[12CS - SN Harem] Te Quiero

Chương 37: Chap 35 Tiền giấy




Nạp Lan Tĩnh cười nhận lấy, trên giấy tuyên thành vàng nhạt này, tản ra mùi đàn hương nhàn nhạt, mở ra sổ con, bên trong cũng chỉ có bốn chữ, "Tương ngoại an nội!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng khẽ cong môi một cái, một chiêu tiên binh hậu lễ* này của Thái hoàng Thái hậu hình như dùng vừa đúng, đầu tiên uy hiếp mình, để cho mình nhìn rõ ràng, giang sơn còn không phải mình nói như thế nào liền như thế, lại xuống một đạo ý chỉ này, thế nhưng mang theo vài phần ý vị hợp tác, chỉ tiếc hiện tại nàng cùng Thái hoàng Thái hậu chế ước lẫn nhau, ai cũng không thể tách rời người nào, Thái hoàng Thái hậu không có ngọc tỷ, cho dù bà chiêu cáo người trong thiên hạ, nói Nạp Lan Tĩnh có mưu làm phản, nhưng cuối cùng sợ nổi loạn, Nạp Lan Tĩnh không có biện pháp đoạt được ngôi vị Hoàng đế này, ván này, cũng là muốn nhìn ai cao hơn ai một nước cờ thôi!

"Sợ là qua không được bao lâu, thiên hạ này sẽ gặp đại loạn!" Cung thị ở bên cạnh trên mặt hiện lên u sầu, hôm nay Hoàng gia vắng lặng, hư danh, thế nhưng điềm báo không tốt! – (Tà: đoàn này ta cũng chưa hiểu lắm)

"Nương, thiên hạ này không thể loạn!" Nạp Lan Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, giống như muốn nhòm ngó đến Thiên Cơ, hôm nay nàng mơ hồ đoán được Kiếm Thiếu Niệm cũng chỉ là lợi dụng mình, bảo vệ giang sơn cho hắn , dã tâm của hắn chỉ sợ so với trời đất còn muốn lớn hơn, hai người không khỏi trầm mặc một hồi, nhưng không biết nhiều năm sau, đối thoại giữa mẫu tử các nàng cũng đều nhất nhất ứng nghiệm!

"Tiểu thư không xong, có người giả mạo người Vương phủ, đang ở bên ngoài thẳng hướng dân chúng cùng nhóm quan lại mà giết!" Thu Nguyệt là người trông coi nhóm ám vệ, tin tức này dĩ nhiên là linh thông nhất, xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên nàng muốn bẩm báo cho Nạp Lan Tĩnh!

Trên mặt Nạp Lan Tĩnh hoàn toàn nhìn không ra một tia kinh ngạc, giống như đã sớm liệu đến xảy ra chuyện như vậy, " Cho người bảo vệ nhóm bá tính, về phần những vị quan viên kia, cũng chỉ có thể theo ý trời!" Nạp Lan Tĩnh lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve con cờ sáng bóng này, trong mắt lóe lên nồng nặc tính toán, nhóm quan viên này nghĩ đến phần lớn đều là người của Thái hoàng Thái hậu!

"Tĩnh nhi, làm như vậy sẽ chọc nhiều người tức giận, rõ ràng là có người cố ý muốn hại ngươi!" Cung thị không biết đầu đuôi sự tình, tự nhiên không ngồi thản nhiên được như Nạp Lan Tĩnh vậy, trong lòng lo lắng vô cùng!

"Thế nhưng nương hãy yên tâm, nhóm dân chúng này tự nhiên người Vương phủ sẽ bảo vệ, về phần quan viên, cũng nhân cơ hội này rõ ràng một chút những kẻ ngoại tộc!" Trong mắt Nạp Lan Tĩnh lóe lên một tia sát ý, thoáng chốc, có lẽ sợ Cung thị lo lắng, "Nương yên tâm đi, chuyện này nữ nhi đã sớm an bài thỏa đáng, chỉ là lát nữa mới đi ra ngoài nhìn một chút!"

Một lát sau, Nạp Lan Tĩnh xem xét đã đến lúc, Thu Nguyệt đã chờ ở bên ngoài, Nạp Lan Tĩnh dựa vào Lưu Thúy hầu ở bên cạnh, trong nháy mắt khi cửa mở, ám vệ của Tiêu Dao vương phủ giống như từ trên trời giáng xuống vậy tất cả mọi người lại, mà những ám vệ núp ở trong đám người bảo vệ dân chúng cũng hiển lộ ra, chuẩn bị tập kích người vừa mới giả mạo người Vương phủ, suy cho cùng những người kia cũng lợi hại, cho dù là bị tập kích cũng không thấy bị thua!

Các dân chúng nhanh chóng núp sang một bên, rất nhanh liền nhường ra một khoảng đất trống, nhưng cho dù bọn người áo đen lợi hại hơn nữa, song quyền nan địch tứ thủ (giống 2 tay không địch lại 4), dần dần rơi vào hạ phong!

"Mọi người bình tĩnh chớ nóng vội!" Nạp Lan Tĩnh tức thì nâng cao giọng nói, giọng nói thanh thanh lãnh lãnh, nhưng lại như suối nước trong suốt, không khỏi khiến dân chúng đang nóng nảy an tĩnh lại!

"Có người lại dám giả mạo người Tiêu Dao vương phủ, giết hại dân chúng vô tội, giết không tha!" Nạp Lan Tĩnh nói xong, tức giận trên mặt cũng khiến cho người ta nhìn rõ ràng, dân chúng tư tưởng đơn thuần, vào lúc này vội vàng nhìn người vừa mới giết người, đang bị người của Tiêu Dao vương phủ đánh cho hoa rơi nước chảy, trong lúc nhất thời đều không hoài nghi lời Nạp Lan Tĩnh nói!

Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn Hữu tướng đứng trên mặt đất, giễu cợt trên mặt ngay cả che giấu cũng không có che giấu! Hữu Tướng núp ở sau lưng thị vệ, không khỏi may mắn, may mà dẫn theo thị vệ tới đây, nếu không hôm nay sợ rằng tánh mạng của ông cũng không bảo vệ được, nhưng chuyện này là Thái hoàng Thái hậu bí mật hạ chỉ cho mình, nếu những người áo đen này không phải người Tiêu Dao Vương phủ, đến tột cùng là ai muốn hạ độc thủ với mọi người!

Cho dù trong lòng đã đoán được cái gì, Hữu Tướng theo bản năng không muốn tin tưởng, ngược lại càng thù hận lên Nạp Lan Tĩnh, chuyện tình Kiếm Thiếu Phong cùng Mạnh Vi đã truyền tin ra , nửa đời sau của nữ nhi mình coi như là bị Nạp Lan Tĩnh hại, nhưng hắn lại không có binh quyền, cho dù là quan văn phần lớn cũng đều là người của Nạp Lan Tĩnh hắn trơ mắt nhìn con gái của mình chịu nhục, nhưng không có bất kỳ phương pháp xử lí nào!

"Khởi bẩm Vương phi nương nương, tổng cộng mười bốn người, toàn bộ đều bị chế phục!" Rốt cuộc, nhóm người áo đen này chết thì chết bị thương thì bị thương, đều bị người của Tiêu Dao vương phủ bắt giữ, Nạp Lan Tĩnh ngay cả mí mắt cũng không có giơ, quả nhiên còn không đợi Nạp Lan Tĩnh nói gì, những người này còn không quan tâm mình có thể chạy đi hay không, cả đám đều tự sát, tốc độ nhanh đến nối làm cho không người nào có thể ngăn cản!

"Đứng lại!" Khi tất cả ánh mắt của mọi người có chút khiếp sợ nhìn một màn trước mắt này, có một người lặng lẽ thối lui khỏi đám người, Thu Nguyệt không khỏi quát lạnh một tiếng, người nọ bị nhóm ám vệ bao vây bốn phía, Thu Nguyệt cười lạnh một tiếng, Nạp Lan Tĩnh đã sớm ngờ tới hắn sẽ xuất hiện, xử trí đám người giả này, chỉ là để hắn mất cảnh giác!

Ánh mắt người nọ hơi chuyển một cái, nhiều ám vệ như vậy, muốn bình an chạy trốn căn bản không phải chuyện dễ, "Cô nãi nãi tha mạng, cô nãi nãi tha mạng!" Hắn phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, trên người phát run, giống như bị một màn trước mắt khiến sợ ngây người, nhìn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ, cho dù ai cũng không nghĩ tới hắn cùng với người giả mạo Vương phủ có quan hệ gì!

"Đường đường là Thái tử Sở quốc, không ngờ lại giống con kiến hôi!" Nạp Lan Tĩnh nâng lên một tiếng, cũng để Lưu Thúy đỡ nàng đi xuống, từ trên cao nhìn xuống nhìn người đang quỳ!

"Tiểu nhân không hiểu các vị cô nãi nãi nói cái gì!" Người nọ cũng cúi đầu  thấp hơn, cả thân thể gần như nằm sấp trên mặt đất!

"Không nghe rõ?" Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, "Ban cho cái chết!" Hai chữ này nói ra càng kiên định!

Nhiều người nhìn như vậy, người nọ hoàn toàn không tin tưởng Nạp Lan Tĩnh sẽ động thủ thật, "Cô nãi nãi tha mạng, cô nãi nãi tha mạng, tiểu nhân là Thái tử, là Thái tử!" Người nọ giống như đang đem hết khả năng diễn trên đời cái gọi là loại nhu nhược, nhìn bộ dáng kia, dân chúng bên cạnh cũng không nhịn được cười lên, có chút phụ nhân trong lòng còn nghĩ, không có cốt khí nam nhân, Thái tử Sở quốc này như thế nào lại vô năng như vậy!

Nạp Lan Tĩnh hoàn toàn không cùng hắn ba hoa, hơi khoát tay áo, ám vệ được lệnh, chợt rút trường kiếm trong tay ra, hoàn toàn không quản hắn khỉ gió là diễn trò gì, chợt hướng trên người của hắn đâm tới, động tác lưu loát, không có một tia chần chờ!

Chợt đau nhói, khiến ánh mắt người nọ run lên, hắn thủy chung không ngờ người của Nạp Lan Tĩnh sẽ thật sự động thủ, cho dù lý do chính đáng, hắn sẽ theo bản năng đưa ám vệ ra ngoài, một tay thành trảo, tung người vượt qua hướng về trước mặt Nạp Lan Tĩnh, ánh mắt kia giống như là độc xà, cũng rõ ràng rơi vào trong mắt mọi người!

Nạp Lan Tĩnh khẽ cong môi một cái, nàng thì biết rõ cái người gọi là Lâm công tử này nhất định sẽ ra mặt, cho dù biết võ công của hắn cao cường, ở trên mặt Nạp Lan Tĩnh hoàn toàn không thấy được vẻ bối rối, mắt nhìn Lâm công tử sắp đến trước mặt, Nạp Lan Tĩnh chợt giơ tay lên, khăn tay màu trắng kia, cũng vẽ ra trên không trung một hình cung ưu nhã, trong lúc nhất thời mùi thơm thoang thoảng này cũng khiến tất cả mọi người thấy rõ ràng!

Không tốt! Trong lòng Lâm công tử chuông báo động mãnh liệt, tự nhiên Nạp Lan Tĩnh đã sớm ngờ tới mình sẽ đến, tất nhiên làm xong vẹn toàn chuẩn bị mọi thứ, Nạp Lan Tĩnh dùng độc, từ lần trước giao thủ hắn đã thấy rõ ràng, cho dù là không cam tâm nữa, thân thể cũng nhanh chóng lui về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.