi trước.”

Lưu Tân Minh tới muốn tìm Bộ Hành, nhưng muốn mượn Tô Mạn Lệ nói đỡ, lúc này thấy cô ở đây cũng đúng lúc.

Vội nói: “Đợi đã, tôi đang muốn tìm giám đốc Tô nói chuyện của cô.”

“Dạ?” Bộ Hành chân định bước đi nhưng dừng lại, ngồi xuống tại chỗ, trong lòng có chút suy đoán.

Lưu Tân Minh cũng ngồi xuống, thành khẩn nói: “Bộ Hành, tôi muốn xin lỗi cô. Cũng bởi do tôi nói mà không suy nghĩ, mới có chuyện hôm nay.”

Bộ Hành không để bụng, “Một số người sợ thiên hạ không loạn, nên bịa đặt nói lung tung mà thôi.”

Tô Mạn Lệ cười chen vào nói, “Không phải làm sáng tỏ mọi việc sao? Hiện tại tất cả mọi người đều biết Bộ Hành và Chu tổng mới là một đôi, ai còn dám loạn khua môi múa mép!”

Lưu Tân Minh nhìn về phía Tô Mạn Lệ, thần sắc vội vàng, “Cô không biết rồi! Ảnh kia do tôi chụp lén rồi đăng lên mạng, Chu tổng còn chưa biết. Nếu lỡ anh ấy thấy được, nói không chừng đang muốn tìm tôi hỏi tội ấy!”

Tô Mạn Lệ kinh ngạc, nhìn Bộ Hành.

Bộ Hành thần sắc tự nhiên mà uống trà.

Lưu Tân Minh cũng nhìn Bộ Hành, xoay mặt nói với Tô Mạn Lệ: “Giám đốc Tô cũng biết, con người tôi luôn yêu quý thanh danh, trước nay không làm việc gì sai lầm. Hôm nay tin đồn đã truyền thành như thế, nếu tôi không làm như vậy, tôi cũng không có cách nào thanh minh được! Việc này nếu như bị vợ tôi biết, nhất định cô ấy sẽ làm loạn lên, không chừng còn gióng trống khua chiêng chạy đến công ty, lúc đó sẽ có ảnh hưởng công ty, tôi cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại Trác Chu. Nếu có làm ở công ty khác, lời đồn đó cũng sẽ bám theo tôi!”

Tô Mạn Lệ nghe anh ta nói thì bật cười, “Vậy anh còn chạy đến đây làm gì? Nhanh đi tìm Chu tổng mà giải thích đi!”

“Lúc nãy Chu tổng gọi tôi đến văn phòng giáo huấn cho một trận rồi, tôi đâu dám chủ động tới cửa mà bị nghe mắng thêm lần nữa!”

“Nghe lời nói này của anh tôi thấy có gì đó không đúng lắm, Chu tổng đâu phải người tùy ý mắng cấp dưới của mình.”

“Ừ, vừa rồi là tôi nói không rõ. Anh ấy không mắng chửi tôi, nhưng chỉ cần anh ấy tức giận rồi nhìn cô, cô trong lòng cũng thấy sợ nữa là…”

“Thật ra….” Tô Mạn Lệ nhìn người bên cạnh như không liên quan đến chuyện này, cười, “Bộ Hành, nếu không em nói đỡ cho giám đốc Lưu với Chu tổng đi!”

Lưu Tân Minh vội gật đầu, nhìn về phía Bộ Hành, “Tôi đến chính là có ý nhờ cô giúp. Tôi đăng bức ảnh kia lên, cũng không chỉ muốn làm sáng tỏ chuyện của tôi, cũng nghĩ cô không bị ảnh hưởng gì.”

Bộ Hành nhướng mày, “Tôi đây còn phải cảm ơn giám đốc Lưu ấy chứ.”

Lưu Tân Minh bị cô làm cho nghẹn, tức khắc nói không ra lời.

Bộ Hành cười đứng lên, khách khí mà nói: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi về văn phòng trước đây!”

Tô Mạn Lệ gật đầu.

Lưu Tân Minh trong lòng kêu khổ, nhìn Bộ Hành rời đi, trong lòng báo cho chính mình, về sau ngàn vạn lần không dính đến đôi nam nữ này, Tiểu Chu tổng thì không cần phải nói, Bộ Hành nhẹ nhàng này cũng không phải đèn cạn dầu, anh đều không thể trêu vào.

Bộ Hành trở lại văn phòng.

Trước lúc tan tầm, cô đã nhắn tin WeChat cho Chu Mộ Tu:【Buổi tối em có hẹn, anh tự do hoạt động.】

Chu Mộ Tu lần này không bám người, ngoan ngoãn trả lời lại:【Về sớm nhé, nhớ em!】

Sau tin nhắn còn gắn một trái tim màu đỏ không hợp với khí chất của anh lắm.

Bộ Hành nhìn đột nhiên liền có chút tức giận, trả lời anh:【Nhớ cái đầu đại quỷ anh!】

Không đến mười giây, Chu Mộ Tu nhanh chóng gửi lại một chuỗi ký tự:【Bảo bối, anh sai rồi! Về nhà chịu đánh chịu phạt! Làm thế nào em vui thì làm!】

Thái độ nhận sai có chút tích cực, Bộ Hành có chút mềm lòng, giây tiếp theo vẫn có chút nghẹn nghẹn trong tim.

Dám nói giám đốc Lưu tới lừa gạt cô, anh xem cô là con ngốc à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.