[12CS - SN Harem] Te Quiero

Chương 47: Chap 45 Anh đã nhận ra




Vừa dứt lời, mũi chân Hồ Lai Lai cùng chân bàn liền lướt qua nhau, lần này đá không chuẩn.

Cô không biết là do mình nghe lầm, hay là do quá thương tâm nên xuất hiện ảo giác. Chần chờ vài giây cô mới ngẩng đầu lên, biểu cảm kinh ngạc lại hoang mang, ngơ ngác nhìn người đàn ông bên cửa sổ.

Mỗi lần tới đây cô đều thấy Diệp Mạnh Trầm giống như bây giờ, đều lấy quang cảnh phía sau cửa sổ sát đất làm bối cảnh.

Khác với những lần trước đó là lần này từ những ánh đèn rực rỡ trong bóng đêm biến thành sắc chiều tà của hoàng hôn. Mà văn phòng vẫn chưa bật đèn, chỉ dựa vào ánh chiều tà sắp tắt để duy trì độ sáng.

Bởi vậy cảnh vật bốn phía dường như đang dần nhường chỗ cho bóng tối, bao gồm người đang đứng ngược sáng là anh. Chỉ có thể thấy rõ một bóng dáng mơ hồ.

Dưới hoàn cảnh lờ mờ không rõ như vậy, con người sẽ rất dễ sinh ra ảo giác. Cho nên câu nói vừa rồi của anh có phải là thật hay không?

Hồ Lai Lai hoài nghi lỗ tai của mình, đồng thời cũng không khỏi hoài nghi về cuộc đời. Cô nằm mơ cũng không dám nghĩ một ngày nào đó sẽ được nghe mấy lời như vậy từ miệng anh. Thế nên hồi lâu sau cô mới hơi tìm lại được linh hồn nhỏ bé của mình.

“Anh…… Anh vừa mới nói gì? Chỉ có thể xem ai? Anh? Em chỉ có thể tới xem anh? Không thể xem những người khác, chỉ có thể xem anh sao?”

Sau khi lấy lại tinh thần, cô vừa đi đến bên Diệp Mạnh Trầm. Vừa đem lời anh nói phân tích thành các kiểu khác nhau hỏi lại như điên.

Đáng tiếc không nhận được câu trả lời.

Ngược lại Hồ Lai Lai chỉ xem như anh đang thẹn thùng. Sự không xác định trong lòng biến mất không ít, nhất thời càng thêm hăng hái. Cô vươn hai tay, túm lấy góc áo mở rộng của áo khoác anh lắc tới lắc lui. Trong ánh mắt cô tràn đầy ý cười trộn lẫn với ánh hoàng hôn, cũng theo động tác cùng đong đưa.

Đong đưa đến ngứa cả tim.

Cho dù Diệp Mạnh Trầm vẫn không nói lời nào, cô cũng không tính cứ bỏ qua như vậy. Cô lại tiếp tục nói ríu rít không ngừng. Không phải cố ý muốn trêu chọc anh, tạm thời có thể giải thích hành vi này của cô là vui đến điên rồi, hoặc là nói đắc ý đến quên cả trời đất.

“Từ khi nào miệng anh trở nên ngọt như vậy? Thật sự muốn em chỉ xem anh sao? Được a, sau này em tuyệt đối chỉ xem anh. Mặc kệ đến lúc đó anh có chê em phiền hay không. Em vẫn sẽ một trăm năm cũng không thay đổi, được không?”

Diệp Mạnh Trầm vẫn trầm mặc.

Mặc dù bị dính chặt lấy trêu ghẹo như vậy, anh cũng không cảm thấy ngại ngùng. Chỉ rũ mắt nhìn Hồ Lai Lai, đáy mắt không hề gợn sóng. Phảng phất như câu nói kia đối với anh không có gì đặc biệt.

Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn thờ ơ. Mà anh lại tiếp tục cảm thấy khó chịu với bản thân. Anh biết nếu còn cứ như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày bị cô gái nhỏ này hoàn toàn thu phục.

Tưởng tượng đến đây, Diệp Mạnh Trầm hơi thu liễm sắc mặt. Anh nhéo nhéo mặt cô, lấy tay cô xuống. Sau đó anh đi bật đèn, tách đề tài ra hỏi: “Vừa rồi em đã cùng bọn họ nói chuyện gì?”

Kỳ thật trong thời gian mở họp anh đã mơ hồ nghe thấy giọng Hồ Lai Lai. Thật vất vả mới kìm chế được xúc động muốn kết thúc cuộc họp ngay lập tức. Lại không ngờ vừa ra khỏi phòng họp đã thấy hình ảnh cô đang đang hoa tay múa chân với đám Tạ Thiên, cả người tựa như đang phát ra ánh sáng rực rỡ.

Không có lí do, anh chỉ cảm thấy phiền muộn.

Nhưng Hồ Lai Lai không biết gì hết, cô cho rằng anh chỉ đơn thuần là tò mò. Nghe xong vấn đề của anh cũng đắc ý không quá một giây.

Bởi vì lúc đó Tạ Thiên đã dặn dò cô mãi. Nói cô nhất định không được để Diệp Mạnh Trầm phát hiện cô đã biết về kế hoạch trò chơi mới.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Trước khi hạng mục được chính thức xác định. Ông chủ nhà mình khẳng định sẽ không cho rò rỉ ra bất cứ một tiếng gió nào. Sợ lỡ như cuối cùng kế hoạch lại bị chết non. Cô nghe xong thì không vui mất một lúc. Cứ việc khả năng này chỉ có 1% xảy ra, nhưng chẳng có gì là tuyệt đối cả.

Mà bọn họ nói tin tức này cho cô trước tiên tức là đã xem cô như người nhà. Dù sao cũng không quản nổi miệng, cho nên mới muốn làm cô vui vẻ trước.

Sau 0.1 giây do dự, Hồ Lai Lai quyết định đứng về phía Tạ Thiên. Rốt cuộc không thể hại người đã giúp mình. Nếu không về sau ai còn cùng cô chia sẻ những việc này. Chính là cô lại không muốn nói dối. Cuối cùng chỉ có thể trả lời một cách ba phải bên nào cũng được.

“Có nói gì đâu anh, chỉ nói về mấy chuyện vui gần đây thôi ạ.”

“Như là?”

“…… Như là…… Như là?”

Sao lại thế này, trước kia không phải anh chỉ cần nghe vậy đoạn hội thoại liền kết thúc sao. Có bao giờ truy hỏi đến cùng như thế này đâu. Sao hôm nay lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với nội dung cụ thể thế?

Một chiêu này quả thực khiến Hồ Lai Lai không kịp trở tay. Ngay cả đáp án dự phòng còn không có thời gian chuẩn bị, đành dựa vào khả năng tự phát huy. Cô ấp úng trong chốc lát, bỗng một tia sáng loé lên. Cuối cùng đã nghĩ ra một đáp án cực kì một công đôi việc.

“Như là hai ngày trước em đã phát hiện ra một thủy cung mới ở trên mạng. Cảm giác sẽ chơi đặc biệt vui! Bằng không chúng ta cùng đi xem đi?” Cô thật bội phục trí thông mình của mình. Sau đó lại thuận lý thành chương phát lời mời cho anh: “Chủ nhậ tuần này thì sao, anh có rảnh không?”

Vừa nghe lời này, Diệp Mạnh Trầm thiếu chút nữa đã buột miệng theo thói quen thốt ra hai chữ “Không rảnh”. Lại nghĩ dù sao cô cũng sẽ không chịu thỏa hiệp, việc gì phải vòng vèo như vậy. Vì thế anh trực tiếp nói: “Vài tiếng.”

Từ kinh nghiệm xương máu lần trước, lần này mấy người trẻ tuổi đã biết điều hơn. Biết rằng không thể nghe lén liền kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài. Người ở trong văn phòng càng lâu, chắc chắn tình huống càng không đơn giản.

Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, cửa văn phòng rốt cuộc cũng được mở ra.

Thấy bộ dáng hai người như đang chuẩn bị đi ra ngoài, Vương Kiều lập tức dựa theo kế hoạch đã bàn hét lên: “Ông chủ, anh muốn đưa Lại Lại về trường học à? Em có thể đi nhờ xe được không!”

Không chờ Diệp Mạnh Trầm mở miệng, Hồ Lai Lai đã nhẹ nhàng đánh nát mộng đẹp của anh ta.

“Chỉ sợ là không được rồi. Hôm nay em không phải về trường.”

“……”

Nhìn biểu cảm của Vương Kiều từ hưng phấn thành cạn lời. Hồ Lai Lai nhịn không được cười ra tiếng.

Hoá ra khi dễ người khác có cảm giác như thế này.

Sự vui vẻ này đi theo cô cả một đoạn đường.

Lúc đó vừa vặn tránh được giờ cao điểm, một đường thông suốt.

Khi chỉ còn cách cửa nhà một hai trăm mét, Hồ Lai Lai chuẩn bị xuống xe thì phát hiện sân nhà mình hình như có một người đang đứng. Nhìn qua còn đặc biệt quen mắt. Vì thế cô nghiêng người về phía trước một chút, cẩn thận xem xét, rất nhanh đã có đáp án.

“Tiền Tài?”

Cô vô thức gọi ra tên đối phương. Diệp Mạnh Trầm vừa nghe thì nâng tầm mắt, đúng lúc chạm vào ánh mắt nam sinh kia.

Cho dù cách một tầng kính chắn gió cũng không cản nổi mùi khói súng nồng đậm.

Anh hạ chân phanh, dừng xe ở ven đường, khóe môi treo lên ý cười không rõ: “Lại đến đưa thư tình?”

“…… Đưa thư tình cái gì! Đã sớm không tặng nữa rồi! Đó đều là chuyện 800 năm trước! Không phải em đã nói với anh rất nhiều lần đừng có coi là thật sao!”

Hồ Lai Lai không ngờ thế mà anh vẫn còn nhớ rõ cái việc nhỏ nhặt này. Nhất thời sốt ruột, âm thanh không tự giác nâng cao.

Kỳ thật đối với sự xuất hiện của Tiền Tài cô cũng rất thắc mắc. Lúc này còn đang vội vàng tháo đai an toàn, không chú ý tới sự khác thường giữa hai người. Nhưng cô vẫn nhận ra bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi mới ngẩng đầu lên nhìn.

Không biết Diệp Mạnh Trầm đã thu hồi tầm mắt từ khi nào. Giờ phút này anh đang nhìn cô, đáy mắt muôn thuở là sự bình tĩnh đến kinh ngạc.

Thấy thế, Hồ Lai Lai trong lòng “lộp bộp”, ý thức được mình lại nói sai rồi. Cô điều chỉnh tốt giọng điệu, thành thật nhận sai: “Thực xin lỗi, em sai rồi, em không nên hung dữ với anh như vậy. Lần sau em sẽ không thế nữa. Anh trên đường về nhớ chú ý an toàn, cuối tuần gặp nhé. Bái bai.”

Loại thời điểm như thế này thì nói nhiều sai nhiều. Vẫn nên cho nhau chút không gian riêng để giảm xóc thì tốt hơn. Dứt lời cô định xuống xe, ai ngờ tay phải mới vừa đụng tới cửa xe, cổ tay trái đã bị người ta giữ lại.

Làm sao vậy, thái độ nhận sai của cô không đủ thành khẩn sao, muốn từ chối lời xin lỗi của cô?

Hồ Lai Lai vẫn đưa lưng về phía anh, bắt đầu sắp xếp câu chữ để nhận lỗi lại một lần nữa. Lại nghe thấy Diệp Mạnh Trầm nhắc nhở: “Đừng quên lời e vừa nói ở công ty.”

“…… Nói gì ạ?”

Nhất thời cô không phản ứng kịp, rốt cuộc lúc đó cô đã nói nhiều như vậy. Sao có thể trong vòng 1 giây ngắn ngủi nhớ lại toàn bộ.

“Quản tốt đôi mắt của em.”

“……”

Thẳng đến khi chiếc Levante trắng biến mất trong bóng đêm Hồ Lai Lai mới phản ứng lại. Nghĩ thầm có phải câu hứa chỉ có thể nhìn anh kia?

“Lại Lại.”

“Hả?”

Cô thất thần lên tiếng, vài giây sau đột nhiên nhớ tới sự tồn tại của Tiền Tài. Nhanh chóng phục hồi tinh thần nhìn cậu ta: “Ồ…… Đúng, sao cậu lại tới đây?”

“Không gọi điện được cho cậu, tớ chỉ có thể đến đây thử vận may.”

“Không gọi được? Không thể nào.”

Hồ Lai Lai nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn nhìn, phát hiện trên màn hình tất cả đều cuộc gọi nhỡ của Tiền Tài. Mà kí hiệu im lặng cô đã cài đặt ở góc trên cùng bên phải chính là nguyên nhân.

“…… Ừm, có lẽ tớ đã không cẩn thận đụng phải nút giảm âm lượng, không nghe thấy tiếng chuông. Có việc gì gấp sao?”

“Cũng không có gì. Vì không liên lạc được với cậu nên mọi người bảo tớ đi hỏi cậu một chút. Hỏi xem chủ nhật tuần này cậu có tham gia họp lớp cấp hai được hay không.”

Chạy xa như vậy đến đây chính là vì chuyện này?

Tuy rằng Hồ Lai Lai cảm thấy rất có lỗi nhưng cô vẫn từ chối không cần suy nghĩ.

Họp lớp thì cũng chỉ hoặc là đi thăm thầy cô hoặc là đi thăm bạn bè cũ. Tiếc là cô chẳng có tình cảm gì đối với hai cái quần thể này. Cô không cần thiết phải đi. Miễn gặp phải người gây bực mình.

Tiền Tài cũng không một hai phải khuyên cô tham gia. Nhưng cũng không tính rời đi. Cậu ta vẫn đứng im tại chỗ, an an tĩnh tĩnh nhìn cô.

Hồ Lai Lai cho rằng hắn còn có gì muốn nói nên không vội vã đi vào. Cô quơ quơ tay trước mặt cậu ta: “Không phải tớ đã nói không được cứ hơi một tí liền giao lưu ánh mắt với tớ sao. Không có việc gì thì mau về đi.”

Kết quả Tiền Tài vẫn một chữ cũng không chịu nói, lắc đầu: “Không có gì, cậu vào đi thôi. Chủ nhật gặp.”

“……” Lại thừa nước đục thả câu?

Nhìn bóng dáng lẻ loi của cậu ta, Hồ Lai Lai không hiểu ra sao. Nghĩ thầm từ khi nào mà cậu ta bắt đầu học được cách ra vẻ thâm trầm rồi.

Sau khi về đến nhà, cô khó có được nghe thấy tiếng TV trong phòng khách. Đi qua nhìn xem, không ngờ là ông nội đang ngồi trên sô pha, đúng giờ xem Bản Tin Thời Sự.

“Ông nội, ông không chơi cờ với ông Diệp ạ?”

Ngày thường ăn xong cơm chiều, ông không đi tản bộ thì chính là qua bên cách vách chơi cờ. TV trong nhà đã rất lâu chưa mở. Cô cảm thấy hơi kỳ quái, còn tưởng rằng hai ông cụ lại cãi nhau rồi.

“Học sinh của ông ta tới thăm. Làm sao có thời gian chơi cờ cùng lão già rảnh rỗi như ta.”

“……”

Trước kia Diệp Định Chương là giáo sư đại học, học trò rải rác khắp thiên hạ. Thỉnh thoảng có học sinh đến thăm ông cũng là chuyện bình thường.

Nghe giọng điệu chua lòm của ông cụ nhà mình khiến Hồ Lai Lai dở khóc dở cười. Cô ngồi xuống trên sô pha, kéo cánh tay ông nội dỗ dành: “Cháu gái ông không phải cũng trở về thăm ông sao. Đi, cháu chơi cờ cùng ông.”

“Vẫn là cháu gái của ông tốt. Muốn chơi cờ gì với ông đây, cờ tướng hay là cờ vây?”

Vừa nghe lời này tâm tình Hồ Lương Tùng quả nhiên đã khá hơn nhiều, ông đứng dậy đi lấy cờ. Cuối cùng hai ông cháu ra ngoài sân chơi cờ năm quân. Thuận tiện nói chút chuyện 5 xu.

“Lại Lại, cháu có biết bố mẹ cháu tháng sau là về tới nhà rồi không?”

“Dạ biết. Bố cháu mấy hôm trước đã nói với cháu rồi.” Hồ Lai Lai gật gật đầu, lại thở dài, “Lần này hai người bọn họ cũng đi nửa năm rồi ông nhỉ. Nếu là vẫn chưa trở về, cháu đều phải nghi ngờ có khi họ trốn cháu ở ngoài dưỡng thai cũng nên.”

“Aiz, lần này trở về hẳn là sẽ không đi nữa. Nhưng mà cháu cũng đừng oán trách bố mẹ, thật ra……”

Lúc này, cách vách bỗng truyền đến tiếng nói chuyện xôn xao, hẳn là khách đang chuẩn bị về. Sự chú ý của Hồ Lai Lai lập tức bị hấp dẫn đi. Không thể nào tập trung nghe Hồ Lương Tùng nói chuyện được nữa. Cô nhìn lướt qua bên kia, không ngờ lại nhìn thấy Tần Thơ.

Từ từ, cô ấy không phải là học sinh của Diệp Định Chương đấy chứ? Sao cô cảm thấy cái suy đoán đáng sợ này khả năng trở thành sự thật là rất lớn?

Thấy đối phương lập tức phải đi, Hồ Lai Lai đứng ngồi không yên. Cô ném xuống một câu “Ông nội, cháu đi ra ngoài một chút” sau đó phóng ra ngoài. Che trước mặt người đang chuẩn bị lên xe, hiếu kỳ hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Tần thơ thu hồi cánh tay đang mở cửa xe, buồn cười nói: “Vì sao cô không thể ở đây?”

“…… Cô là học sinh của ông Diệp ạ?”

“Cô đã nói là cô không có địch ý gì với em. Bây giờ em hẳn là phải tin rồi đi.”

Tuy rằng đối phương vẫn không trả lời trực tiếp, nhưng đáp án này đã đủ chứng minh tất cả.

Được rồi, xem ra cô thật sự đã có thể tin tưởng Tần Thơ.

Hồ Lai Lai tiếp nhận sự thật tàn khốc này, nhưng cô vẫn có một chuyện nghĩ mãi không ra. Dứt khoát tranh thủ hỏi cho rõ ràng: “Nếu cô không có địch ý gì với em, vậy vì sao lúc đó cô lại chọn em làm lớp trưởng? Chắc không phải vì muốn rèn luyện em đâu?”

“Không phải.” Tần Thơ cũng không muốn nói dối: “Em cứ coi như đó là một sự trả thù nho nhỏ đi. Ai bảo lúc đó Diệp Mạnh Trầm làm cô mất mặt như vậy. Cô đấu không lại anh ta, chỉ có thể xuống tay từ chỗ em. Nhưng chuyện này có ảnh hưởng gì tới em đâu nhỉ. Cô thấy bây giờ em đang thích nghi rất tốt mà”

“…… Bái bai.”

Hồ Lai Lai lại lần nữa bại dưới sự thẳng thắn của cô ấy. Cô không còn gì để nói. Đang tính quay trở về thì lại bị gọi lại:

“Đúng rồi, em nói chuyện kiểm tra phòng hồi trước cho Diệp Mạnh Trầm rồi à?”

“Dạ? Sao cô biết?”

“Đoán.” Tần thơ giải quyết vấn đề một cách đơn giản. Cô tương đối tò mò một việc khác hơn: “Em nói với anh ấy như thế nào?”

“Thì……” Vốn dĩ Hồ Lai Lai định ăn ngay nói thật, nhưng nhớ tới sự trả thù của cô ấy nên cuối cùng lại thay đổi ý định. Làm một cái mặt quỷ: “Cô đoán giỏi như vậy thì tiếp tục đoán đi. Đoán xong có thể tìm em so đáp án. Tạm biệt. không tiễn.”

Nói xong cô liền nghênh ngang trở về sân nhà mình. Lần đầu tiên cảm thấy trêu chọc người khác vô cùng vui vẻ.

Kế tiếp chính là lúc cô bổ sung thể lực.

Để đảm bảo đầy đủ thể lực cho ngày đi thủy cung. Thứ bảy, Hồ Lai Lai ngủ nguyên một ngày. Chủ nhật cô lại ngủ đến giữa trưa. Kết quả vừa mở mắt, bên ngoài đã bắt đầu cơn mưa thu rả rích.

Vì thế cô lại lần nữa ngã xuống giường, trốn trong chăn, không muốn dậy chút nào. Bỗng nhiên cảm thấy thật sự là thất sách.

Thời tiết như vậy còn đi ra ngoài làm gì. Nên cuộn tròn trong lòng người mình thích xem TV, trò chuyện, làm chút chuyện ư ư a a mới đúng.

Thật muốn đem địa điểm đổi thành nhà Diệp Mạnh Trầm.

Hồ Lai Lai hối hận không thôi, nằm mơ mộng hão huyền một lát mới bò dậy. Hôm nay cô quyết định phải làm một cô gái xinh đẹp.

Cô không dám nói cái hẹn hôm nay là hẹn hò. Nhưng chỉ cần có thể ở riêng cùng Diệp Mạnh Trầm trong thời gian dài, cô đều sẽ rất nghiêm túc.

Chỉ là có đôi khi nghiêm túc quá, cũng không phải là một chuyện tốt.

Khi Diệp Mạnh Trầm tới đón cô, thấy dưới áo khoác len của cô chính là một cái váy. Đôi chân mảnh khảnh lộ ra trong gió lạnh trông phá lệ đáng thương. Mày anh lập tức nhăn lại, hiển nhiên không quá vừa lòng.

“Quay lại thay quần.”

“…… Anh chẳng hiểu gì cả. Sữa tươi phải giữ ấm, dăm bông phải đông lạnh, chỉ cần trên mặc ấm, có lạnh cũng không sợ.”

Vì muốn giữ mạng cho váy nhỏ, chuyện quái quỷ gì Hồ Lai Lai cũng có thể bịa ra. Đồng thời vẫn không quên giành phúc lợi cho bản thân.

“Đương nhiên, nếu đến lúc đó em thật sự cảm thấy lạnh thì anh ôm em một cái là tốt rồi. Ừm, anh sẽ ôm em đúng không?”

Nói nói, cả người cô tựa như không xương, mềm mại dựa lên người anh.

Diệp Mạnh Trầm hừ lạnh một tiếng, tận lực lờ đi ánh mắt chờ mong của Hồ Lai Lai. Anh không trả lời, chỉ đỡ lấy cơ thể cô giúp cô khép lại áo khoác.

“Lên xe.”

“…… Vâng.”

Sự thật đã chứng minh, nước mưa cũng không thể dập tắt sự nhiệt tình của mọi người. Trong thủy cung người vẫn chen chúc xô đẩy nhau như cũ.

Vừa vào trong Hồ Lai Lai liền bắt đầu buông thả bản thân. Nếu không phải bị Diệp Mạnh Trầm giữ thì chỉ sợ đã sớm không thấy bóng dáng.

Lần đi bảo tàng là sân nhà của cô, cho nên toàn bộ hành trình cô đều hưng phấn nói không ngừng nghỉ. Ai ngờ lần này cũng thế.

Không biết cô đã học được nhiều kiến thức về động vật dưới biển như thế từ đâu. Chỉ thấy cô cứ giới thiệu từ đầu đến đuôi. Cho đến khi đi vào đường hầm đáy biển mới thở phào một hơi. Cô đưa điện thoại cho Diệp Mạnh Trầm, chỉ chỉ con quái vật khổng lồ đang chậm rãi bơi ngang qua.

“Em muốn chụp ảnh với rùa biển khổng lồ. Đem về doạ rùa nhỏ nhà mình một chút!”

Hồ Lai Lai vừa nói vừa giơ tay hình chữ V. Kết quả vừa mới nhấc khóe miệng. Loa thông báo đột nhiên bắt đầu tuần hoàn phát ra một đoạn thông báo gấp.

“Các bạn du khách thân yêu. Nguyên nhân do đột nhiên xuất hiện chút tình huống đặc biệt nên chúng tôi xin phép được đóng cửa trong vòng mười lăm phút nữa. Mong mọi người hãy nắm chặt thời gian nhanh chóng rời đi. Sau đó đến quầy bán vé nhận tiền hoàn lại. Bởi vì đã gây bất tiện cho mọi người, chúng tôi xin chân thành tạ lỗi, kính mong mọi người thông cảm.”

“…… Aiz, sao lại thế này?”

Âm thanh bất mãn kháng nghị vang lên hết đợt này đến đợt khác, hiện trường một mảnh hỗn loạn. Sau đó bỗng nhiêm trào ra một lượng lớn nhân viên an ninh. Ngoài duy trì trật tự thì có lẽ càng để đẩy nhanh tốc độ của mọi người.

Diệp Mạnh Trầm nhanh chóng kéo cô lại bảo vệ trong người. Tiếc là người không ngại chuyện lớn còn đang mải nhìn đông nhìn tây.

May mà hai người bọn họ tới sớm, muốn xem cái gì đều đã xem, không có gì phải tiếc nuối. Nhưng cô vẫn rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì thế lúc đi đường cô cứ nhón mũi chân, duỗi dài cổ nhìn ngó khắp nơi.

Trước khi ra ngoài rốt cuộc cũng có thu hoạch.

Ở một góc khác trong đường hầm, trước tấm kính to dày có một người đàn ông. Kể cả tất cả mọi người đều đang nhao nhao ra khỏi đây cũng không ai tiến lên bắt anh ta rời đi. Bốn phía hỗn loạn ầm ĩ tựa như đều không liên quan đến anh ta.

Anh ta ngồi trên xe lăn chuyên chú nhìn người thợ lặn đang bị bầy cá vây quay. Ánh mắt an tĩnh đến mức phảng phất như có thể chảy ra nước.

Thấy thế Hồ Lai Lai càng thêm tò mò. Bất đắc dĩ lại bị đẩy ra ngoài. Cô đành phải tìm các loại góc độ để nhìn, nhìn đến mức cổ cũng sắp bị vặn gãy. Lúc này, cái đầu còn đang lộn xộn đột nhiên bị cố định lại.

Giọng Diệp Mạnh Trầm từ đỉnh đầu truyền đến, không nhẹ không nặng, mang theo chút ý tứ cảnh cáo:

“Không nên nhìn thì đừng nhìn.”

Cô vừa nghe thì lập tức ngẩng đầu, hiếu kỳ nói: “Anh biết người kia ạ?”

“Gặp qua một hai lần, không thân.”

Xem ra đúng là một đại nhân vật rồi?

“Thế anh ta đang làm gì vậy anh, đuổi người cũng là do anh ta yêu cầu sao? Vì cái gì? Chẳng lẽ giữa anh ta và nữ thợ lặn kia có bí mật gì đó không thể cho ai biết. Hay là……”

Hồ Lai Lai hưng phấn, lại đem trí tưởng tượng của mình phát huy đến mức tận cùng. Mở ra một câu chuyện xưa rung động lòng người, liên tiếp đặt câu hỏi.

Diệp Mạnh Trầm nhìn cô bịa chuyện hăng say như vậy cũng không ngắt lời cô. Chỉ thỉnh thoảng đáp lại hai tiếng tượng trưng.

Ước chừng năm phút đồng hồ sau bọn họ mới ra khỏi thủy cung. Mưa phùn xen lẫn trong không khí trực tiếp đánh tới. Bây giờ thì Hồ Lai Lai đã thật sự cảm thấy lạnh. Cô ôm hai cánh tay đánh một cái hắt xì.

Hình như cơn mưa ngoài kia đã lớn hơn một chút so với lúc đầu. Kéo theo nhiệt độ cũng bị hạ xuống không ít. Lúc cô đang muốn nhanh chóng lên xe thì trên người chợt cảm thấy như được rơi vào một cái ôm ấm áp.

Cánh tay hữu lực, lồng ngực rộng lớn, mùi hương dễ ngửi mang lại cảm giác an toàn. Không điều gì là không chứng minh thân phận của chủ nhân cái ôm.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mạnh Trầm chủ động ôm cô nhỉ?

Sau khi ý thức được điều này Hồ Lai Lai cảm thấy rất sững sờ, khó hiểu, lại có chút hoảng hốt. Cô chỉ cảm thấy mình không nên động đậy, đến cả chân tay cũng không biết phải để đâu. Một lúc lâu sau vẫn không thấy anh nói gì, bấy giờ cô mới nhỏ giọng hỏi: “Sao, sao vậy ạ?”

“Không phải em lạnh sao.”

Hoá ra là vậy.

Cô không nghĩ Diệp Mạnh Trầm sẽ để lời nói đùa của cô trong lòng. Nhịn không được duỗi tay sờ sờ đầu anh, khen ngợi:

“Thật nghe lời.”

“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.